Tần Hạo nhanh chóng phát hiện, cảm giác này không phải là do anh quá nhạy cảm mà là thật.
Ngay cả cô đồng nghiệp nữ luôn tươi cười với anh, không biết có phải hôm nay đến tháng không mà cũng xụ mặt. Sau khi ném một tập tài liệu lên bàn Tần Hạo, cô ta nói: "Sắp xếp lại lần nữa, sau khi tổng hợp xong thì đóng mộc!"
Nói rồi, đồng nghiệp nữ đó bèn đi thẳng, chẳng nói rõ ràng là phải tổng hợp thế nào.
Nhưng Tần Hạo chưa từng làm công việc của văn thư bao giờ cả!
"Này, người đẹp. Cô có thể chỉ tôi phải làm sao không? Tôi không biết cách ấy!"
Tần Hạo xin chỉ bảo rất đàng hoàng.
Nhưng đồng nghiệp nữ này chẳng hề khách sáo: "Anh không biết? Ha ha, việc đơn giản như vậy mà cũng không biết thì anh còn làm được gì nữa? Thôi, tôi tự làm vậy. Anh đi ra chỗ khác đi, thấy anh là phiền rồi!"
Mắng một tràng xong, đồng nghiệp nữ này liền tức giận bỏ đi.
Tần Hạo nhún vai một cái, giang tay nói: "Cái quái gì vậy chứ!"
Không có ai để ý đến anh.
Lúc này Tần Hạo mới phát hiện. Ở trong công ty, không có chị gái tri kỷ Từ Mộng Kiều che chở thì không dễ sống chút nào. Chỉ cần là nhân viên lâu năm thì hoàn toàn có thể hạ nhục anh.
Một là anh không thể ra tay hạ nhục lại, hai là không có lý do để phản bác, ba là càng không thể mắng lại người ta. Quả đúng là buồn bực.
"Mẹ nó, tôi có trêu chọc ai đâu?"
Tần Hạo khóc không ra nước mắt.
Trầm tư một lát, Tần Hạo cũng cảm thấy không có cách nào giải quyết chuyện này. Anh hạ quyết tâm, tự nhủ: "Bỏ đi, mình chơi điện thoại của mình, cướp tiền lì xì cho mình. Chẳng thèm chấp nhặt với mấy người!"
Vừa đến giữa trưa, không biết là do quá bận nên đã quên mất anh hay sao mà Lâm Vũ Hân vẫn không gọi điện thoại đến. Chuyện thay đổi chức vụ cũng gác lại.
Tần Hạo chờ cả buổi sáng cũng không có ai để ý đến anh.
Chuyện cướp bao lì xì cũng chẳng được. Sáng sớm trong nhóm có người đến ngày sinh nhật, gửi tám đồng tiền lì xì lên. Khổ nỗi Tần Hạo chỉ cướp được hai xu tiền, có thể nói là rất xui xẻo.
Ngay vào lúc Tần Hạo cảm thấy giống như sống một ngày bằng một năm, Lục Tiểu Nha đến.
"Tần Hạo, đúng lúc đang rảnh rỗi thì cậu lái xe ra ngoài một chuyến đi. Cậu chở Văn Văn, cô ấy không biết lái xe!"
Văn Văn chính là đồng nghiệp nữ mắng chửi Tần Hạo thậm tệ ban nãy. Mặt mũi của cô ta cũng bình thường, hơi mập mạp nhưng lại có mối quan hệ tốt với người trong công ty. Văn Văn sống rất coi trọng nghĩa khí. Trước đây quan hệ của cô ta với Tần Hạo cũng không tệ, vừa nói vừa cười, cũng không bắt nạt người mới.
Nhưng không biết hôm nay có phải vừa đến tháng không nữa.
Tần Hạo đang định từ chối. Thế nhưng Lục Tiểu Nha lại chặn miệng anh trước, nói: "Cũng chỉ có cậu rảnh rỗi thôi, mọi người đều rất bận!"
Đã bảo vậy rồi, Tần Hạo còn có thể nói gì nữa đây?
"Được rồi!"
Tần Hạo đứng dậy, đi tới bên cạnh Văn Văn rồi nói: "Đi thôi!"
"Đợi một lát!"
Văn Văn nhìn vào máy tính, không quay đầu đáp.
Một lát này kéo dài tận nửa tiếng đồng hồ.
