“Ha ha, bất ngờ không!”
Vương Tú Quân nhìn Tần Hạo với vẻ thâm thúy. Mới có mấy ngày không gặp mà trông anh đã vui vẻ hẳn lên. Có thể thấy anh đang sống khá tốt.
Đường Kiều thì không còn gì để nói. Trong mắt chỉ có mỗi Tần Hạo. Cặp đôi đang chìm đắm giữa đại dương tình ái này thật khiến người khác cạn lời.
Không biết tại sao mà Vương Tú Quân bỗng cảm thấy không thoải mái. Cô ấy không chắc có phải là mình đang ghen hay không. Cô chỉ biết cố gắng không nghĩ tới chuyện này nữa.
Ba người anh em trong phòng 518 ngây người khi nhìn thấy Vương Tú Quân. Đây là lần đầu tiên bọn họ được tiếp xúc với Vương Tú Quân ở cự ly gần như vậy.
Bọn họ nghe danh Vương Tú Quân đã lâu. Năm hoa khôi vườn trường. Đúng là nghe danh không bằng gặp mặt.
Có thể do Vương Tú Quân quá mạnh mẽ nên ba cha nội nhìn thấy gái, mắt thì dán chặt nhưng không dám bắt chuyện mà chuyển mục tiêu sang hai người đẹp còn lại.
“Để tôi giới thiệu với mọi người!”
Đường Kiều đều quen hai cô gái đó, để cô ấy giới thiệu là thích hợp nhất.
Trương Kỳ và Dương Đình Đình, hai cô gái của khoa ngoại ngữ trông khá ưa nhìn. Nhưng đứng cạnh hai người đẹp Đường Kiều và Vương Tú Quân thì có phần hơi mờ nhạt.
Tần Hạo tưởng rằng ba cha nội này sẽ thất vọng nhưng không ngờ, mắt bọn họ vẫn sáng rực như đèn ô tô.
Tần Hạo kéo Hổ Mập qua một bên, nói nhỏ: “Thế nào? Chất lượng ok không?”
“Nghìn like luôn!”, Hổ Mập trông vô cùng hài lòng.
Tần Hạo giật mình. Anh cảm thấy hơi kỳ lạ.
Hình như Hổ Mập biết anh đang nghĩ gì bèn trừng mắt, tức giận nói: “Anh tưởng ai cũng ngầu lòi như anh, có thể cưa được gái đẹp như vậy sao?”
“Cậu sai rồi, tôi có cưa cô ấy đâu, là cô ấy cưa tôi mà!”, Tần Hạo làm bộ nghiêm túc.
Hổ Mập nhào tới, tức giận nói: “Em bóp chết anh!”
Một đoàn tám người, bắt ba chiếc taxi đi tới quảng trường Thế Kỷ.
Tần Hạo ngồi cùng Đường Kiều, những người khác ngồi lên hai xe còn lại.
Nửa tiếng sau họ đã tới nơi.
Đây là một quảng trường ngoài trời. Không ít người cởi trần ngồi nướng thịt, uống bia ướp lạnh, thật là sảng khoái biết bao.
Sau khi ngồi xuống,Tần Hạo quét mắt nhìn thì thấy tình hình đã có tiến triển.
Hổ Mập dính lấy Dương Đình Đình. Dương Đình Đình không quá cao, cũng tầm Hổ Mập, tính cách nhu mì, ít nói. Hổ Mập cười nói vui vẻ với cô ấy.
Tên mập luôn khiến người khác có cảm giác dễ gần. Còn con người thật của cậu ta thế nào thì Tần Hạo không rõ.
Còn Bánh Nướng thì đang giao lưu vấn đề học hành với Trương Kỳ. Bây giờ Tần Hạo mới biết hóa ra tên háo sắc Thiệu Bình là một con mọt sách.
Đương nhiên, Gậy Trúc - Cam Lạc Thiên khá buồn chán, vì hai cô gái còn lại đã có mục tiêu. Đường Kiều là hoa đã có chủ. Chỉ còn lại duy nhất Vương Tú Quân.
Nhưng với khí chất của Vương Tú Quân thì không phải ai cũng dám tiếp cận.
Tần Hạo nhìn tình hình, chẳng phải là như vậy sao?
Lúc này, một tay Vương Tú Quân cầm một xiên thịt, một tay cầm chai bia, cô ấy thổi mạnh vào bếp nướng, trông rất ngầu. Ngược lại, Gậy Trúc lại như một cô gái ẽo ợt. Cậu ta thi thoảng liếc nhìn Vương Tú Quân, định lại gần nhưng lại không dám.
“Đồ nhát chết!”
Tần Hạo cười bất lực, móc tay với Gậy Trúc, gọi cậu ta tới. Rồi anh nói nhỏ vào tai cậu ta: “Lên đi chứ, sao lại không? Chẳng lẽ chút xíu dũng khí cũng không có à?”
Gậy Trúc tỏ vẻ não nề: “Đúng là không dám lên thật ấy, anh không biết à? Vương Tú Quân là chủ tịch câu lạc bộ Taekwondo của trường đấy. Em cứ thế xông lên, có khi lại bị cạo lông ấy chứ!”
“Ha ha, hoặc là bị cạo lông, hoặc là vụt mất cả đời, cậu tự chọn đi!”
Tần Hạo nói xong bèn chỉ về phía Hổ Mập và Bánh Nướng: “Cậu nhìn hai người kia, sắp nói đến chuyện lên giường tới nơi rồi đấy, đồ nhát như cáy này, cậu còn do dự cái gì chứ?”
Thực ra Tần Hạo cũng có dự cảm không tốt. Anh biết Vương Tú Quân không phải là người dễ bắt chuyện. Nhìn cô ấy có vẻ thân thiện, nghĩa khí nhưng thực ra khá kiêu ngạo và trịch thượng.
Và thường thì mọi người không thích kiểu người như vậy.
Gậy Trúc nghiến răng, định tiến lên.
“Đối phó với những cô nàng như thế này, cậu càng phải mạnh mẽ hơn cô ấy, như vậy mới có thể chinh phục được?”, Tần Hạo nghiêm túc đưa ra phương pháp.
“Đã hiểu!”
Gậy Trúc gật đầu, vỗ vai Tần Hạo nói: “Sau khi sự việc thành công, em sẽ mời anh một bữa thịnh soạn!”
“Nói hay lắm!”
Cam Lạc Thiên lấy hết dũng khí, đứng dậy rồi chuyển chỗ ngồi xuống bên cạnh Vương Tú Quân. Cậu ta đang định lên tiếng mở đầu bằng một câu đại loại như giả vờ khuyên cô ấy uống ít đi. Nhưng thực ra con gái người ta càng uống nhiều thì càng dễ ra tay.
Nhưng Vương Tú Quân không hề cho cậu ta bất kỳ cơ hội nào. Cô ấy nói thẳng với cậu ta: “Cậu muốn theo đuổi tôi à?"
“Hả?”, Cam Lạc Thiên kinh ngạc, không ngờ bông hoa này lại mạnh bạo đến thế. Nhưng nghĩ đến lời của Tần Hạo rằng phải mạnh hơn đối phương thì mới chinh phục được người ta, thế là cậu ta nghiến răng, nói: “Đúng vậy, ai mà chẳng yêu cái đẹp, yêu những cô gái thùy mị nết na…”
“Bớt nói nhảm lại, cậu uống hết két bia này đi thì tôi cho cậu cơ hội theo đuổi tôi!”, Vương Tú Quân chỉ vào két bia mười hai chai, nói với giọng chẳng chút khách khí.
Mọi người giật mình, đồng loạt quay qua nhìn.
Cam Lạc Thiên tái mặt.
Vương Tú Quân cười khinh thường, liếc nhìn Cam Lạc Thiên: “Sao thế? Cậu không dám uống à? Tôi nói để cậu biết, làm bạn trai của Vương Tú Quân tôi, không biết uống rượu là không được!”
“Ai nói tôi không được, uống thì uống!”
Cam Lạc Thiên hùng hồn tuyên bố, rồi chộp lấy chai bia, mở nắp, dốc lên miệng tu. Cậu ta uống rất ác liệt.
Tần Hạo vỗ trán, thở dài: “Không vui gì cả, với tình hình nay, xem ra hôm nay phải khiêng người về rồi!”
Đường Kiều cũng lắc đầu bất lực: “Vương Tú Quân lại chơi người ta rồi. Em cũng cảm thấy Cam Lạc Thiên chẳng có gì vui, Vương Tú Quân không thích cậu ấy đâu!"
Cam Lạc Thiên đã nốc chọn một chai bia vào trong bụng, bây giờ là chai thứ hai.
“Đừng uống nữa, cậu uống hết được không? Từ bỏ đi!”, Hổ Mập không chịu nổi nữa bèn khuyên Cam Lạc Thiên.
Cam Lạc Thiên hùng hổ, tức giận nói: “Đừng cản tôi, chẳng phải chỉ là uống bia thôi sao? Tiếp đi!”
Hai chai bia vào bụng, Cam Lạc Thiên nấc mấy cái, rồi từ từ mềm nhũn ra, đổ gục xuống bàn. Hai chân cậu ta giậm đất, say mèm.
“Tôi váng đầu quá!”
Trước khi ngã xuống, cậu ta còn nói được một câu cuối cùng.
Tần Hạo cạn lời, tửu lượng thế này mà cũng đòi uống cơ à!
Hổ Mập và Bánh Nướng chỉ biết cười trừ: “Ngại quá, cha nội này bình thường một chai đã gục. Có người đẹp ở đây nên mới vậy đấy, hôm nay coi như đã phát huy năng lực vượt trội rồi”.
Vương Tú Quân tiện tay nhấc một chai lên, uống một ngụm rồi nói với giọng khinh thường: “Trình độ này mà đòi cưa tôi sao?”
Không ai tiếp lời cô ấy. Tần Hạo biết, trong số những người ở đây, có khi chỉ có anh có thể uống cùng cô, còn những người khác có gộp vào cũng không là cái đinh gì. Vương Tú Quân là một người ‘nặng đô’.
Mọi người ăn uống vui vẻ, mối quan hệ của Hổ Mập và Bánh Nướng tiến triển rất nhanh. Hai người đã được nhận nhiệm vụ đưa hai cô gái về ký túc xá. Sách này do Perfect Planet dịch và phát hành, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Nhận được nhiệm vụ rồi thì anh em trên bến dưới thuyền còn quan trọng gì nữa. Cam Lạc Thiên vẫn nằm vật ra ghế ngáy o o, ngủ như chết. Và thế là nhiệm vụ đưa cậu ta về ký túc đổ lên đầu Tần Hạo.
“Tú Quân, bọn tôi đưa cậu ấy về trước, một mình cậu cẩn thận nhé!”, Đường Kiều tỏ ra ái ngại, cô không biết mình có nên về cùng Vương Tú Quân hay không?
Vương Tú Quân xách một chai rượu, bước đi loạng choạng: “Đi đi, đi hết đi, tôi không cần mọi người đưa về, tôi tự đi được!”
Cô ấy nói rồi ngã vật ra đất.
Vương Tú Quân nhìn Tần Hạo với vẻ thâm thúy. Mới có mấy ngày không gặp mà trông anh đã vui vẻ hẳn lên. Có thể thấy anh đang sống khá tốt.
Đường Kiều thì không còn gì để nói. Trong mắt chỉ có mỗi Tần Hạo. Cặp đôi đang chìm đắm giữa đại dương tình ái này thật khiến người khác cạn lời.
Không biết tại sao mà Vương Tú Quân bỗng cảm thấy không thoải mái. Cô ấy không chắc có phải là mình đang ghen hay không. Cô chỉ biết cố gắng không nghĩ tới chuyện này nữa.
Ba người anh em trong phòng 518 ngây người khi nhìn thấy Vương Tú Quân. Đây là lần đầu tiên bọn họ được tiếp xúc với Vương Tú Quân ở cự ly gần như vậy.
Bọn họ nghe danh Vương Tú Quân đã lâu. Năm hoa khôi vườn trường. Đúng là nghe danh không bằng gặp mặt.
Có thể do Vương Tú Quân quá mạnh mẽ nên ba cha nội nhìn thấy gái, mắt thì dán chặt nhưng không dám bắt chuyện mà chuyển mục tiêu sang hai người đẹp còn lại.
“Để tôi giới thiệu với mọi người!”
Đường Kiều đều quen hai cô gái đó, để cô ấy giới thiệu là thích hợp nhất.
Trương Kỳ và Dương Đình Đình, hai cô gái của khoa ngoại ngữ trông khá ưa nhìn. Nhưng đứng cạnh hai người đẹp Đường Kiều và Vương Tú Quân thì có phần hơi mờ nhạt.
Tần Hạo tưởng rằng ba cha nội này sẽ thất vọng nhưng không ngờ, mắt bọn họ vẫn sáng rực như đèn ô tô.
Tần Hạo kéo Hổ Mập qua một bên, nói nhỏ: “Thế nào? Chất lượng ok không?”
“Nghìn like luôn!”, Hổ Mập trông vô cùng hài lòng.
Tần Hạo giật mình. Anh cảm thấy hơi kỳ lạ.
Hình như Hổ Mập biết anh đang nghĩ gì bèn trừng mắt, tức giận nói: “Anh tưởng ai cũng ngầu lòi như anh, có thể cưa được gái đẹp như vậy sao?”
“Cậu sai rồi, tôi có cưa cô ấy đâu, là cô ấy cưa tôi mà!”, Tần Hạo làm bộ nghiêm túc.
Hổ Mập nhào tới, tức giận nói: “Em bóp chết anh!”
Một đoàn tám người, bắt ba chiếc taxi đi tới quảng trường Thế Kỷ.
Tần Hạo ngồi cùng Đường Kiều, những người khác ngồi lên hai xe còn lại.
Nửa tiếng sau họ đã tới nơi.
Đây là một quảng trường ngoài trời. Không ít người cởi trần ngồi nướng thịt, uống bia ướp lạnh, thật là sảng khoái biết bao.
Sau khi ngồi xuống,Tần Hạo quét mắt nhìn thì thấy tình hình đã có tiến triển.
Hổ Mập dính lấy Dương Đình Đình. Dương Đình Đình không quá cao, cũng tầm Hổ Mập, tính cách nhu mì, ít nói. Hổ Mập cười nói vui vẻ với cô ấy.
Tên mập luôn khiến người khác có cảm giác dễ gần. Còn con người thật của cậu ta thế nào thì Tần Hạo không rõ.
Còn Bánh Nướng thì đang giao lưu vấn đề học hành với Trương Kỳ. Bây giờ Tần Hạo mới biết hóa ra tên háo sắc Thiệu Bình là một con mọt sách.
Đương nhiên, Gậy Trúc - Cam Lạc Thiên khá buồn chán, vì hai cô gái còn lại đã có mục tiêu. Đường Kiều là hoa đã có chủ. Chỉ còn lại duy nhất Vương Tú Quân.
Nhưng với khí chất của Vương Tú Quân thì không phải ai cũng dám tiếp cận.
Tần Hạo nhìn tình hình, chẳng phải là như vậy sao?
Lúc này, một tay Vương Tú Quân cầm một xiên thịt, một tay cầm chai bia, cô ấy thổi mạnh vào bếp nướng, trông rất ngầu. Ngược lại, Gậy Trúc lại như một cô gái ẽo ợt. Cậu ta thi thoảng liếc nhìn Vương Tú Quân, định lại gần nhưng lại không dám.
“Đồ nhát chết!”
Tần Hạo cười bất lực, móc tay với Gậy Trúc, gọi cậu ta tới. Rồi anh nói nhỏ vào tai cậu ta: “Lên đi chứ, sao lại không? Chẳng lẽ chút xíu dũng khí cũng không có à?”
Gậy Trúc tỏ vẻ não nề: “Đúng là không dám lên thật ấy, anh không biết à? Vương Tú Quân là chủ tịch câu lạc bộ Taekwondo của trường đấy. Em cứ thế xông lên, có khi lại bị cạo lông ấy chứ!”
“Ha ha, hoặc là bị cạo lông, hoặc là vụt mất cả đời, cậu tự chọn đi!”
Tần Hạo nói xong bèn chỉ về phía Hổ Mập và Bánh Nướng: “Cậu nhìn hai người kia, sắp nói đến chuyện lên giường tới nơi rồi đấy, đồ nhát như cáy này, cậu còn do dự cái gì chứ?”
Thực ra Tần Hạo cũng có dự cảm không tốt. Anh biết Vương Tú Quân không phải là người dễ bắt chuyện. Nhìn cô ấy có vẻ thân thiện, nghĩa khí nhưng thực ra khá kiêu ngạo và trịch thượng.
Và thường thì mọi người không thích kiểu người như vậy.
Gậy Trúc nghiến răng, định tiến lên.
“Đối phó với những cô nàng như thế này, cậu càng phải mạnh mẽ hơn cô ấy, như vậy mới có thể chinh phục được?”, Tần Hạo nghiêm túc đưa ra phương pháp.
“Đã hiểu!”
Gậy Trúc gật đầu, vỗ vai Tần Hạo nói: “Sau khi sự việc thành công, em sẽ mời anh một bữa thịnh soạn!”
“Nói hay lắm!”
Cam Lạc Thiên lấy hết dũng khí, đứng dậy rồi chuyển chỗ ngồi xuống bên cạnh Vương Tú Quân. Cậu ta đang định lên tiếng mở đầu bằng một câu đại loại như giả vờ khuyên cô ấy uống ít đi. Nhưng thực ra con gái người ta càng uống nhiều thì càng dễ ra tay.
