Không gian trong phòng khá tốt, không có ai quấy rầy. Vậy mà Lâm Vũ Hân lại chẳng ngủ được. Cô lật qua lật lại, cuối cùng ngồi dậy, đờ đẫn nhìn trần nhà.
Khi Tần Hạo tỉnh lại thì đã là ba giờ sáng. Ông chủ Vương bị ném vào trong nhà vệ sinh, có lẽ sẽ không tỉnh lại trước mười hai giờ trưa nay.
Sáu giờ sáng, điện thoại của ông chủ Vương đổ chuông khiến Lâm Vũ Hân bị đánh thức.
Tần Hạo nhìn rồi tắt máy.
Khi trời sáng hẳn, hai người ra khỏi phòng, rời khỏi câu lạc bộ. Lâm Vũ Hân thấy Tần Hạo bước lên một chiếc BMW khá xa lạ.
“Anh lấy chìa khóa ở đâu vậy?”, Lâm Vũ Hân tò mò hỏi.
Tần Hạo cười nói: “Của ông chủ Vương!”
Lâm Vũ Hân lắc đầu nói: “Anh suốt ngày làm chuyện xấu như thế có thấy thú vị không?”
“Anh trừ gian diệt tà, em tưởng cái ông chủ Vương kia là người tốt đẹp chắc?”, Tần Hạo khinh thường nói.
Lâm Vũ Hân mặc kệ anh, cô tức giận quay đầu đi.
Chiếc xe lao ra ngoài về hướng Nam. Hai người giống như cặp vợ chồng đạo chích trong bộ phim ‘Thiên hạ vô tặc’ bị mất mục tiêu, mất phương hướng, cũng không biết có ai đang chặn mình ở đâu đó không. Còn hai người thì giận dỗi không nói chuyện gì với nhau.
Họ tìm một địa điểm khác qua đêm. Ngày hôm sau lại tiếp tục lên đường. Khi tới vùng núi Quế Lâm nổi tiếng thì Tần Hạo vứt xe, sắp xếp hành lý và ngụy trang thành khách du lịch.
Mặc dù Lâm Vũ Hân vẫn còn đang giận nhưng thấy phong cảnh quá đỗi xinh đẹp thì tâm trạng cũng tốt lên nhiều.
“Chúng ta cứ như thế này đi du lịch cả nước, ngao du sơn thủy, thế nào? Em cũng bận rộn với công việc lâu như vậy rồi, nên bung lụa thôi, coi như là đi giải tỏa đi!”
Tần Hạo ngồi trên du thuyền, đối diện với vẻ mặt thản nhiên của Lâm Vũ Hân thì bỗng nảy ra ý đó. Nhân cơ hội này, coi như là đi tuần trăng mật với cô luôn.
Mặc dù Lâm Vũ Hân rất đồng tình với ý tưởng này nhưng cô không lên tiếng vì không muốn nói chuyện với anh.
“Được rồi mà, cười cái xem nào. Đi chơi mà cứ im ỉm, buồn bực không vui thì chán lắm. Sau này em muốn tới có khi lại chẳng có thời gian ấy, tận hưởng đi mà!”
“Dù em không coi anh là bạn trai thì xem như bạn bình thường cũng được? Lẽ nào em ghét anh tới mức như vậy sao!”
Lúc này Lâm Vũ Hân mới quay đầu lại, nói: “Em không có tâm trạng để chơi!”
“Sao lại không có chứ? Tiếp theo, em muốn đi đâu chơi, em nói đi!”, Tần Hạo vẫn kiên nhẫn nói. Trong lòng anh thầm nghĩ có lẽ cứ chạy loạn khắp nơi thế này sẽ khiến cô ấy mệt, không biết có nên tìm nơi nào đó sống yên tĩnh một thời gian rồi tính tiếp hay không?
Anh nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ đó. Vừa nãy anh liên hệ với Huyết Ảnh. Cô ấy nói nhà họ Diệp đã cử những người tinh anh của gia tộc săn lùng anh. Và từng người của những gia tộc này đều vô cùng lợi hại. Kém nhất cũng là các cao thủ cấp hai. Có người là quyền thủ vô địch của võ đài ngầm, có người là kẻ hầu trung thành được gia tộc nhận nuôi, còn có cả chiến tướng mà họ đã ra sức bồi dưỡng nữa.
