Mục lục
Boss song sinh tuyệt sắc của tôi - Hạ Ngữ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dừng xe!”

Thắt dây an toàn rồi nhưng Lâm Vũ Hân vẫn cảm thấy choáng váng. Cô giận dữ gầm lên: “Em nói dừng xe. Anh có nghe không hả?”

Tần Hạo liếc mắt nhìn cô, sau đó vẫn tiếp tục tăng tốc. Giọng anh bình thản: “Một khi dừng xe, chiếc Audi phía sau sẽ đụng vào chúng ta. Trịnh Tiểu Long đã xuất hiện rồi. Em nghĩ sao?”

Lâm Vũ Hân ngoái đầu lại. Quả nhiên, đằng sau có một chiếc xe Audi bám theo.

Giây phút ấy, cô đã nghĩ đến rất nhiều hậu quả đáng sợ. Nhưng cô không ngờ Trịnh Tiểu Long độc ác đến mức buộc hai người họ chỉ được phép chạy tiếp.

“Chúng ta phải làm sao bây giờ?”, giọng Lâm Vũ Hân yếu đi hẳn. Giọng điệu chẳng còn đanh thép như ra lệnh nữa, câu hỏi của cô vang lên đầy lo lắng.

Tần Hạo vừa lái xe vừa mỉm cười nhìn cô, “Không phải anh đã nói rồi sao, có anh đây mà!”

Chỉ cần thế thôi đã giúp Lâm Vũ Hân bình tĩnh lại.

Tốc độ của hai chiếc xe đã vượt quá một trăm ba mươi. Trịnh Tiểu Long hạ cửa sổ, ngẩng mặt đón gió. Gió thổi tóc hắn ta rối bù, khiến cả người Trịnh Tiểu Long thoạt nhìn có phần điên loạn. Hắn ta bật cười đắc ý: “Này, anh hùng, có vui không?”

Lâm Vũ Hân tức tối hét lên: “Đồ điên. Muốn chơi với tử thần thì tự đi mà chơi!”

“Em tức giận với hắn ta làm gì?”, Tần Hạo cũng chịu thua. Vị đại tiểu thư này, tính khí đúng là không dễ chịu chút nào. Lạnh lùng mỉm cười nhìn sang Trịnh Tiểu Long, anh bỗng cất lời: “Tháo khuyên tai ra đi em!”

“Sao cơ?”, Lâm Vũ Hân khó hiểu hỏi lại.

“Đưa khuyên tai cho anh. Đừng hỏi nhiều!”, Tần Hạo nhấn mạnh.

Lâm Vũ Hân lại nổi nóng. Tháo khuyên tai rồi đập mạnh lên tay Tần Hạo, cô lên giọng dạy bảo: “Nói chuyện tử tế không được à?”



Lấy được khuyên tai rồi, Tần Hạo bèn mở cửa sổ. Anh dùng tay trái búng một phát, khuyên tai đã biến thành thứ ám khí vô hình, đập thẳng vào hàm răng đang ngoác ra cười của Trịnh Tiểu Long.

“Á!”

Trịnh Tiểu Long đau đớn hét lên. Lực bắn của khuyên tai rất mạnh. Hắn ta bị gãy mất hai cái răng, máu cũng chảy xuống khóe miệng.

“Thằng khốn. Tao nguyền rủa cả nhà mày!”, Trịnh Tiểu Long điên tiết gào lên. Vì mất hai cái răng khiến hắn ta rất đau, chửi rủa cũng không rõ chữ.

Nhờ vậy mà Lâm Vũ Hân vô cùng hả giận. Nhìn bộ dạng thảm hại của hắn ta cũng khiến cô cảm thấy ê răng. Liếc sang người nào đấy bên cạnh, cô cười bảo: “Anh không thể dùng cách gì dịu dàng hơn à? Lúc nào cũng máu me cả!”