Nhưng Vương Tú Quân không hề cho cậu ta bất kỳ cơ hội nào. Cô ấy nói thẳng với cậu ta: “Cậu muốn theo đuổi tôi à?"
“Hả?”, Cam Lạc Thiên kinh ngạc, không ngờ bông hoa này lại mạnh bạo đến thế. Nhưng nghĩ đến lời của Tần Hạo rằng phải mạnh hơn đối phương thì mới chinh phục được người ta, thế là cậu ta nghiến răng, nói: “Đúng vậy, ai mà chẳng yêu cái đẹp, yêu những cô gái thùy mị nết na…”
“Bớt nói nhảm lại, cậu uống hết két bia này đi thì tôi cho cậu cơ hội theo đuổi tôi!”, Vương Tú Quân chỉ vào két bia mười hai chai, nói với giọng chẳng chút khách khí.
Mọi người giật mình, đồng loạt quay qua nhìn.
Cam Lạc Thiên tái mặt.
Vương Tú Quân cười khinh thường, liếc nhìn Cam Lạc Thiên: “Sao thế? Cậu không dám uống à? Tôi nói để cậu biết, làm bạn trai của Vương Tú Quân tôi, không biết uống rượu là không được!”
“Ai nói tôi không được, uống thì uống!”
Cam Lạc Thiên hùng hồn tuyên bố, rồi chộp lấy chai bia, mở nắp, dốc lên miệng tu. Cậu ta uống rất ác liệt.
Tần Hạo vỗ trán, thở dài: “Không vui gì cả, với tình hình nay, xem ra hôm nay phải khiêng người về rồi!”
Đường Kiều cũng lắc đầu bất lực: “Vương Tú Quân lại chơi người ta rồi. Em cũng cảm thấy Cam Lạc Thiên chẳng có gì vui, Vương Tú Quân không thích cậu ấy đâu!"
Cam Lạc Thiên đã nốc chọn một chai bia vào trong bụng, bây giờ là chai thứ hai.
“Đừng uống nữa, cậu uống hết được không? Từ bỏ đi!”, Hổ Mập không chịu nổi nữa bèn khuyên Cam Lạc Thiên.
Cam Lạc Thiên hùng hổ, tức giận nói: “Đừng cản tôi, chẳng phải chỉ là uống bia thôi sao? Tiếp đi!”
Hai chai bia vào bụng, Cam Lạc Thiên nấc mấy cái, rồi từ từ mềm nhũn ra, đổ gục xuống bàn. Hai chân cậu ta giậm đất, say mèm.
“Tôi váng đầu quá!”
Trước khi ngã xuống, cậu ta còn nói được một câu cuối cùng.
Tần Hạo cạn lời, tửu lượng thế này mà cũng đòi uống cơ à!
Hổ Mập và Bánh Nướng chỉ biết cười trừ: “Ngại quá, cha nội này bình thường một chai đã gục. Có người đẹp ở đây nên mới vậy đấy, hôm nay coi như đã phát huy năng lực vượt trội rồi”.
Vương Tú Quân tiện tay nhấc một chai lên, uống một ngụm rồi nói với giọng khinh thường: “Trình độ này mà đòi cưa tôi sao?”
Không ai tiếp lời cô ấy. Tần Hạo biết, trong số những người ở đây, có khi chỉ có anh có thể uống cùng cô, còn những người khác có gộp vào cũng không là cái đinh gì. Vương Tú Quân là một người ‘nặng đô’.
Mọi người ăn uống vui vẻ, mối quan hệ của Hổ Mập và Bánh Nướng tiến triển rất nhanh. Hai người đã được nhận nhiệm vụ đưa hai cô gái về ký túc xá. Sách này do Perfect Planet dịch và phát hành, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Nhận được nhiệm vụ rồi thì anh em trên bến dưới thuyền còn quan trọng gì nữa. Cam Lạc Thiên vẫn nằm vật ra ghế ngáy o o, ngủ như chết. Và thế là nhiệm vụ đưa cậu ta về ký túc đổ lên đầu Tần Hạo.
“Tú Quân, bọn tôi đưa cậu ấy về trước, một mình cậu cẩn thận nhé!”, Đường Kiều tỏ ra ái ngại, cô không biết mình có nên về cùng Vương Tú Quân hay không?
Vương Tú Quân xách một chai rượu, bước đi loạng choạng: “Đi đi, đi hết đi, tôi không cần mọi người đưa về, tôi tự đi được!”
Cô ấy nói rồi ngã vật ra đất.