Bây giờ đã đến mười một giờ rưỡi trưa, nửa tiếng nữa chính là giờ ăn.
Tần Hạo lập tức câm nín.
Chỉ có điều thời gian ăn trưa của bộ phận kinh doanh luôn thất thường. Tần Hạo đã sớm biết điều này nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ đau lòng túi tiền của mình. Xem ra đi chuyến này không mất mấy tiếng thì không về được đâu.
Nhưng mà lúc này Văn Văn còn chưa kết thúc công việc, vẫn ngồi ở đó nhìn vào máy tính, xử lý việc của mình.
"Thôi vậy, tôi xuống dưới chờ cô!"
Cho dù có lòng nhẫn nại tốt đến mấy, Tần Hạo cũng thấy mình bị dằn vặt quá nên đứng dậy nói.
Văn Văn ném cho anh một chiếc chìa khóa xe: "Lát nữa lái xe này đi đi, tôi không ngồi nổi chiếc siêu xe của Tổng giám đốc đâu!"
Dứt lời, Văn Văn lại quay đi, không để ý tới Tần Hạo nữa.
Thái độ kiểu này khiến Tần Hạo tức sôi ruột.
Có điều càng khó chịu thì Tần Hạo càng biểu hiện vô cùng bình tĩnh. Biểu cảm trên mặt anh vẫn bình tĩnh như thường, dáng vẻ chẳng hề để ý, trông rất thong dong và tự tin.
"Được, tôi xuống dưới chờ cô!"
Tần Hạo xuống lầu, tìm được chiếc xe kia. Đây là một chiếc xe Chevrolet còn khá là mới.
Dù sao cũng chỉ là xe, Tần Hạo đúng là chẳng hề để ý.
"Công ty có việc ra ngoài. Nếu buổi trưa phải dùng xe thì cũng hết cách!", Tần Hạo chuẩn bị để lại lời nhắn cho Lâm Vũ Hân, tránh để giữa trưa cô không tìm thấy anh thì lại nổi giận như lần trước.
Nhưng gõ chữ xong, Tần Hạo lại do dự. Làm như vậy khá giống như cô vợ nhỏ bị chọc tức, sau đó bèn đi mách chồng mình.
Sao đàn ông có thể đụt như vậy được chứ?
Tần Hạo quyết đoán xóa đoạn tin nhắn này đi, lái xe đến bên đường. Ngồi trên xe, anh lấy hộp thuốc lá ra xem, còn một điếu thuốc cuối cùng.
Hút xong điếu thuốc này, Văn Văn vẫn chưa xuống dưới.
Tần Hạo đành phải chờ tiếp.
Dưới sự buồn chán, anh lại bỏ hai mươi đồng để mua một gói thuốc lá. Sau đó trong túi tiền của anh chỉ còn lại ba mươi tệ.
Xưa nay chưa nghèo đến vậy!
Tần Hạo khóc không ra nước mắt.
Rốt cuộc đợi được Văn Văn xuống dưới. Văn Văn lên xe rồi báo địa chỉ, sau đó không nói thêm gì nữa. Thậm chí cô ta còn không thèm nhìn đến Tần Hạo!
Dù sao Tần Hạo không có ấn tượng tốt với Văn Văn nên cũng chẳng muốn nói nhiều, chỉ yên lặng lái xe.
Hôm nay Văn Văn cần đến nhà máy của một nhà cung cấp để khảo sát. Địa điểm ở bên phía khu công nghiệp ngoài ngoại ô.
Khi đến đó đã là mười hai giờ năm mươi mấy rồi.
Lúc xe chạy đến trước một nhà hàng trông khá xa hoa, Văn Văn nói: "Dừng xe, xuống dưới ăn cơm!"
Tần Hạo tức khắc cảm thấy thót tim, có linh cảm không lành.
Nhưng lúc này anh chỉ có thể nhắm mắt đi theo Văn Văn vào trong.
Cô gái Văn Văn này mập mạp, ăn uống cũng được. Cô ta chọn vài món, hai mặn hai chay một canh. Tần Hạo không chọn món nào, cũng chẳng đến lượt anh lên tiếng.
Văn Văn không hổ là người trong bộ phận kinh doanh. Miệng lưỡi rất lưu loát, chưa đến mười giây đã chọn xong món ăn. Cô ta không cho Tần Hạo có cơ hội nói, bảo người phục vụ mau đi chuẩn bị, nói mình không có thời gian.
Tần Hạo rầu rĩ cầm điện thoại lên, chỉ mong lúc này có một đại gia gửi nhiều tiền lì xì cho mình.
Nhưng hy vọng thì tràn đầy, nhưng hiện thực lại rất khắc nghiệt.
Hy vọng này quá xa vời, cơ bản là không thể thành hiện thực được. Giờ trừ khoe đồ ăn ra thì người ta chỉ chỉ toàn khoe xe khoe của trên mạng xã hội.
Điều này khiến Tần Hạo tức giận đến mức chặn rất nhiều người. Cho dù những người này vốn dĩ không phải là người quen lắm, phần lớn đều là những mối quan hệ không đâu vào đâu.
Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện nghiêm trọng mà Lâm Vũ Hân nói ở trên xe, Tần Hạo không khỏi thở dài một hơi. Anh cầm điện thoại lên, mở ra rồi chọn khôi phục cài đặt gốc, không giữ lại tất cả dữ liệu.
Sau đó tất cả mọi thứ đều mất hết!
Khởi động lại máy lần nữa, Tần Hạo chỉ lưu lại số điện thoại của Lâm Vũ Hân!
Anh đã nhớ kỹ dãy số này vào lòng từ lâu rồi.
Sau đó, anh yên tâm chờ người ta mang đồ ăn lên. Mặc kệ vậy, ăn xong lại nói. Hôm nay vốn đã mang một cục tức trong bụng, không ăn thì uổng lắm.
Người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ.
Câu nói này quả nhiên không sai chút nào!
Lúc này Tần Hạo nghĩ ngoại trừ Lâm Vũ Hân, những người khác thấy thế nào cũng chẳng liên quan gì đến anh. Nhờ kiểu thái độ này, cả người anh đã trở nên phấn chấn hơn nhiều.
Văn Văn ăn xong lau miệng, liếc mắt nhìn Tần Hạo rồi nói: "Ăn xong chưa? Tính tiền đi!"
Tần Hạo lấy ba mươi tệ ra từ trong túi, đập lên bàn rồi đáp: "Tôi chỉ có từng này thôi!"
- -------------------
Ngay cả cô đồng nghiệp nữ luôn tươi cười với anh, không biết có phải hôm nay đến tháng không mà cũng xụ mặt. Sau khi ném một tập tài liệu lên bàn Tần Hạo, cô ta nói: "Sắp xếp lại lần nữa, sau khi tổng hợp xong thì đóng mộc!"
Nói rồi, đồng nghiệp nữ đó bèn đi thẳng, chẳng nói rõ ràng là phải tổng hợp thế nào.
Nhưng Tần Hạo chưa từng làm công việc của văn thư bao giờ cả!
"Này, người đẹp. Cô có thể chỉ tôi phải làm sao không? Tôi không biết cách ấy!"
Tần Hạo xin chỉ bảo rất đàng hoàng.
Nhưng đồng nghiệp nữ này chẳng hề khách sáo: "Anh không biết? Ha ha, việc đơn giản như vậy mà cũng không biết thì anh còn làm được gì nữa? Thôi, tôi tự làm vậy. Anh đi ra chỗ khác đi, thấy anh là phiền rồi!"
Mắng một tràng xong, đồng nghiệp nữ này liền tức giận bỏ đi.
Tần Hạo nhún vai một cái, giang tay nói: "Cái quái gì vậy chứ!"
Không có ai để ý đến anh.
Lúc này Tần Hạo mới phát hiện. Ở trong công ty, không có chị gái tri kỷ Từ Mộng Kiều che chở thì không dễ sống chút nào. Chỉ cần là nhân viên lâu năm thì hoàn toàn có thể hạ nhục anh.
Một là anh không thể ra tay hạ nhục lại, hai là không có lý do để phản bác, ba là càng không thể mắng lại người ta. Quả đúng là buồn bực.
"Mẹ nó, tôi có trêu chọc ai đâu?"
Tần Hạo khóc không ra nước mắt.
Trầm tư một lát, Tần Hạo cũng cảm thấy không có cách nào giải quyết chuyện này. Anh hạ quyết tâm, tự nhủ: "Bỏ đi, mình chơi điện thoại của mình, cướp tiền lì xì cho mình. Chẳng thèm chấp nhặt với mấy người!"
Vừa đến giữa trưa, không biết là do quá bận nên đã quên mất anh hay sao mà Lâm Vũ Hân vẫn không gọi điện thoại đến. Chuyện thay đổi chức vụ cũng gác lại.
Tần Hạo chờ cả buổi sáng cũng không có ai để ý đến anh.
Chuyện cướp bao lì xì cũng chẳng được. Sáng sớm trong nhóm có người đến ngày sinh nhật, gửi tám đồng tiền lì xì lên. Khổ nỗi Tần Hạo chỉ cướp được hai xu tiền, có thể nói là rất xui xẻo.
Ngay vào lúc Tần Hạo cảm thấy giống như sống một ngày bằng một năm, Lục Tiểu Nha đến.
"Tần Hạo, đúng lúc đang rảnh rỗi thì cậu lái xe ra ngoài một chuyến đi. Cậu chở Văn Văn, cô ấy không biết lái xe!"
Văn Văn chính là đồng nghiệp nữ mắng chửi Tần Hạo thậm tệ ban nãy. Mặt mũi của cô ta cũng bình thường, hơi mập mạp nhưng lại có mối quan hệ tốt với người trong công ty. Văn Văn sống rất coi trọng nghĩa khí. Trước đây quan hệ của cô ta với Tần Hạo cũng không tệ, vừa nói vừa cười, cũng không bắt nạt người mới.
Nhưng không biết hôm nay có phải vừa đến tháng không nữa.
Tần Hạo đang định từ chối. Thế nhưng Lục Tiểu Nha lại chặn miệng anh trước, nói: "Cũng chỉ có cậu rảnh rỗi thôi, mọi người đều rất bận!"
Đã bảo vậy rồi, Tần Hạo còn có thể nói gì nữa đây?
"Được rồi!"
Tần Hạo đứng dậy, đi tới bên cạnh Văn Văn rồi nói: "Đi thôi!"
"Đợi một lát!"
Văn Văn nhìn vào máy tính, không quay đầu đáp.
Một lát này kéo dài tận nửa tiếng đồng hồ.
Bây giờ đã đến mười một giờ rưỡi trưa, nửa tiếng nữa chính là giờ ăn.
Tần Hạo lập tức câm nín.
Chỉ có điều thời gian ăn trưa của bộ phận kinh doanh luôn thất thường. Tần Hạo đã sớm biết điều này nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ đau lòng túi tiền của mình. Xem ra đi chuyến này không mất mấy tiếng thì không về được đâu.
Nhưng mà lúc này Văn Văn còn chưa kết thúc công việc, vẫn ngồi ở đó nhìn vào máy tính, xử lý việc của mình.
"Thôi vậy, tôi xuống dưới chờ cô!"
Cho dù có lòng nhẫn nại tốt đến mấy, Tần Hạo cũng thấy mình bị dằn vặt quá nên đứng dậy nói.
Văn Văn ném cho anh một chiếc chìa khóa xe: "Lát nữa lái xe này đi đi, tôi không ngồi nổi chiếc siêu xe của Tổng giám đốc đâu!"
Dứt lời, Văn Văn lại quay đi, không để ý tới Tần Hạo nữa.
Thái độ kiểu này khiến Tần Hạo tức sôi ruột.
Có điều càng khó chịu thì Tần Hạo càng biểu hiện vô cùng bình tĩnh. Biểu cảm trên mặt anh vẫn bình tĩnh như thường, dáng vẻ chẳng hề để ý, trông rất thong dong và tự tin.
"Được, tôi xuống dưới chờ cô!"
Tần Hạo xuống lầu, tìm được chiếc xe kia. Đây là một chiếc xe Chevrolet còn khá là mới.
Dù sao cũng chỉ là xe, Tần Hạo đúng là chẳng hề để ý.
"Công ty có việc ra ngoài. Nếu buổi trưa phải dùng xe thì cũng hết cách!", Tần Hạo chuẩn bị để lại lời nhắn cho Lâm Vũ Hân, tránh để giữa trưa cô không tìm thấy anh thì lại nổi giận như lần trước.
Nhưng gõ chữ xong, Tần Hạo lại do dự. Làm như vậy khá giống như cô vợ nhỏ bị chọc tức, sau đó bèn đi mách chồng mình.
Sao đàn ông có thể đụt như vậy được chứ?
Tần Hạo quyết đoán xóa đoạn tin nhắn này đi, lái xe đến bên đường. Ngồi trên xe, anh lấy hộp thuốc lá ra xem, còn một điếu thuốc cuối cùng.
Hút xong điếu thuốc này, Văn Văn vẫn chưa xuống dưới.
Tần Hạo đành phải chờ tiếp.
Dưới sự buồn chán, anh lại bỏ hai mươi đồng để mua một gói thuốc lá. Sau đó trong túi tiền của anh chỉ còn lại ba mươi tệ.
Xưa nay chưa nghèo đến vậy!
Tần Hạo khóc không ra nước mắt.
Rốt cuộc đợi được Văn Văn xuống dưới. Văn Văn lên xe rồi báo địa chỉ, sau đó không nói thêm gì nữa. Thậm chí cô ta còn không thèm nhìn đến Tần Hạo!
Dù sao Tần Hạo không có ấn tượng tốt với Văn Văn nên cũng chẳng muốn nói nhiều, chỉ yên lặng lái xe.
Hôm nay Văn Văn cần đến nhà máy của một nhà cung cấp để khảo sát. Địa điểm ở bên phía khu công nghiệp ngoài ngoại ô.
Khi đến đó đã là mười hai giờ năm mươi mấy rồi.
Lúc xe chạy đến trước một nhà hàng trông khá xa hoa, Văn Văn nói: "Dừng xe, xuống dưới ăn cơm!"
Tần Hạo tức khắc cảm thấy thót tim, có linh cảm không lành.
Nhưng lúc này anh chỉ có thể nhắm mắt đi theo Văn Văn vào trong.
Cô gái Văn Văn này mập mạp, ăn uống cũng được. Cô ta chọn vài món, hai mặn hai chay một canh. Tần Hạo không chọn món nào, cũng chẳng đến lượt anh lên tiếng.
Văn Văn không hổ là người trong bộ phận kinh doanh. Miệng lưỡi rất lưu loát, chưa đến mười giây đã chọn xong món ăn. Cô ta không cho Tần Hạo có cơ hội nói, bảo người phục vụ mau đi chuẩn bị, nói mình không có thời gian.
Tần Hạo rầu rĩ cầm điện thoại lên, chỉ mong lúc này có một đại gia gửi nhiều tiền lì xì cho mình.
Nhưng hy vọng thì tràn đầy, nhưng hiện thực lại rất khắc nghiệt.
Hy vọng này quá xa vời, cơ bản là không thể thành hiện thực được. Giờ trừ khoe đồ ăn ra thì người ta chỉ chỉ toàn khoe xe khoe của trên mạng xã hội.
Điều này khiến Tần Hạo tức giận đến mức chặn rất nhiều người. Cho dù những người này vốn dĩ không phải là người quen lắm, phần lớn đều là những mối quan hệ không đâu vào đâu.
Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện nghiêm trọng mà Lâm Vũ Hân nói ở trên xe, Tần Hạo không khỏi thở dài một hơi. Anh cầm điện thoại lên, mở ra rồi chọn khôi phục cài đặt gốc, không giữ lại tất cả dữ liệu.
Sau đó tất cả mọi thứ đều mất hết!
Khởi động lại máy lần nữa, Tần Hạo chỉ lưu lại số điện thoại của Lâm Vũ Hân!
Anh đã nhớ kỹ dãy số này vào lòng từ lâu rồi.
Sau đó, anh yên tâm chờ người ta mang đồ ăn lên. Mặc kệ vậy, ăn xong lại nói. Hôm nay vốn đã mang một cục tức trong bụng, không ăn thì uổng lắm.
Người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ.
Câu nói này quả nhiên không sai chút nào!
Lúc này Tần Hạo nghĩ ngoại trừ Lâm Vũ Hân, những người khác thấy thế nào cũng chẳng liên quan gì đến anh. Nhờ kiểu thái độ này, cả người anh đã trở nên phấn chấn hơn nhiều.
Văn Văn ăn xong lau miệng, liếc mắt nhìn Tần Hạo rồi nói: "Ăn xong chưa? Tính tiền đi!"
Tần Hạo lấy ba mươi tệ ra từ trong túi, đập lên bàn rồi đáp: "Tôi chỉ có từng này thôi!"
- -------------------