“Cho anh xin. Em muốn đối xử dịu dàng với hắn ta, vậy sao không dịu dàng với anh đi? Lúc nào cũng hung dữ!”

Tần Hạo bất lực thở dài.

Lâm Vũ Hân không lên tiếng nữa, lại giận rồi.

Đại tiểu thư thật khó hầu hạ.

Tần Hạo đóng cửa sổ lại. Đạp ga tăng tốc, anh khẽ nhắc nhở: “Ngồi vững vào!”

Hai chiếc xe vẫn đang chạy song song nhau. Trước mặt là hai chiếc xe chở hàng lớn, một trước một sau đang chạy đến. Thời khắc nguy hiểm đến gần, trò chơi chính thức bắt đầu.

“Đổi hướng nhanh lên, xe sắp tông vào nhau rồi!”, Lâm Vũ Hân hoảng hốt cất tiếng.

Tần Hạo vẫn bình thản liếc nhìn gương chiếu hậu.

Chiếc Ferrari bên cạnh cũng chưa đổi hướng. Chỉ chốc lát nữa thôi, bốn chiếc xe sẽ đụng vào nhau.

Xe chở hàng trước mặt cứ bấm còi liên tục nhưng không hề phanh lại.

Đầu chiếc xe chở hàng đã gần ngay trước mắt. Nhắm tịt mắt, Lâm Vũ Hân vừa hét lên vừa rụt cổ lại, sợ hãi đến nỗi da đầu tê rần.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Tần Hạo đột ngột bẻ lái. Chiếc BMW đổi hướng một trăm tám mươi độ, lao sang một bên rồi dừng lại ở vùng đệm ven đường.

Chiếc Audi phía sau không phanh kịp, tông vào chiếc xe chở hàng. Cú va chạm rất mạnh khiến đầu xe kẹt vào gầm xe chở hàng. Tài xế xe chở hàng vẫn ổn, nhưng người lái Audi xem ra không thể sống sót.

Kỹ thuật của cô nàng lái Ferrari cũng khá lắm. Cô ta giống như Tần Hạo vậy, tránh sang một bên vào đúng thời điểm mấu chốt.

Lâm Vũ Hân vẫn đang ôm đầu gào thét, không dám mở mắt.



Châm một điếu thuốc, Tần Hạo cười bảo: “Được rồi. Em đừng hét nữa. Trò chơi kết thúc rồi!”

Mở mắt ra, phát hiện bản thân vẫn chưa chết, Lâm Vũ Hân lập tức nổi cáu. Nhìn tai nạn xe bên ngoài, cô giận dữ gào lên: “Vui lắm đúng không? Lấy tính mạng của người khác ra đùa giỡn khiến anh cảm thấy chơi trò này dễ dàng lắm phải không? Cứ cho là người trong chiếc xe đằng sau muốn hại chúng ta đi. Nhưng tài xế xe chở hàng kia là vô tội mà!”

Khẽ thở dài, Tần Hạo bất lực đáp: “Quan Thế Âm Bồ-tát đại từ đại bi, lương thiện quá! Em tài giỏi lắm mà, sao không thử nghĩ xem tại sao chiếc xe chở hàng ấy không đi đường bên phải mà cứ phải chạy trên đường bên trái? Tên tài xế rõ ràng thấy sắp đụng vào xe của chúng ta nhưng tại sao không phanh lại?”

Nghe anh nói thế, Lâm Vũ Hân chợt ngẩn ra. Cô ngẫm nghĩ một lúc mới lí nhí hỏi: “Bọn chúng là cùng một phe sao?”

“Khá chắc là thế! Tên ngu xuẩn Trịnh Tiểu Long đấy có gì mà không dám làm?”

Tần Hạo buộc phải mắng một câu. Hắn ta bày trận công phu như vậy chính vì muốn anh và Lâm Vũ Hân cùng bỏ mạng trong tai nạn xe.

Lâm Vũ Hân không nói nên lời. Gương mặt nhỏ nhắn run lên vì giận dữ khiến Tần Hạo cảm thấy đáng yêu vô cùng.

“Lần sau muốn mắng anh thì nhớ phải hỏi rõ ràng trước. Mắng cho anh không nói lại câu nào mới đúng nhé!”, Tần Hạo không nhịn được trêu cô vài câu.

“Hừm!”, Lâm Vũ Hân lạnh lùng hừ một tiếng. Cô quay đi, sắc mặt tối sầm, không muốn nhìn tên đáng ghét này nữa.

Lúc này, chiếc xe Ferrari kia chạy một vòng đến chỗ họ. Trịnh Tiểu Long mở cửa sổ xe, tức tối nói: “Lần này xem như mày mạng lớn. Nhưng trò chơi vẫn chưa kết thúc đâu. Lát nữa còn có kịch hay, hừ!”

Lâm Vũ Hân nghiến răng trừng mắt nhìn theo kẻ khơi mào trò chơi, mãi đến khi chiếc xe của Trịnh Tiểu Long khuất dần.

Vào lúc này, bỗng nhiên cô nhận được một cú điện thoại.

“Gì cơ?”, Lâm Vũ Hân kinh ngạc thốt lên, “Sao lại như thế? Được rồi. Tôi đang trên đường, đến ngay đây!”

Trông thấy dáng vẻ sốt ruột của cô, Tần Hạo bèn cất giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Vũ Hân căng thẳng đáp: “Lái xe nhanh lên, đến công ty. Có người nhảy lầu rồi!”

Tần Hạo bèn vứt điếu thuốc rồi vội vã lái xe đến công ty ngay. Khi bọn họ vừa rời đi, cảnh sát đã đến hiện trường tai nạn xe.

Dọc đường đến công ty, Lâm Vũ Hân không ngừng gọi điện để hỏi nguyên nhân, cũng nắm được đại khái về chuyện nhảy lầu.

Người nhảy lầu là giám đốc bộ phận tài chính, tên là Tô Tư Viễn. Đây là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, đã làm việc nhiều năm ở tập đoàn Triều Dương.

Tô Tư Viễn một tay nắm quyền ở phòng tài chính. Bắt đầu từ hai năm trước, Tô Tư Viễn đã bắt đầu làm sổ sách giả, trốn được một khoản thuế lớn.

Chuyện này thậm chí còn có sự hỗ trợ âm thầm của một số thành viên Hội đồng quản trị, vơ vét được một khoản tiền không nhỏ.



Với một tập đoàn lớn như Triều Dương thì mức thuế phải nộp khá cao.

Mà Lâm Vũ Hân lại không hề hay biết về những chuyện này.

Ngày hôm nay, việc làm của Tô Tư Viễn đột nhiên bị người ta tố giác.

Tô Tư Viễn bèn chọn cách nhảy lầu tự tử.

Trước đó, Lâm Vũ Hân còn nghĩ rằng Tô Tư Viễn là một cấp dưới rất đáng tin cậy.

Nhưng giờ đây cô mới nhận ra, mình đã sai.

Lâm Vũ Hân không hề giấu giếm, kể rõ ngọn ngành mọi chuyện cho Tần Hạo nghe.

Đến nơi, khoảng sân trước tòa nhà đã được khoanh vùng. Cảnh sát đến hiện trường, xác nhận là nhảy lầu tự sát, cái chết vô cùng thê thảm.

Tô Tư Viễn có chết cũng muốn đẩy Lâm Vũ Hân xuống hố.

Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, Lâm Vũ Hân đứng mũi chịu sào, trở thành đối tượng bị chú ý đầu tiên.

Cảnh sát giải tán đám đông và yêu cầu lập án điều tra vụ việc.

Không bao lâu sau, người của cục thuế cũng có mặt.

Sổ sách của tập đoàn không hề ít, có rất nhiều thứ đều do Tô Tư Viễn phụ trách.

- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK