Quản lý sững người, thế này là thế nào?
Thật không ngờ, ông Thất ngăn thuộc hạ lại rồi tự mình đến chỗ Tần Hạo. Trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, hắn ta khẽ cúi đầu nói: “Anh Diệp. Tình cờ quá, lại gặp nhau rồi!”
Ai nấy đều ngây ra. Hai người họ quen biết nhau ư?
Sao lại thế được! Tên này rốt cuộc là ai mà quen cả ông Thất!
Mọi người đều có chung một thắc mắc.
Yên Yên cũng thấy nghi hoặc. Trước đó, chị em họ được Tần Yên Nhiên sai đến Yến Kinh để tìm cách bước chân vào nhà họ Diệp bí ẩn kia. Suốt thời gian ở Yến Kinh, cả hai vẫn chưa có tiến triển gì, gần đây mới tìm được chút manh mối.
Sau khi âm thầm điều tra, họ đã biết được thân phận của Diệp Lão Thất. Tuy hắn ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé ở vòng ngoài nhưng vẫn được xem là người của nhà họ Diệp. Thế này vẫn tốt hơn việc cả hai cứ điều tra trong tình trạng mù mờ.
Yên Yên trà trộn vào quán bar này hòng tìm cơ hội tiếp cận Diệp Lão Thất, sau đó mới từ từ tính tiếp.
Nhưng Tần Hạo quen hắn ta từ bao giờ thế kia?
Yên Yên cũng được xem là người thuộc nhà họ Tần, không đối phó với nhà họ Diệp, là chuyện rất bình thường. Nhưng hình như Tần Hạo không có ân oán gì với họ mà nhỉ?
Nếu Yên Yên biết người Tần Hạo muốn đối phó lần này là Trần Chính Quang, cũng có quan hệ với nhà họ Diệp, không biết cô ấy sẽ nghĩ gì. Dĩ nhiên, cô ấy vẫn chưa đủ tư cách để biết về thân phận của Trần Linh Tố.
Tần Hạo cười cười, giải thích với Yên Yên: “Không có gì. Lần trước tắm cùng chỗ, cũng có va chạm!”
Ông Thất lúng túng cười. Trước ánh mắt kinh ngạc của quần chúng, hắn ta khom người trước Tần Hạo: “Lần trước cảm ơn cậu đã nương tay. Tôi vô cùng cảm kích!”
Tần Hạo xua tay, vốn chẳng hề để bụng.
Triệu Dương nhìn cảnh tượng này mà há hốc mồm. Mặt mũi sa sầm, anh ta cảm thấy tình hình không ổn, bèn vội xoay người lẳng lặng rời đi. Nhưng mới được hai bước, một tảng thịt đã chặn anh ta lại!
Anh ta ngẩng đầu lên, thấy tên vệ sĩ cao to như người khổng lồ của ông Thất đang chắn đường mình.
“Cút ra!”
Tên cao to ấy chỉ nghe theo lệnh ông Thất. Dù người thân hay anh em của hắn ta ra lệnh thì cũng vô dụng. Ông Thất chưa lên tiếng, ai dám bỏ đi?
Bước đến giữa quán, ông Thất đưa mắt nhìn quanh, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy tình hình không ổn, Triệu Dương vội vàng cất lời: “Anh Thất, là hiểu lầm thôi, cũng không phải chuyện gì to tát. Cô Yên Yên đây xinh đẹp quá, nên một người trong số anh em chúng ta rất thích cô ấy. Cũng không ai ép buộc ai cả, tự do yêu đương mà! Người anh em đó chỉ là người hâm mộ của Yên Yên, vì ghen tuông nên mới có chút cãi vã. Là hiểu lầm cả. Chuyện nhỏ thôi, không có gì đâu. Mọi người giải tán đi!”
“Câm miệng!”
Ông Thất quắc mắt nhìn. Nghe giọng nói có phần sợ sệt của Triệu Dương, hắn ta đã biết đối phương nói dối. Quan sát một lượt, rốt cuộc ông ta chỉ vào Nhị Cẩu đang đứng rụt người ở một bên, “Nói đi!”
“Ông Thất…”
Ông Thất lãnh đạm cất lời: “Chỉ cần dám có nửa câu dối trá thì ngày mai bố cậu sẽ có bánh bao nhân thịt người để ăn đấy!”
Lời nói này khiến Nhị Cẩu chân tay rụng rời, lập tức quỳ xuống!
“Em nói, em sẽ nói thật. Chuyện là thế này…”
Trước mặt ông Thất, Nhị Cẩu không đủ gan để nói dối. Chuyện từ tối hôm qua đến hiện tại, Nhị Cẩu đều thuật lại ngọn ngành cho ông Thất nghe. Nói đến chuyện Triệu Dương muốn mượn tay ông Thất xử Tần Hạo, Nhị Cẩu liếc thấy gương mặt xám ngoét của Triệu Dương, lòng bỗng thấy thích thú.
Nhị Cẩu đã chán ngấy việc bị Triệu Dương sai khiến như một con chó rồi.
Hôm nay vừa khéo có cơ hội này, Nhị Cẩu phải chớp lấy để chơi lại Triệu Dương. Đi theo ông Thất chắc chắn sẽ có tương lai hơn theo anh ta.
Ông Thất nghe xong, vẻ mặt vô cùng khó đoán. Không một ai biết hắn ta đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau đó, hắn ta tiến đến trước mặt Triệu Dương. Khẽ vỗ vai anh ta, ông Thất trầm giọng hỏi sâu xa: “Có biết người cậu vừa chửi rủa là ai không? Đó là người cậu không thể chọc vào, ngay cả tôi cũng không thể!”
Triệu Dương biến sắc, hoảng hốt nhìn sang Tần Hạo.
Ông Thất nói tiếp: “Cậu còn lợi dụng tôi, quả là anh em tốt. Đừng tưởng cậu giúp tôi được chút chuyện thì tôi sẽ cảm thấy biết ơn. Bố cậu không dạy cậu cách làm người, vậy thì để tôi! Trâu Sắt, làm gãy một chân của nó rồi ném ra ngoài!”
“Anh Thất, em sai rồi!”
Cả người Triệu Dương đã đẫm mồ hôi. Anh ta như thể bị rơi xuống vực sâu. Trông thấy Trâu Sắt như Diêm vương đang tiến đến chỗ mình, Triệu Dương còn chẳng đủ can đảm để bỏ chạy.
“Diệp Lão Thất. Mày dám động đến một sợi tóc của tao, tao chắc chắn sẽ không tha cho mày!”, không cầu xin được, Triệu Dương đổi giọng uy hiếp.
Ông Thất chỉ hừ lạnh một tiếng, không phản ứng lại.
Ánh mắt của Trâu Sắt không hề có chút do dự. Cánh tay rắn chắc tóm lấy mắt cá chân của Triệu Dương, Trâu Sắt ném cả người anh ta xuống đất, nắm đấm giáng mạnh vào đầu gối đối phương.
Rắc!
Âm thanh giòn tan vang lên. Triệu Dương hét lên thảm thiết. Chân phải biến dạng hoàn toàn, anh ta đau đến bất tỉnh. Trâu Sắt không chút đắn đo, nhấc anh ta lên rồi ném ra ngoài.
Các đàn em của Triệu Dương đều không dám thở mạnh. Thấy ông Thất không để ý đến, họ bèn lặng lẽ chuồn ra ngoài. Một vấn đề nan giải đang chờ đón họ, thiếu gia nhà họ Triệu bị phế một chân rồi, làm sao đưa anh ta về gặp người nhà đây?
Sau khi Triệu Dương biến mất, Nhị Cẩu cảm thấy cơ hội của mình đã đến. Lấy hết can đảm, Nhị Cẩu tiến đến, nở nụ cười nịnh nọt: “Em luôn muốn có cơ hội được đi theo ông Thất. Không biết ông Thất thấy sao ạ?”
Ông Thất chẳng thèm ngoảnh đầu lại, chỉ nói ba chữ.
“Ném ra ngoài!”
Trâu Sắt lẳng lặng tóm lấy gáy của Nhị Cẩu rồi ném ra ngoài như ném một con chó.
Những kẻ khó ưa đã biến đi.
Đưa mắt nhìn xung quanh, ông Thất lớn giọng nói: “Sau này, ai còn dám gây sự ở đây thì không chỉ mất một cái chân đâu. Không có ngoại lệ! Được rồi, chuyện này đến đây thôi. Giải tán đi, hôm nay miễn phí toàn bộ hóa đơn!”
Chứng kiến cơn giận của ông Thất, khách trong quán chẳng dám hó hé gì. Ai nấy đều cúi đầu, im lặng ra về.
Chỉ còn lại Tần Hạo, Yên Yên và ông Thất, cùng các nhân viên của quán.
Quản lý vẫn đứng ngây ngẩn ở đấy, chân đã run lẩy bẩy đến nỗi chỉ cần đẩy nhẹ một cái cũng có thể ngã quỵ.
“Cậu cũng đi đi. Ngày mai không cần đến đây nữa!”
Ông Thất đã tuyên án tử hình, đập tan hy vọng cuối cùng của người quản lý.
Quản lý vội vã quỳ xuống, “Ông Thất, xin hãy bỏ qua cho tôi lần này!”
Ông Thất kéo quản lý đứng dậy, còn khẽ vỗ vai, khiến đối phương sợ đến nỗi cả người mềm oặt như vừa trúng phải Hóa Cốt Miên Chưởng.
Giọng nói ôn hòa khác thường của ông Thất khiến người quản lý bất ngờ, “Cậu theo tôi năm, sáu năm rồi, chắc cũng biết con người tôi như thế nào. Đi đi! Đưa vợ con rời khỏi Yến Kinh, đi càng xa càng tốt. Tên Triệu Dương ấy không dám làm gì tôi, nhưng có lẽ sẽ không tha cho cậu!”
Người quản lý sững sờ hồi lâu, mới nhận ra ông Thất không khiển trách mà còn bảo vệ mình.
Nước mắt chợt lã chã rơi trên mặt người đàn ông ấy!
“Đi đi!”
- -------------------
Thật không ngờ, ông Thất ngăn thuộc hạ lại rồi tự mình đến chỗ Tần Hạo. Trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, hắn ta khẽ cúi đầu nói: “Anh Diệp. Tình cờ quá, lại gặp nhau rồi!”
Ai nấy đều ngây ra. Hai người họ quen biết nhau ư?
Sao lại thế được! Tên này rốt cuộc là ai mà quen cả ông Thất!
Mọi người đều có chung một thắc mắc.
Yên Yên cũng thấy nghi hoặc. Trước đó, chị em họ được Tần Yên Nhiên sai đến Yến Kinh để tìm cách bước chân vào nhà họ Diệp bí ẩn kia. Suốt thời gian ở Yến Kinh, cả hai vẫn chưa có tiến triển gì, gần đây mới tìm được chút manh mối.
Sau khi âm thầm điều tra, họ đã biết được thân phận của Diệp Lão Thất. Tuy hắn ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé ở vòng ngoài nhưng vẫn được xem là người của nhà họ Diệp. Thế này vẫn tốt hơn việc cả hai cứ điều tra trong tình trạng mù mờ.
Yên Yên trà trộn vào quán bar này hòng tìm cơ hội tiếp cận Diệp Lão Thất, sau đó mới từ từ tính tiếp.
Nhưng Tần Hạo quen hắn ta từ bao giờ thế kia?
Yên Yên cũng được xem là người thuộc nhà họ Tần, không đối phó với nhà họ Diệp, là chuyện rất bình thường. Nhưng hình như Tần Hạo không có ân oán gì với họ mà nhỉ?
Nếu Yên Yên biết người Tần Hạo muốn đối phó lần này là Trần Chính Quang, cũng có quan hệ với nhà họ Diệp, không biết cô ấy sẽ nghĩ gì. Dĩ nhiên, cô ấy vẫn chưa đủ tư cách để biết về thân phận của Trần Linh Tố.
Tần Hạo cười cười, giải thích với Yên Yên: “Không có gì. Lần trước tắm cùng chỗ, cũng có va chạm!”
Ông Thất lúng túng cười. Trước ánh mắt kinh ngạc của quần chúng, hắn ta khom người trước Tần Hạo: “Lần trước cảm ơn cậu đã nương tay. Tôi vô cùng cảm kích!”
Tần Hạo xua tay, vốn chẳng hề để bụng.
Triệu Dương nhìn cảnh tượng này mà há hốc mồm. Mặt mũi sa sầm, anh ta cảm thấy tình hình không ổn, bèn vội xoay người lẳng lặng rời đi. Nhưng mới được hai bước, một tảng thịt đã chặn anh ta lại!
Anh ta ngẩng đầu lên, thấy tên vệ sĩ cao to như người khổng lồ của ông Thất đang chắn đường mình.
“Cút ra!”
Tên cao to ấy chỉ nghe theo lệnh ông Thất. Dù người thân hay anh em của hắn ta ra lệnh thì cũng vô dụng. Ông Thất chưa lên tiếng, ai dám bỏ đi?
Bước đến giữa quán, ông Thất đưa mắt nhìn quanh, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy tình hình không ổn, Triệu Dương vội vàng cất lời: “Anh Thất, là hiểu lầm thôi, cũng không phải chuyện gì to tát. Cô Yên Yên đây xinh đẹp quá, nên một người trong số anh em chúng ta rất thích cô ấy. Cũng không ai ép buộc ai cả, tự do yêu đương mà! Người anh em đó chỉ là người hâm mộ của Yên Yên, vì ghen tuông nên mới có chút cãi vã. Là hiểu lầm cả. Chuyện nhỏ thôi, không có gì đâu. Mọi người giải tán đi!”
“Câm miệng!”
Ông Thất quắc mắt nhìn. Nghe giọng nói có phần sợ sệt của Triệu Dương, hắn ta đã biết đối phương nói dối. Quan sát một lượt, rốt cuộc ông ta chỉ vào Nhị Cẩu đang đứng rụt người ở một bên, “Nói đi!”
“Ông Thất…”
Ông Thất lãnh đạm cất lời: “Chỉ cần dám có nửa câu dối trá thì ngày mai bố cậu sẽ có bánh bao nhân thịt người để ăn đấy!”
Lời nói này khiến Nhị Cẩu chân tay rụng rời, lập tức quỳ xuống!
“Em nói, em sẽ nói thật. Chuyện là thế này…”
Trước mặt ông Thất, Nhị Cẩu không đủ gan để nói dối. Chuyện từ tối hôm qua đến hiện tại, Nhị Cẩu đều thuật lại ngọn ngành cho ông Thất nghe. Nói đến chuyện Triệu Dương muốn mượn tay ông Thất xử Tần Hạo, Nhị Cẩu liếc thấy gương mặt xám ngoét của Triệu Dương, lòng bỗng thấy thích thú.
Nhị Cẩu đã chán ngấy việc bị Triệu Dương sai khiến như một con chó rồi.
Hôm nay vừa khéo có cơ hội này, Nhị Cẩu phải chớp lấy để chơi lại Triệu Dương. Đi theo ông Thất chắc chắn sẽ có tương lai hơn theo anh ta.
Ông Thất nghe xong, vẻ mặt vô cùng khó đoán. Không một ai biết hắn ta đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau đó, hắn ta tiến đến trước mặt Triệu Dương. Khẽ vỗ vai anh ta, ông Thất trầm giọng hỏi sâu xa: “Có biết người cậu vừa chửi rủa là ai không? Đó là người cậu không thể chọc vào, ngay cả tôi cũng không thể!”
Triệu Dương biến sắc, hoảng hốt nhìn sang Tần Hạo.
Ông Thất nói tiếp: “Cậu còn lợi dụng tôi, quả là anh em tốt. Đừng tưởng cậu giúp tôi được chút chuyện thì tôi sẽ cảm thấy biết ơn. Bố cậu không dạy cậu cách làm người, vậy thì để tôi! Trâu Sắt, làm gãy một chân của nó rồi ném ra ngoài!”
“Anh Thất, em sai rồi!”
Cả người Triệu Dương đã đẫm mồ hôi. Anh ta như thể bị rơi xuống vực sâu. Trông thấy Trâu Sắt như Diêm vương đang tiến đến chỗ mình, Triệu Dương còn chẳng đủ can đảm để bỏ chạy.
“Diệp Lão Thất. Mày dám động đến một sợi tóc của tao, tao chắc chắn sẽ không tha cho mày!”, không cầu xin được, Triệu Dương đổi giọng uy hiếp.
Ông Thất chỉ hừ lạnh một tiếng, không phản ứng lại.
Ánh mắt của Trâu Sắt không hề có chút do dự. Cánh tay rắn chắc tóm lấy mắt cá chân của Triệu Dương, Trâu Sắt ném cả người anh ta xuống đất, nắm đấm giáng mạnh vào đầu gối đối phương.
Rắc!
Âm thanh giòn tan vang lên. Triệu Dương hét lên thảm thiết. Chân phải biến dạng hoàn toàn, anh ta đau đến bất tỉnh. Trâu Sắt không chút đắn đo, nhấc anh ta lên rồi ném ra ngoài.
Các đàn em của Triệu Dương đều không dám thở mạnh. Thấy ông Thất không để ý đến, họ bèn lặng lẽ chuồn ra ngoài. Một vấn đề nan giải đang chờ đón họ, thiếu gia nhà họ Triệu bị phế một chân rồi, làm sao đưa anh ta về gặp người nhà đây?
Sau khi Triệu Dương biến mất, Nhị Cẩu cảm thấy cơ hội của mình đã đến. Lấy hết can đảm, Nhị Cẩu tiến đến, nở nụ cười nịnh nọt: “Em luôn muốn có cơ hội được đi theo ông Thất. Không biết ông Thất thấy sao ạ?”
Ông Thất chẳng thèm ngoảnh đầu lại, chỉ nói ba chữ.
“Ném ra ngoài!”
Trâu Sắt lẳng lặng tóm lấy gáy của Nhị Cẩu rồi ném ra ngoài như ném một con chó.
Những kẻ khó ưa đã biến đi.
Đưa mắt nhìn xung quanh, ông Thất lớn giọng nói: “Sau này, ai còn dám gây sự ở đây thì không chỉ mất một cái chân đâu. Không có ngoại lệ! Được rồi, chuyện này đến đây thôi. Giải tán đi, hôm nay miễn phí toàn bộ hóa đơn!”
Chứng kiến cơn giận của ông Thất, khách trong quán chẳng dám hó hé gì. Ai nấy đều cúi đầu, im lặng ra về.
Chỉ còn lại Tần Hạo, Yên Yên và ông Thất, cùng các nhân viên của quán.
Quản lý vẫn đứng ngây ngẩn ở đấy, chân đã run lẩy bẩy đến nỗi chỉ cần đẩy nhẹ một cái cũng có thể ngã quỵ.
“Cậu cũng đi đi. Ngày mai không cần đến đây nữa!”
Ông Thất đã tuyên án tử hình, đập tan hy vọng cuối cùng của người quản lý.
Quản lý vội vã quỳ xuống, “Ông Thất, xin hãy bỏ qua cho tôi lần này!”
Ông Thất kéo quản lý đứng dậy, còn khẽ vỗ vai, khiến đối phương sợ đến nỗi cả người mềm oặt như vừa trúng phải Hóa Cốt Miên Chưởng.
Giọng nói ôn hòa khác thường của ông Thất khiến người quản lý bất ngờ, “Cậu theo tôi năm, sáu năm rồi, chắc cũng biết con người tôi như thế nào. Đi đi! Đưa vợ con rời khỏi Yến Kinh, đi càng xa càng tốt. Tên Triệu Dương ấy không dám làm gì tôi, nhưng có lẽ sẽ không tha cho cậu!”
Người quản lý sững sờ hồi lâu, mới nhận ra ông Thất không khiển trách mà còn bảo vệ mình.
Nước mắt chợt lã chã rơi trên mặt người đàn ông ấy!
“Đi đi!”
- -------------------