Nếu bị cả đám đó bao vây, chẳng ai có thể chắc chắn sẽ đưa được Lâm Vũ Hân bình an vô sự thoát ra ngoài. Nhất là khi chúng có đủ thời gian chuẩn bị sẵn sàng, lập kế hoạch bao vây tỉ mỉ thì đến ngay cả chính anh còn lâm vào hoàn cảnh gian nan.
Hai người cứ thế vượt núi băng đèo, trong thời gian ngắn ngủi hơn một tháng đi phiêu du hai mươi chín địa điểm của cả nước. Đó đều là những nơi mà trước đây Lâm Vũ Hân không có thời gian đi tham quan.
Lâm Vũ Hân trước đó vẫn còn tâm trạng khó buông bỏ, sau khi bị Tần Hạo thuyết phục một hồi thì cuối cùng cũng vứt lại những chuyện phiền phức sau lưng, chuyên tâm đi chơi.
Trong một tháng này, có lẽ là khoảng thời gian vui vẻ nhất của hai người. Trước đây, khi họ ở bên nhau, nếu Lâm Vũ Hân không phải đi làm thì sẽ đi ngủ. Luôn có khoảng thời gian họ phải tách nhau ra. Còn bây giờ, bất luận là ở đâu thì hai người cũng dính với nhau như hình với bóng hai tư trên bảy.
Trạm cuối cùng: Vạn Lý Trường Thành.
Đây là nơi mà Lâm Vũ Hân muốn tới nhất. Cô chưa từng tới bao giờ, vì vậy họ quyết định đây sẽ là điểm du lịch cuối cùng. Tần Hạo nói rằng sau khi ghé nơi đây thì họ sẽ quay về Trung Hải.
Tần Hạo luôn muốn dẫn cô đi khắp nơi nhưng thấy bộ dạng mệt mỏi dường như không thực sự vui vẻ của Lâm Vũ Hân mà anh càng cảm thấy đau lòng hơn. Trái tim cô luôn bất an, nên cũng không vui nổi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cô cũng sẽ đổ bệnh.
Thế nhưng điều chết tiệt là ở ngay Vạn Lý Trường Thành thì bọn họ lại bị bao vây.
Tần Hạo nhìn mười hai kẻ ăn mặc kỳ dị trước mặt với vẻ lạnh lùng. Lâm Vũ Hân nép phía sau anh, vô thức nắm chặt tay anh. Sắc mặt cô trắng bệch. Dù là người không hiểu võ công thì cũng có thể cảm nhận được kẻ địch trước mặt này không hề đơn giản. Trên cơ thể chúng phát ra luồng khí lạnh lẽo nhàn nhạt, khiến người khác sợ hãi.
Bỗng nhiên một khuôn mặt thân quen bước tới. Lâm Vũ Hân sững sờ, kinh ngạc nói: "Diệp Vô Hoan!”
“Tao đợi cũng lâu rồi. Hai người chúng mày nhìn sung sướng nhỉ, coi việc chạy tháo thân thành cuộc du lịch. Chậc chậc, coi luôn là tuần trăng mật chứ gì!”, Diệp Vô Hoan cười nhìn Tần Hạo. Hôm ở nhà họ Diệp, cánh tay hắn ta bị chặt đứt, mặc dù sau đó đã tốn một mớ tiền để nối lại nhưng cũng chẳng khác gì tay phế. Tất cả đều vì hai kẻ đứng trước mặt này.
Hắn ta không thể bỏ cuộc giữa chừng, nếu không sẽ trở thành công cốc!
Trong quá trình truy sát cùng người của các gia tộc khác thì nhà họ Diệp cũng đã âm thầm điều tra, điều động rất nhiều người. Sau đó, thông qua việc phân tích dấu vết của họ, cuối cùng chúng cũng phát hiện ra được quy luật. Và rồi Diệp Vô Hoan ở đây đợi họ tới.
Bởi vì Diệp Vô Hoan từng nghe Lâm Vũ Hân nói rằng nếu có cơ hội thì cô muốn đi ngắm Vạn Lý Trường Thành.
“Bớt nói nhảm lại. Cùng xông lên đi!”, Tần Hạo đứng sừng sững như núi, sự hiếu chiến vốn đè nén bấy lâu nay bỗng bốc lửa ngùn ngụt. Anh đã sớm không kiểm soát được nữa. Bao nhiêu ngày nay, họ luôn bị người khác truy sát. Nếu là trước đây thì chắc chắn anh đã giết hết bọn chúng từ lâu rồi. Bởi vì phải ở cạnh Lâm Vũ Hân nên anh mới nhịn.
Bây giờ thì không cần phải như vậy nữa.
Mười hai tên kia tản ra. Diệp Vô Hoan là kẻ không đạt được mục đích sẽ không bao giờ từ bỏ, đương nhiên hắn làm gì coi trọng đạo nghĩa gì. Việc một đối một là điều hết sức nhảm nhí đối với hắn ta.
Tần Hạo vừa bảo vệ Lâm Vũ Hân vừa chiến đấu. Mười hai tên này đều thuộc dạng cao thủ gần cấp một, vô cùng khủng khiếp. Thật không hiểu nổi nhà họ Diệp đã bồi dưỡng bọn chúng như thế nào.
Cuộc chiến nhanh chóng bước vào hồi kịch tính nhất. Đúng lúc này, Diệp Vô Hoan bỗng lấy điện thoại ra, mở loa ngoài, ấn volume lớn nhất. Một giọng nói từ đầu bên kia vọng ra.
“Thả tôi ra, các người định làm gì?”
“Đừng động vào tôi, cút đi!”
Tần Hạo tái mặt. Anh nhận ra đây là giọng nói của Thẩm Giai Oánh. Anh tức giận nhìn Diệp Vô Hoan, và trong một phút thất thần đã bị chém một nhát vào vai. Máu chảy ồ ạt. Lâm Vũ Hân ở phía sau bụm miệng, suýt nữa thì hét lên, lo lắng nhìn anh.
“Tạm thời dừng lại!”
Diệp Vô Hoan bỗng lên tiếng.
Mười hai tên bỗng chặn trước mặt Tần Hạo. Tên nào cũng cầm vũ khí trong tay.
Diệp Vô Hoan tiến lại gần hơn. Hắn ta vừa nghịch điện thoại, vừa cười nói: “Nói thẳng nhé, làm thế nào thì mày rõ rồi đấy. Thứ tao muốn là công pháp mà mày luyện được. Đưa cho tao, tao sẽ thả người. Đảm bảo còn nguyên vẹn. Nếu không đưa thì cũng không sao vì tay của tao cũng ngứa ngáy lắm rồi”.
- -------------------
Khi Tần Hạo tỉnh lại thì đã là ba giờ sáng. Ông chủ Vương bị ném vào trong nhà vệ sinh, có lẽ sẽ không tỉnh lại trước mười hai giờ trưa nay.
Sáu giờ sáng, điện thoại của ông chủ Vương đổ chuông khiến Lâm Vũ Hân bị đánh thức.
Tần Hạo nhìn rồi tắt máy.
Khi trời sáng hẳn, hai người ra khỏi phòng, rời khỏi câu lạc bộ. Lâm Vũ Hân thấy Tần Hạo bước lên một chiếc BMW khá xa lạ.
“Anh lấy chìa khóa ở đâu vậy?”, Lâm Vũ Hân tò mò hỏi.
Tần Hạo cười nói: “Của ông chủ Vương!”
Lâm Vũ Hân lắc đầu nói: “Anh suốt ngày làm chuyện xấu như thế có thấy thú vị không?”
“Anh trừ gian diệt tà, em tưởng cái ông chủ Vương kia là người tốt đẹp chắc?”, Tần Hạo khinh thường nói.
Lâm Vũ Hân mặc kệ anh, cô tức giận quay đầu đi.
Chiếc xe lao ra ngoài về hướng Nam. Hai người giống như cặp vợ chồng đạo chích trong bộ phim ‘Thiên hạ vô tặc’ bị mất mục tiêu, mất phương hướng, cũng không biết có ai đang chặn mình ở đâu đó không. Còn hai người thì giận dỗi không nói chuyện gì với nhau.
Họ tìm một địa điểm khác qua đêm. Ngày hôm sau lại tiếp tục lên đường. Khi tới vùng núi Quế Lâm nổi tiếng thì Tần Hạo vứt xe, sắp xếp hành lý và ngụy trang thành khách du lịch.
Mặc dù Lâm Vũ Hân vẫn còn đang giận nhưng thấy phong cảnh quá đỗi xinh đẹp thì tâm trạng cũng tốt lên nhiều.
“Chúng ta cứ như thế này đi du lịch cả nước, ngao du sơn thủy, thế nào? Em cũng bận rộn với công việc lâu như vậy rồi, nên bung lụa thôi, coi như là đi giải tỏa đi!”
Tần Hạo ngồi trên du thuyền, đối diện với vẻ mặt thản nhiên của Lâm Vũ Hân thì bỗng nảy ra ý đó. Nhân cơ hội này, coi như là đi tuần trăng mật với cô luôn.
Mặc dù Lâm Vũ Hân rất đồng tình với ý tưởng này nhưng cô không lên tiếng vì không muốn nói chuyện với anh.
“Được rồi mà, cười cái xem nào. Đi chơi mà cứ im ỉm, buồn bực không vui thì chán lắm. Sau này em muốn tới có khi lại chẳng có thời gian ấy, tận hưởng đi mà!”
“Dù em không coi anh là bạn trai thì xem như bạn bình thường cũng được? Lẽ nào em ghét anh tới mức như vậy sao!”
Lúc này Lâm Vũ Hân mới quay đầu lại, nói: “Em không có tâm trạng để chơi!”
“Sao lại không có chứ? Tiếp theo, em muốn đi đâu chơi, em nói đi!”, Tần Hạo vẫn kiên nhẫn nói. Trong lòng anh thầm nghĩ có lẽ cứ chạy loạn khắp nơi thế này sẽ khiến cô ấy mệt, không biết có nên tìm nơi nào đó sống yên tĩnh một thời gian rồi tính tiếp hay không?
Anh nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ đó. Vừa nãy anh liên hệ với Huyết Ảnh. Cô ấy nói nhà họ Diệp đã cử những người tinh anh của gia tộc săn lùng anh. Và từng người của những gia tộc này đều vô cùng lợi hại. Kém nhất cũng là các cao thủ cấp hai. Có người là quyền thủ vô địch của võ đài ngầm, có người là kẻ hầu trung thành được gia tộc nhận nuôi, còn có cả chiến tướng mà họ đã ra sức bồi dưỡng nữa.
Nếu bị cả đám đó bao vây, chẳng ai có thể chắc chắn sẽ đưa được Lâm Vũ Hân bình an vô sự thoát ra ngoài. Nhất là khi chúng có đủ thời gian chuẩn bị sẵn sàng, lập kế hoạch bao vây tỉ mỉ thì đến ngay cả chính anh còn lâm vào hoàn cảnh gian nan.
Hai người cứ thế vượt núi băng đèo, trong thời gian ngắn ngủi hơn một tháng đi phiêu du hai mươi chín địa điểm của cả nước. Đó đều là những nơi mà trước đây Lâm Vũ Hân không có thời gian đi tham quan.
Lâm Vũ Hân trước đó vẫn còn tâm trạng khó buông bỏ, sau khi bị Tần Hạo thuyết phục một hồi thì cuối cùng cũng vứt lại những chuyện phiền phức sau lưng, chuyên tâm đi chơi.
Trong một tháng này, có lẽ là khoảng thời gian vui vẻ nhất của hai người. Trước đây, khi họ ở bên nhau, nếu Lâm Vũ Hân không phải đi làm thì sẽ đi ngủ. Luôn có khoảng thời gian họ phải tách nhau ra. Còn bây giờ, bất luận là ở đâu thì hai người cũng dính với nhau như hình với bóng hai tư trên bảy.
Trạm cuối cùng: Vạn Lý Trường Thành.
Đây là nơi mà Lâm Vũ Hân muốn tới nhất. Cô chưa từng tới bao giờ, vì vậy họ quyết định đây sẽ là điểm du lịch cuối cùng. Tần Hạo nói rằng sau khi ghé nơi đây thì họ sẽ quay về Trung Hải.
Tần Hạo luôn muốn dẫn cô đi khắp nơi nhưng thấy bộ dạng mệt mỏi dường như không thực sự vui vẻ của Lâm Vũ Hân mà anh càng cảm thấy đau lòng hơn. Trái tim cô luôn bất an, nên cũng không vui nổi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cô cũng sẽ đổ bệnh.
Thế nhưng điều chết tiệt là ở ngay Vạn Lý Trường Thành thì bọn họ lại bị bao vây.
Tần Hạo nhìn mười hai kẻ ăn mặc kỳ dị trước mặt với vẻ lạnh lùng. Lâm Vũ Hân nép phía sau anh, vô thức nắm chặt tay anh. Sắc mặt cô trắng bệch. Dù là người không hiểu võ công thì cũng có thể cảm nhận được kẻ địch trước mặt này không hề đơn giản. Trên cơ thể chúng phát ra luồng khí lạnh lẽo nhàn nhạt, khiến người khác sợ hãi.
Bỗng nhiên một khuôn mặt thân quen bước tới. Lâm Vũ Hân sững sờ, kinh ngạc nói: "Diệp Vô Hoan!”
“Tao đợi cũng lâu rồi. Hai người chúng mày nhìn sung sướng nhỉ, coi việc chạy tháo thân thành cuộc du lịch. Chậc chậc, coi luôn là tuần trăng mật chứ gì!”, Diệp Vô Hoan cười nhìn Tần Hạo. Hôm ở nhà họ Diệp, cánh tay hắn ta bị chặt đứt, mặc dù sau đó đã tốn một mớ tiền để nối lại nhưng cũng chẳng khác gì tay phế. Tất cả đều vì hai kẻ đứng trước mặt này.
Hắn ta không thể bỏ cuộc giữa chừng, nếu không sẽ trở thành công cốc!
Trong quá trình truy sát cùng người của các gia tộc khác thì nhà họ Diệp cũng đã âm thầm điều tra, điều động rất nhiều người. Sau đó, thông qua việc phân tích dấu vết của họ, cuối cùng chúng cũng phát hiện ra được quy luật. Và rồi Diệp Vô Hoan ở đây đợi họ tới.
Bởi vì Diệp Vô Hoan từng nghe Lâm Vũ Hân nói rằng nếu có cơ hội thì cô muốn đi ngắm Vạn Lý Trường Thành.
“Bớt nói nhảm lại. Cùng xông lên đi!”, Tần Hạo đứng sừng sững như núi, sự hiếu chiến vốn đè nén bấy lâu nay bỗng bốc lửa ngùn ngụt. Anh đã sớm không kiểm soát được nữa. Bao nhiêu ngày nay, họ luôn bị người khác truy sát. Nếu là trước đây thì chắc chắn anh đã giết hết bọn chúng từ lâu rồi. Bởi vì phải ở cạnh Lâm Vũ Hân nên anh mới nhịn.
Bây giờ thì không cần phải như vậy nữa.
Mười hai tên kia tản ra. Diệp Vô Hoan là kẻ không đạt được mục đích sẽ không bao giờ từ bỏ, đương nhiên hắn làm gì coi trọng đạo nghĩa gì. Việc một đối một là điều hết sức nhảm nhí đối với hắn ta.
Tần Hạo vừa bảo vệ Lâm Vũ Hân vừa chiến đấu. Mười hai tên này đều thuộc dạng cao thủ gần cấp một, vô cùng khủng khiếp. Thật không hiểu nổi nhà họ Diệp đã bồi dưỡng bọn chúng như thế nào.
Cuộc chiến nhanh chóng bước vào hồi kịch tính nhất. Đúng lúc này, Diệp Vô Hoan bỗng lấy điện thoại ra, mở loa ngoài, ấn volume lớn nhất. Một giọng nói từ đầu bên kia vọng ra.
“Thả tôi ra, các người định làm gì?”
“Đừng động vào tôi, cút đi!”
Tần Hạo tái mặt. Anh nhận ra đây là giọng nói của Thẩm Giai Oánh. Anh tức giận nhìn Diệp Vô Hoan, và trong một phút thất thần đã bị chém một nhát vào vai. Máu chảy ồ ạt. Lâm Vũ Hân ở phía sau bụm miệng, suýt nữa thì hét lên, lo lắng nhìn anh.
“Tạm thời dừng lại!”
Diệp Vô Hoan bỗng lên tiếng.
Mười hai tên bỗng chặn trước mặt Tần Hạo. Tên nào cũng cầm vũ khí trong tay.
Diệp Vô Hoan tiến lại gần hơn. Hắn ta vừa nghịch điện thoại, vừa cười nói: “Nói thẳng nhé, làm thế nào thì mày rõ rồi đấy. Thứ tao muốn là công pháp mà mày luyện được. Đưa cho tao, tao sẽ thả người. Đảm bảo còn nguyên vẹn. Nếu không đưa thì cũng không sao vì tay của tao cũng ngứa ngáy lắm rồi”.
- -------------------