Mục lục
Boss song sinh tuyệt sắc của tôi - Hạ Ngữ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Vũ Hân lạnh lùng nói: “Anh không nghe thấy tôi bảo đi về à?”

Tần Hạo không hề để ý tới cô. Anh cho xe chạy băng băng, tốc độ nhanh đến cực hạn. Chiếc Maserati như mũi tên rời khỏi dây cung, lao thẳng về phía trước.

Nửa tiếng sau, xe dừng trước cổng khu vui chơi. Tần Hạo không nói năng gì, kéo thẳng Lâm Vũ Hân xuống xe.

“Buông tôi ra!”, Lâm Vũ Hân giãy giụa kịch liệt.

Tần Hạo không buông tay. Anh nở nụ cười kỳ quái: “Tôi không buông tay đâu. Nếu cô giãy giụa thêm, tôi sẽ bế cô đi đấy. Dù sao tôi cũng có võ công, cô có phản kháng đi nữa thì cũng không phải đối thủ của tôi. Còn nếu cô muốn kiện tôi, tùy cô vậy. Dù sao tôi cũng chẳng làm gì cô hết!”

Lâm Vũ Hân giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cô trừng mắt nhìn Tần Hạo với vẻ căm tức.

Đương nhiên cô cũng thấy hơi khó hiểu, không biết tại sao Tần Hạo lại đưa mình tới nơi này.

Lâm Vũ Hân chưa từng đến những nơi như khu vui chơi. Hai chị em cô mồ côi mẹ từ nhỏ. Bố cô - Lâm Phong Dụ lại là một người bận rộn, chưa bao giờ có thời gian đưa họ đi chơi.

Trước đây thì vẫn ổn. Nhưng từ sau vụ bắt cóc hồi bé, Lâm Phong Dụ càng không cho phép chị em cô tự đi đến những nơi như thế này.

Cứ là những nơi đông đúc hỗn loạn thì đều không được đến.

Chính vì vậy, tuổi thơ của Lâm Vũ Hân rất thiếu những tiếng cười.

Tần Hạo kéo cô lên tàu lượn siêu tốc, thắt dây an toàn giúp cô rồi lẳng lặng ngồi bên cạnh.

Lúc này Lâm Vũ Hân đã không còn sức để tức giận nữa. Cô biết dù cô tiếp tục nổi giận hay lạnh nhạt với Tần Hạo ra sao thì cũng vô dụng. Chẳng hiểu sao người đàn ông này bỗng trở nên vô cùng ngang bướng.

Sự ngang bướng này khiến một người luôn tự lập như Lâm Vũ Hân cảm thấy hơi không quen.



Từ trước đến nay, cô luôn thuộc kiểu con gái rất tự lập, hiếu thắng và bướng bỉnh, chưa bao giờ chịu thua bất kỳ ai. Ngay cả với bố cô là Lâm Phong Dụ cũng không ngoại lệ.

Nhưng lần này, cô thật sự bó tay với Tần Hạo. Cũng không thể để anh bế cô lên như lời anh nói đúng không?

Khu vui chơi rất đông, còn có rất nhiều trẻ con nữa. Lâm Vũ Hân thật sự không thể bỏ qua thể diện của mình được.

Nhưng cô không muốn thừa nhận rằng, thực ra cô cũng muốn thử một chút xem sao.

Tàu lượn chậm rãi xuất phát. Lâm Vũ Hân không còn cơ hội để nổi giận nữa. Cô chỉ thấy căng thẳng và lo lắng, không thể nghĩ thêm bất kỳ thứ gì.

“Á!”

Tốc độ của tàu lượn ngày càng nhanh. Lâm Vũ Hân sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt. Cô không nhịn nổi mà đưa tay nắm lấy cánh tay Tần Hạo. Khi tàu đột ngột lao xuống từ trên đỉnh, Lâm Vũ Hân hét lên!

“Á!”

Tiếng hét này khiến người khác đau cả tai, nhưng cũng không sao vì hầu hết mọi người đều đang hét lớn.

Tần Hạo ở bên cạnh cũng hét lên theo cô!

“A!”

“Đáng sợ quá, đáng sợ quá! Sợ quá đi!”, Tần Hạo vừa nói vừa hét, nhưng thực ra nhịp tim và nhịp thở của anh vẫn rất bình thường, không hề có phản ứng.

Nhưng khi anh hét lên như thế, Lâm Vũ Hân lại sợ đến nỗi mặt mày tái nhợt rồi hét tiếp một cách sảng khoái hơn.

Cơn giận không tên và cảm giác bức bối trong lòng lúc nãy đều được trút ra ngoài qua từng tiếng hét.

Đi tàu lượn xong, họ chơi đu quay.

Suốt quãng đường, Tần Hạo luôn ở bên cạnh cô.

Họ chơi mãi đến khi trời tối. Tần Hạo nhìn đồng hồ, đã sáu giờ tối rồi.

“Chúng ta về thôi!”

Tần Hạo kéo Lâm Vũ Hân đang đỏ bừng mặt vì hưng phấn. Anh định đưa cô về trước, vì tối nay còn có một đại mỹ nhân đang đợi anh kìa!

Tần Hạo không khỏi xúc động. Không ngờ anh cũng có lúc bận rộn thế này!

Nào ngờ Lâm Vũ Hân lại liếc anh với vẻ hơi do dự: “Tôi không muốn về. Có thể chơi thêm lần nữa không?”



“Hả?”

Tần Hạo nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc.

Lâm Vũ Hân xấu hổ cúi đầu.

Tần Hạo mừng thầm. Xem ra cô gái này đã quên hết những chuyện không vui lúc chiều rồi.

“Tốt quá!”

Tần Hạo nghĩ như thế, có vẻ hơi do dự. Anh suy nghĩ một hồi lâu rồi mới miễn cưỡng đồng ý: “Thôi được rồi, chơi thêm lần nữa vậy. Lần này là cô ngồi một mình nhé?”

“Tôi...Tôi sợ. Anh ngồi cùng tôi được không?”

Lâm Vũ Hân nhìn Tần Hạo bằng ánh mắt cầu khẩn, sau đó lại quay ra nhìn đu quay.

Tần Hạo hơi nhếch môi, nở nụ cười gian tà: “Thế thì không được. Nếu muốn chơi thì cô phải ngồi một mình đi. Như vậy thì cô mới vượt qua được nỗi sợ trong lòng chứ. Cố lên, cô làm được mà, lên đi!”

“Nhưng mà…”, Lâm Vũ Hân nhìn Tần Hạo với vẻ đáng thương. Cô muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời.

Nhưng cô cũng ngang bướng. Khi thấy dáng vẻ không tình nguyện của Tần Hạo, cô lập tức nổi giận: “Ngồi một mình thì ngồi. Anh cút đi!”

Lâm Vũ Hân nói rồi tự lên đu quay một mình.

Mọi chuyện vốn rất suôn sẻ. Tần Hạo cho Lâm Vũ Hân một nơi để trút giận, thành công giải quyết mối nguy lần này.

Nhưng lần này lại xảy ra tai nạn.

Đu quay quay được nửa vòng rồi đột ngột dừng lại.

Lúc này, mọi người trong khu vui chơi đều vô cùng sợ hãi. Tuy xác suất xảy ra những tai nạn thế này không cao nhưng không phải là không có. Mỗi năm trên cả nước luôn có vài tin tức kiểu này.

Nhưng không ngờ rằng nó lại xảy ra vào hôm nay.

Trong số những người bị mắc kẹt trên đu quay, có người đã sợ hãi đến nỗi bật khóc.

Sắc mặt Lâm Vũ Hân tái nhợt. Cô không ngừng đập vào cửa kính trong suốt, hét lên với Tần Hạo. Nhưng cô lại cách anh quá xa, hơn nữa ở đây rất đông, chắc chắn anh không thể nghe thấy.

Sắc mặt của Tần Hạo thay đổi hẳn!



Nhân viên ở khu vui chơi bắt đầu bận rộn. Nhiệm vụ cấp bách nhất là phải cứu được mọi người xuống.

Nhưng họ làm việc quá chậm chạp, còn phải sơ tán khẩn cấp những người xung quanh. Bằng không, nhỡ đu quay rơi xuống thì không thể lường được hậu quả.

Nhìn Lâm Vũ Hân bị mắc kẹt bên trên, Tần Hạo không nghĩ ngợi gì nữa. Anh nhảy lên đu quay, leo thật nhanh lên trên. Cho dù thế nào thì cũng phải cứu cô xuống trước rồi tính tiếp!

Lâm Vũ Hân ở bên trong trợn tròn mắt. Cô thấy rõ Tần Hạo đang leo về phía cô, nhanh nhẹn như một chú khỉ.

Thật không may, Lâm Vũ Hân đang ở nơi cao nhất của vòng đu quay. Cao như thế, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngã xuống thì quá nguy hiểm!

“Đừng lên nữa. Đợi nhân viên đến cứu đi!”

Lâm Vũ Hân sợ tới mức hét lớn.

Trong giây phút này, thậm chí cô còn quên luôn chuyện bản thân cũng đang gặp nguy hiểm.

Nhưng Tần Hạo không nghe được. Cho dù nghe thấy, anh cũng sẽ không theo lời cô.

Chẳng mấy chốc đã có người nhìn thấy Tần Hạo. Họ rối rít chỉ về phía anh.

“Người anh em, mau xuống đi. Nguy hiểm quá!”

“Đúng thế. Cho dù trèo đến nơi, làm sao mà xuống được? Tận hai người đấy! Nếu chẳng may ngã xuống thì là hại người ta còn gì!”

“Đúng là đồ ngốc. Thật sự nghĩ mình là anh hùng đấy à!”

- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK