Lâm Vũ Nghi lập tức hiểu ra, hóa ra là vẫn đang dỗi cơ đấy!
“Haizz, bó tay, giống y một đứa trẻ!”
Lâm Vũ Nghi lắc đầu, cô ấy là em mà lại nói chị mình giống một đứa trẻ thì đúng là hơi ra vẻ già dặn.
Tần Hạo cũng đã nhìn thấy, anh ngẩn người, bỗng cảm thấy buồn cười.
Nhưng anh cũng không yên tâm với cái tên Lý Vạn Niên kia.
Tần Hạo xuống xe, đi về phía chiếc BMW của Lý Vạn Niên.
Lúc này, Trương Hằng tinh mắt thoáng cái đã nhìn thấy bóng dáng của Tần Hạo, lập tức lao tới chặn anh lại.
“Này, Tần Hạo, tôi có chuyện muốn nói với anh!”
Để nịnh hót Lý Vạn Niên, lúc này Trương Hằng biết phải kéo dài thời gian cho anh ta, không thể để Tần Hạo phá hoại chuyện tốt của cậu Lý được.
Tần Hạo bĩu môi, hơi mất kiên nhẫn: “Có chuyện gì thì ngày mai nói, giờ không rảnh!”
Anh đang định đi vòng qua, nhưng không ngờ Trương Hằng quyết tâm muốn bợ đỡ Lý Vạn Niên nên bước tới khoác tay lên vai Tần Hạo ra vẻ thân thiết, nói: “Có chuyện thật mà, lần trước Diêu Chí Ba đã nói với anh chưa? Chuyện làm đội trưởng đội bóng ấy? Anh đã suy nghĩ chưa?”
Trương Hằng vừa nói vừa nháy mắt với Lý Vạn Niên, ra hiệu cho anh ta mau rời đi.
Tần Hạo hất tay cậu ta ra, lạnh lùng nói: “Đội trưởng cái quái gì, anh đây không thèm, giờ cậu cút qua một bên, đừng cản đường tôi!”
Nói rồi, Tần Hạo đẩy Trương Hằng ra, sải bước đi về phía chiếc BMW của Lý Vạn Niên.
Nhưng lúc này, Lý Vạn Niên đã đóng cửa sổ xe, chuẩn bị bỏ chạy.
“Xuống xe!”
Tần Hạo gõ cửa kính.
Không hề phản ứng.
Anh nhìn Lâm Vũ Hân, cô lại chẳng buồn nhìn anh, Tần Hạo lập tức nổi giận.
Cô nàng này định làm mình làm mẩy đến khi nào không biết?
Tần Hạo không nói gì, đấm vỡ cửa kính, tay nhanh chóng thò vào trong. Khi Lý Vạn Niên còn chưa kịp phản ứng thì anh đã rút chìa khóa xe, chiếc xe tắt máy.
“Mẹ kiếp!”
Lý Vạn Niên chửi bới, mở cửa bước xuống xe, trừng mắt tức giận nhìn Tần Hạo.
Khuôn mặt anh ta biến sắc, hình như nghĩ tới điều gì đó bèn soi Tần Hạo từ đầu tới chân.
Tên này vẫn không hề hấn gì sao? Đám Tam Pháo làm ăn cái kiểu gì vậy?
Tần Hạo móc một xấp tiền từ trong túi ra, vứt về phía Lý Vạn Niên, nói: “Đền tiền sửa xe cho mày, cút!”
Lý Vạn Niên tức giận, chửi bới: “Mày muốn chết à, mày tưởng mày là ai chứ? Dám nói như vậy với ông sao!”
Tần Hạo mặc kệ anh ta, đi vòng qua phía bên kia mở cửa xe, nói với Lâm Vũ Hân: “Xuống xe, đi về với tôi!”
Lâm Vũ Hân không hề nhìn anh, cô lạnh lùng một cách đáng sợ.
Lý Vạn Niên nhìn thấy vậy bèn bật cười.
Rõ ràng là Lâm Vũ Hân đã lựa chọn anh ta chứ không phải cái thằng nhà quê này, điều này khiến Lý Vạn Niên cảm thất rất hãnh diện.
Lý Vạn Niên không để bụng chuyện đập vỡ cửa xe vừa rồi, dù Tần Hạo có đập nát cả cái xe cũng không sao chứ đừng nói gì tới cửa kính, như vậy chỉ khiến Lâm Vũ Hân càng đứng về phía mình hơn mà thôi.
Lý Vạn Niên rất đắc ý.
Nhưng điều khiến anh ta cảm thấy kỳ lạ là không phải đám Tam Pháo nói hôm nay sẽ xử lý thằng cha này, hơn nữa đã giữ được người rồi sao? Sao nhìn hắn ta chẳng hề hấn gì thế này?
Lý Vạn Niên định lát nữa sẽ hỏi Tam Pháo cho ra lẽ.
Tần Hạo thở dài, không bắt Lâm Vũ Hân phải xuống xe nữa mà đi tới trước mặt Lý Vạn Niên, thản nhiên nói: “Có phải cảm thấy lạ khi tao vẫn còn ở đây chứ không phải trong bệnh viện không?”
“Mày nói gì cơ, thần kinh à? Đúng là mày nên tới bệnh viện, nhưng là bệnh viện tâm thần!”
Lý Vạn Niên lại lấy ra một điếu thuốc, Trương Hằng lật đật chạy tới châm lửa.
Tần Hạo không để tâm cười nói: “Lần sau tìm vài người giỏi đánh nhau vào, bỏ ra thêm chút tiền, mời hẳn cao thủ ấy, nếu không, chẳng những không xử được tao mà còn bị tao xử lại đấy, vậy thì lỗ chết!”
Lâm Vũ Nghi nghe thấy vậy thì kinh ngạc, lập tức chạy tới.
“Tần Hạo, anh vừa nói gì? Anh ta kêu người đánh anh à? Có sao không? Anh có bị thương không?”
Lâm Vũ Nghi nhìn kỹ Tần Hạo một lượt, không hề thấy vết thương trên người anh mới cảm thấy yên tâm. Cô quay đầu, trừng mắt với Lý Vạn Niên, quát lên: “Anh thật là phiền phức, có còn là đàn ông nữa không vậy? Có giỏi thì tìm Tần Hạo đấu tay đôi, có mấy đồng tiền thối thì ngầu lắm à? Còn thuê người, thật mất mặt!”
Lý Vạn Niên bị chửi tới mức nghẹn lời.
Đang kinh ngạc thì Lâm Vũ Nghi lại tiếp tục chửi: “Đúng là hèn nhát, không biết bố tôi thích anh ở điểm nào mà cứ bắt chị tôi phải đính hôn với loại rác rưởi vô giáo dục, mất nết như anh, đúng là nực cười!”
“Thôi bỏ đi, đi thôi!”
Tần Hạo lắc đầu, không muốn làm ầm ĩ ở trước cổng trường, sẽ gây ảnh hưởng không hay.
Anh kéo Lâm Vũ Nghi bỏ đi.
Lúc này, Lâm Vũ Hân cũng bước xuống xe, sắc mặt hết sức khó coi. Cô không nói lời nào, chỉ đi tới cạnh chiếc Polo, kéo cửa xe ngồi vào trong.
Lý Vạn Niên trố mắt nhìn.
Tần Hạo cũng sững sờ, nhưng không nói gì, chỉ lên xe cùng Lâm Vũ Nghi rồi phóng đi.
Trên xe, Lâm Vũ Nghi tức giận nói: “Chị, hôm nay chị bị làm sao vậy? Sao lại lên xe với cái tên đó? Anh ta chẳng phải loại người tốt đẹp gì, chị không sợ anh ta bán chị đi mất à?”
“Câm miệng!”
Lâm Vũ Hân lạnh giọng hét lên khiến Lâm Vũ Nghi không dám nói gì thêm.
Lâm Vũ Nghi lè lưỡi, khẽ phàn nàn: “Làm sao chứ, còn không để người ta nói nữa!”
Lâm Vũ Nghi quay qua nhìn Tần Hạo, tò mò hỏi: “Tên đó kêu người đánh anh thật à?”
“Không có gì, một đám cóc hôi lưu manh thôi, tên là Tam Pháo gì đó, cỡ bảy, tám người, chặn tôi ở một con hẻm, ha ha, nếu không, tôi còn chẳng biết hắn ta giở trò gì sau lưng, hắn ta rất hận tôi!”
Tần Hạo cười như không hề gì.
“Tam Pháo sao?”
Lâm Vũ Nghi giật nảy mình khi nghe thấy cái tên đó, ngay cả cô ấy cũng biết đến danh tiếng của tên côn đồ này, bèn cuống cuồng sờ cánh tay của Tần Hạo: “Bảy tám người cơ à, vậy anh có bị thương không?”
“Không sao… Á!”
Tần Hạo đang nói thì bị Lâm Vũ Nghi lén nhéo một phát rất mạnh khiến anh đau tới mức kêu lên, đang định hỏi cô ấy nổi điên gì thế thì thấy Lâm Vũ Nghi nháy mắt với mình.
Tần Hạo lập tức hiểu ngay.
“Ấy đừng động vào, đau!”, Tần Hạo lập tức giả bộ bị thương.
Lâm Vũ Nghi cuống cuồng nói: “Cái đám khốn nạn này, ra tay ác quá. Ôi, anh còn nói là không sao à, khi nào về để tôi bôi thuốc cho anh nhé!”
“Không sao, thật sự không sao mà, bị thương có chút xíu!”
Tần Hạo lắc đầu.
“Không sao làm sao được, anh tưởng mình là mình đồng da sắt, không sợ bị đánh chắc. Lần sau có chuyện thì báo cảnh sát, cái đám khốn kiếp này, tôi phải cho người đập bọn chúng một trận mới được, đáng ghét nhất là cái tên rác rưởi Lý Vạn Niên!”, Lâm Vũ Nghi đùng đùng tức giận.
Lúc này họ đang đi ngang qua bệnh viện trung tâm thành phố, Lâm Vũ Hân đột nhiên nói nhỏ: “Dừng xe lại!”
Chiếc xe kêu két một tiếng rồi dừng lại.
“Làm gì vậy?”
Lâm Vũ Nghi tò mò.
Lâm Vũ Hân lạnh lùng liếc nhìn hai người, một mình xuống xe rồi đi về phía bệnh viện.
Tần Hạo và Lâm Vũ Nghi nhìn nhau, cảm thấy tò mò, lại hơi lo lắng, cô ấy đi vào bệnh viện làm gì? Có bệnh gì khó nói sao?
Tần Hạo có ý nghĩ xấu xa: lẽ nào là đi khám phụ khoa?
“Haizz, bó tay, giống y một đứa trẻ!”
Lâm Vũ Nghi lắc đầu, cô ấy là em mà lại nói chị mình giống một đứa trẻ thì đúng là hơi ra vẻ già dặn.
Tần Hạo cũng đã nhìn thấy, anh ngẩn người, bỗng cảm thấy buồn cười.
Nhưng anh cũng không yên tâm với cái tên Lý Vạn Niên kia.
Tần Hạo xuống xe, đi về phía chiếc BMW của Lý Vạn Niên.
Lúc này, Trương Hằng tinh mắt thoáng cái đã nhìn thấy bóng dáng của Tần Hạo, lập tức lao tới chặn anh lại.
“Này, Tần Hạo, tôi có chuyện muốn nói với anh!”
Để nịnh hót Lý Vạn Niên, lúc này Trương Hằng biết phải kéo dài thời gian cho anh ta, không thể để Tần Hạo phá hoại chuyện tốt của cậu Lý được.
Tần Hạo bĩu môi, hơi mất kiên nhẫn: “Có chuyện gì thì ngày mai nói, giờ không rảnh!”
Anh đang định đi vòng qua, nhưng không ngờ Trương Hằng quyết tâm muốn bợ đỡ Lý Vạn Niên nên bước tới khoác tay lên vai Tần Hạo ra vẻ thân thiết, nói: “Có chuyện thật mà, lần trước Diêu Chí Ba đã nói với anh chưa? Chuyện làm đội trưởng đội bóng ấy? Anh đã suy nghĩ chưa?”
Trương Hằng vừa nói vừa nháy mắt với Lý Vạn Niên, ra hiệu cho anh ta mau rời đi.
Tần Hạo hất tay cậu ta ra, lạnh lùng nói: “Đội trưởng cái quái gì, anh đây không thèm, giờ cậu cút qua một bên, đừng cản đường tôi!”
Nói rồi, Tần Hạo đẩy Trương Hằng ra, sải bước đi về phía chiếc BMW của Lý Vạn Niên.
Nhưng lúc này, Lý Vạn Niên đã đóng cửa sổ xe, chuẩn bị bỏ chạy.
“Xuống xe!”
Tần Hạo gõ cửa kính.
Không hề phản ứng.
Anh nhìn Lâm Vũ Hân, cô lại chẳng buồn nhìn anh, Tần Hạo lập tức nổi giận.
Cô nàng này định làm mình làm mẩy đến khi nào không biết?
Tần Hạo không nói gì, đấm vỡ cửa kính, tay nhanh chóng thò vào trong. Khi Lý Vạn Niên còn chưa kịp phản ứng thì anh đã rút chìa khóa xe, chiếc xe tắt máy.
“Mẹ kiếp!”
Lý Vạn Niên chửi bới, mở cửa bước xuống xe, trừng mắt tức giận nhìn Tần Hạo.
Khuôn mặt anh ta biến sắc, hình như nghĩ tới điều gì đó bèn soi Tần Hạo từ đầu tới chân.
Tên này vẫn không hề hấn gì sao? Đám Tam Pháo làm ăn cái kiểu gì vậy?
Tần Hạo móc một xấp tiền từ trong túi ra, vứt về phía Lý Vạn Niên, nói: “Đền tiền sửa xe cho mày, cút!”
Lý Vạn Niên tức giận, chửi bới: “Mày muốn chết à, mày tưởng mày là ai chứ? Dám nói như vậy với ông sao!”
Tần Hạo mặc kệ anh ta, đi vòng qua phía bên kia mở cửa xe, nói với Lâm Vũ Hân: “Xuống xe, đi về với tôi!”
Lâm Vũ Hân không hề nhìn anh, cô lạnh lùng một cách đáng sợ.
Lý Vạn Niên nhìn thấy vậy bèn bật cười.
Rõ ràng là Lâm Vũ Hân đã lựa chọn anh ta chứ không phải cái thằng nhà quê này, điều này khiến Lý Vạn Niên cảm thất rất hãnh diện.
Lý Vạn Niên không để bụng chuyện đập vỡ cửa xe vừa rồi, dù Tần Hạo có đập nát cả cái xe cũng không sao chứ đừng nói gì tới cửa kính, như vậy chỉ khiến Lâm Vũ Hân càng đứng về phía mình hơn mà thôi.
Lý Vạn Niên rất đắc ý.
Nhưng điều khiến anh ta cảm thấy kỳ lạ là không phải đám Tam Pháo nói hôm nay sẽ xử lý thằng cha này, hơn nữa đã giữ được người rồi sao? Sao nhìn hắn ta chẳng hề hấn gì thế này?
Lý Vạn Niên định lát nữa sẽ hỏi Tam Pháo cho ra lẽ.
Tần Hạo thở dài, không bắt Lâm Vũ Hân phải xuống xe nữa mà đi tới trước mặt Lý Vạn Niên, thản nhiên nói: “Có phải cảm thấy lạ khi tao vẫn còn ở đây chứ không phải trong bệnh viện không?”
“Mày nói gì cơ, thần kinh à? Đúng là mày nên tới bệnh viện, nhưng là bệnh viện tâm thần!”
Lý Vạn Niên lại lấy ra một điếu thuốc, Trương Hằng lật đật chạy tới châm lửa.
Tần Hạo không để tâm cười nói: “Lần sau tìm vài người giỏi đánh nhau vào, bỏ ra thêm chút tiền, mời hẳn cao thủ ấy, nếu không, chẳng những không xử được tao mà còn bị tao xử lại đấy, vậy thì lỗ chết!”
Lâm Vũ Nghi nghe thấy vậy thì kinh ngạc, lập tức chạy tới.
“Tần Hạo, anh vừa nói gì? Anh ta kêu người đánh anh à? Có sao không? Anh có bị thương không?”
Lâm Vũ Nghi nhìn kỹ Tần Hạo một lượt, không hề thấy vết thương trên người anh mới cảm thấy yên tâm. Cô quay đầu, trừng mắt với Lý Vạn Niên, quát lên: “Anh thật là phiền phức, có còn là đàn ông nữa không vậy? Có giỏi thì tìm Tần Hạo đấu tay đôi, có mấy đồng tiền thối thì ngầu lắm à? Còn thuê người, thật mất mặt!”
Lý Vạn Niên bị chửi tới mức nghẹn lời.
Đang kinh ngạc thì Lâm Vũ Nghi lại tiếp tục chửi: “Đúng là hèn nhát, không biết bố tôi thích anh ở điểm nào mà cứ bắt chị tôi phải đính hôn với loại rác rưởi vô giáo dục, mất nết như anh, đúng là nực cười!”
“Thôi bỏ đi, đi thôi!”
Tần Hạo lắc đầu, không muốn làm ầm ĩ ở trước cổng trường, sẽ gây ảnh hưởng không hay.
Anh kéo Lâm Vũ Nghi bỏ đi.
Lúc này, Lâm Vũ Hân cũng bước xuống xe, sắc mặt hết sức khó coi. Cô không nói lời nào, chỉ đi tới cạnh chiếc Polo, kéo cửa xe ngồi vào trong.
Lý Vạn Niên trố mắt nhìn.
Tần Hạo cũng sững sờ, nhưng không nói gì, chỉ lên xe cùng Lâm Vũ Nghi rồi phóng đi.
Trên xe, Lâm Vũ Nghi tức giận nói: “Chị, hôm nay chị bị làm sao vậy? Sao lại lên xe với cái tên đó? Anh ta chẳng phải loại người tốt đẹp gì, chị không sợ anh ta bán chị đi mất à?”
“Câm miệng!”
Lâm Vũ Hân lạnh giọng hét lên khiến Lâm Vũ Nghi không dám nói gì thêm.
Lâm Vũ Nghi lè lưỡi, khẽ phàn nàn: “Làm sao chứ, còn không để người ta nói nữa!”
Lâm Vũ Nghi quay qua nhìn Tần Hạo, tò mò hỏi: “Tên đó kêu người đánh anh thật à?”
“Không có gì, một đám cóc hôi lưu manh thôi, tên là Tam Pháo gì đó, cỡ bảy, tám người, chặn tôi ở một con hẻm, ha ha, nếu không, tôi còn chẳng biết hắn ta giở trò gì sau lưng, hắn ta rất hận tôi!”
Tần Hạo cười như không hề gì.
“Tam Pháo sao?”
Lâm Vũ Nghi giật nảy mình khi nghe thấy cái tên đó, ngay cả cô ấy cũng biết đến danh tiếng của tên côn đồ này, bèn cuống cuồng sờ cánh tay của Tần Hạo: “Bảy tám người cơ à, vậy anh có bị thương không?”
“Không sao… Á!”
Tần Hạo đang nói thì bị Lâm Vũ Nghi lén nhéo một phát rất mạnh khiến anh đau tới mức kêu lên, đang định hỏi cô ấy nổi điên gì thế thì thấy Lâm Vũ Nghi nháy mắt với mình.
Tần Hạo lập tức hiểu ngay.
“Ấy đừng động vào, đau!”, Tần Hạo lập tức giả bộ bị thương.
Lâm Vũ Nghi cuống cuồng nói: “Cái đám khốn nạn này, ra tay ác quá. Ôi, anh còn nói là không sao à, khi nào về để tôi bôi thuốc cho anh nhé!”
“Không sao, thật sự không sao mà, bị thương có chút xíu!”
Tần Hạo lắc đầu.
“Không sao làm sao được, anh tưởng mình là mình đồng da sắt, không sợ bị đánh chắc. Lần sau có chuyện thì báo cảnh sát, cái đám khốn kiếp này, tôi phải cho người đập bọn chúng một trận mới được, đáng ghét nhất là cái tên rác rưởi Lý Vạn Niên!”, Lâm Vũ Nghi đùng đùng tức giận.
Lúc này họ đang đi ngang qua bệnh viện trung tâm thành phố, Lâm Vũ Hân đột nhiên nói nhỏ: “Dừng xe lại!”
Chiếc xe kêu két một tiếng rồi dừng lại.
“Làm gì vậy?”
Lâm Vũ Nghi tò mò.
Lâm Vũ Hân lạnh lùng liếc nhìn hai người, một mình xuống xe rồi đi về phía bệnh viện.
Tần Hạo và Lâm Vũ Nghi nhìn nhau, cảm thấy tò mò, lại hơi lo lắng, cô ấy đi vào bệnh viện làm gì? Có bệnh gì khó nói sao?
Tần Hạo có ý nghĩ xấu xa: lẽ nào là đi khám phụ khoa?