Mục lục
Boss song sinh tuyệt sắc của tôi - Hạ Ngữ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà Trần Linh Tố hiện giờ chính là chủ nhân nhà họ Trần.

Việc phụ nữ làm chủ gia tộc không phải điều gì kì lạ, bởi vì trong cái thôn này ai nấy đều họ Trần, trên dưới cả thảy có tới mấy trăm người. Cho nên, phụ nữ hay đàn ông làm chủ đều chẳng có gì khác biệt.

Hơn nữa, Trần Linh Tố quả thực mạnh hơn đám đàn ông con trai thế hệ sau của nhà họ Trần nhiều. Cho nên, trừ những bậc tiền bối trong hội trưởng lão ra thì Trần Linh Tố có vai vế lớn nhất.

Đương nhiên, Tần Hạo hiện giờ không thể biết những điều này, anh còn đang đau hết cả đầu đây này!

Lâm Vũ Nghi vừa xong việc, lúc này đã là hơn bảy giờ tối. Tần Hạo đứng dậy, chuẩn bị về nhà cùng với cô nhưng Lâm Vũ Nghi lại nói: "Anh không cần đưa tôi về đâu, tôi sẽ tự bắt xe về, anh cứ đi lo chuyện của mình đi!"

"Em vợ, sao cô lại nghĩ là tôi rất bận rộn chứ? Tôi có việc gì để làm đâu?", Tần Hạo vội vã phủ nhận. Anh vốn định sau khi đưa Lâm Vũ Nghi về nhà thì sẽ lập tức đến chỗ Thẩm Giai Oánh. Nhưng Lâm Vũ Nghi đã nói với anh như vậy thì anh làm gì còn mặt mũi nào mà thừa nhận chuyện đó nên đành quyết định hôm nay không tới chỗ Giai Oánh nữa.

Lâm Vũ Nghi nhìn anh hồi lâu, sau đó chẳng nói chẳng rằng mà rời khỏi văn phòng.

Tần Hạo đi theo sau thở dài, sao cô em gái này lại học theo thói hư tật xấu của Lâm Vũ Hân. Hơi một tý là lại dùng ánh mắt hình viên đạn đó, rốt cuộc là Tần Hạo đã chọc giận hay đã dụ dỗ cô đây?

Sau khi về đến nhà, Lâm Vũ Nghi tiếp tục lao vào phòng bận rộn gì đó khiến Tần Hạo cảm thấy có chút áy náy. Nhìn em gái nhà người ta nỗ lực như vậy, bận rộn từ sáng đến tối, còn anh thì sao?



Anh đương nhiên cũng rất nỗ lực, cũng bận rộn từ sáng đến tối. Có điều, là bận rộn lởn vởn bên các cô gái. Sống như vậy lâu dần đúng là không thấy đường ra.

Tần Hạo thở dài cảm thán, sau đó đột nhiên anh nhớ ra lâu lắm không tới chỗ Lăng Ngạo Tuyết, không biết hiện giờ cô ấy ra sao! Đúng là hậu cung đông đảo thì lắm việc phải làm, Tần Hạo đột nhiên cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này thì anh không thể nào chuyên tâm mà luyện công được.

Sư phụ anh trước khi đi đã dặn trên thế gian này, công lực chia thành các cấp bậc khác nhau.

Tần Hạo có chân khí mạnh mẽ, lưu thông nuột nà trong cơ thể nhưng lại không thể ngưng tụ rồi phát ra bên ngoài là do hậu thiên cảnh giới. Mà hậu thiên cảnh giới lại chia làm ba tầng.

Tầng một chính là dành cho những người học võ mới bước vào cấp độ nhập môn, tức là mới bước vào ngưỡng cửa chập chững để trở thành một cao thủ nội công. Khả năng thực chiến không mạnh thì thậm chí còn không bằng một cao thủ bình thường tinh thông các thủ thuật giết người.

Còn người có chân khí bao trùm toàn bộ cơ thể, bất cứ lúc nào cũng có thể dồn công lực tấn công đối thủ hoặc phòng ngự, có thể tăng cường sức mạnh như Tần Hạo thì có thể coi như đã bước vào tầng thứ hai.

Còn tầng thứ ba sau cùng là có thể khiến cho chân khí ngưng tụ bên ngoài cơ thể, nội công có thể thành hình dạng nhìn thấy được bằng mắt thường. Người luyện tới cảnh giới cao nhất này có thể đả thương đối thủ chỉ với một chưởng duy nhất, uy lực vô song.

Diệp Vấn Thiên cũng vừa mới luyện được tới cảnh giới này không lâu. Cho nên, lúc ông ta ngưng đọng nội lực rồi phát ra bên ngoài sẽ không ổn định, cũng không rõ ràng.

Cũng chính vì vậy nên Tần Hạo mới có thể dùng lựu đạn để kết liễu ông ta, cũng coi như ông ta đen đủi.

Nếu tiếp tục luyện tới cảnh giới tối cao thì cương khí hộ thể trong ngoài sẽ liên kết tạo thành bức tường phòng ngự, đến cả súng đạn cũng không xuyên qua được. Cao thủ như vậy Tần Hạo vẫn chưa gặp.

Còn sư phụ Trần Linh Tố của anh là cao thủ thuộc cảnh giới nào thì Tần Hạo cũng không rõ lắm. Nhưng anh có thể khẳng định nếu anh dùng một quả lựu đạn thì còn lâu mới hạ được sư phụ.

Nghĩ đến người khác, sau đó lại nghĩ đến bản thân mình, Tần Hạo cảm thấy vô cùng áp lực. Đặc biệt sư phụ đã nhắc nhở anh các trưởng lão của nhà họ Trần không ai là dễ đối phó. Nếu đem so với những đối thủ anh đã từng gặp bên ngoài thì đúng là một trời một vực.

Núi cao còn có núi cao hơn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Bây giờ Tần Hạo mới thực sự cảm nhận được khoảng cách này.

Muốn cướp lại Lâm Vũ Hân từ tay nhà họ Trần làm gì có chuyện đơn giản như vậy?



Nhưng Trần Linh Tố không dạy anh cách luyện công cụ thể, Tần Hạo chỉ đành dựa vào từng chút kiến thức mà mình tự khám phá và tích cóp được mà luyện. Trước mắt, anh chỉ có thể nói công pháp mà anh luyện so với công pháp nhà họ Trần mà Trần Linh Tố luyện không giống nhau lắm.

Ngậm ngùi một lúc, tự quở trách bản thân một lúc xong Tần Hạo lại nhấc điện thoại lên nhắn tin cho Lăng Ngạo Tuyết, định bụng sẽ trêu chọc cô một chút. Thế nhưng Lăng Ngạo Tuyết không nhắn tin trả lời.

Tần Hạo buồn bực nằm trên giường, không tài nào ngủ được nên đành ngồi dậy. Anh định bụng nhân lúc Lâm Vũ Nghi đi ngủ lén chuồn ra ngoài.

Nhưng anh vừa đi ra đến cửa phòng thì đã thấy Lâm Vũ Nghi đang mặc một bộ đồ ngủ bằng vải bông kín mít cả người. Cô nhìn Tần Hạo với vẻ tò mò, thấy anh quần áo chỉnh tề như thể định đi ra ngoài, cô liền hỏi: "Muộn thế này rồi anh còn định ra ngoài sao?"

Tần Hạo thuận miệng tìm đại một lí do, đáp: "Không ngủ được nên muốn ra ngoài ăn chút gì đó. Có muốn tôi mua đồ ăn đêm về cho không? Hay là đi với tôi luôn?"

Vốn Tần Hạo nghĩ Lâm Vũ Nghi sẽ xua tay từ chối, nhưng thật không ngờ Lâm Vũ Nghi ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu đáp: "Được, đợi tôi một lát, tôi đi thay quần áo!"

Thế nên, Tần Hạo chỉ đành buồn bực đứng ngẩn ra trong phòng khách, phải hủy bỏ kế hoạch nửa đêm chuồn ra ngoài vụng trộm với Thẩm Giai Oánh.

Mười phút sau, Lâm Vũ Nghi đã sửa soạn xong xuôi. Nhìn cô vẫn thế, vẫn đầy sức sống của tuổi trẻ, xinh đẹp, hoạt bát.

Tần Hạo còn nhớ lúc trước ở bên cạnh cô, hình ảnh Lâm Vũ Nghi trong lòng anh là một cô gái rất điên rồ, rất giống một ma nữ. Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy cô ấy ngày càng khác trước, trở nên trưởng thành hơn rất nhiều.

"Đi thôi!", Lâm Vũ Nghi khẽ mỉm cười, so với chị gái Lâm Vũ Hân của mình, cô ấy lại có nét đẹp rộng rãi, phóng khoáng hơn.

Nếu đổi lại là Lâm Vũ Hân thì đáp lại anh sẽ luôn là giọng nói kiêu ngạo lạnh lùng.

Tần Hạo lái xe đưa Lâm Vũ Nghi ra khỏi biệt thự. Anh thuận miệng hỏi: "Cô muốn ăn gì? Có muốn uống rượu không? Hay tôi rủ thêm vài người nữa nhé?"

Lâm Vũ Nghi lắc đầu. Nhưng sau đó lại nghĩ nếu mình cô ra ngoài với Tần Hạo có lẽ sẽ không có gì để nói, bầu không khí sẽ rất gượng gạo, cho nên sau đó lại gật đầu. Cô nói: "Được, càng đông càng vui!"

"Nếu cô có bạn bè gì thì cũng có thể gọi họ tới chung vui!", Tần Hạo đang suy nghĩ xem có nên gọi ba người Thẩm Giai Oánh tới để cho họ làm quen với nhau trước hay không. Phòng trường hợp sau này anh đột ngột đưa cô ấy đến công ty sẽ rất ngượng ngùng.



Nhưng tiếp theo đó Lâm Vũ Nghi đã dập tan ý định này của anh.

Bởi Lâm Vũ Nghi đã nói: "Muộn thế này rồi còn gọi con gái nhà người ta ra ngoài thì không hay lắm. Anh cứ gọi bừa vài người bạn tới là được rồi!"

Tần Hạo bất lực, chỉ đành nửa đêm gọi điện làm phiền Long Tứ, bảo cậu ấy nhanh chóng có mặt. Long Tứ lúc này đã yên vị trong ổ thì lại bị gọi đi tụ tập.

Sau đó, Tần Hạo cảm thấy vậy vẫn hơi ít người. Nhưng bản thân anh ở Trung Hải cũng chẳng có bạn bè gì, cho nên anh lôi cả Diệp Vô Hoan tới.

Lâm Vũ Nghi thấy anh gọi mấy người tới thì thấy mình hơi đơn độc. Đến lúc đó ngoài Tần Hạo ra thì cô chẳng quen ai nữa, có vẻ như sẽ rất ngượng ngùng. Cho nên, cô cũng gọi điện thoại kéo mấy người bạn khá thân thiết ở trường học thuộc băng đảng cú đêm tới cùng.

Như vậy trong chớp mắt đã có thêm bao nhiêu người nhập cuộc, bây giờ chỉ cần tìm điểm hẹn nữa là xong.

"Ở trung tâm thành phố có một quán đồ nướng mới mở, hay là chúng ta đi ăn thử đi?", Tần Hạo đề xuất.

Chủ ý này của Tần Hạo là căn cứ vào tính cách của mấy người bạn mà anh gọi tới. Mấy tên này đều là ma men, nhắm mồi uống rượu với họ mới là chân lý, chứ cái kiểu ăn hương ăn hoa gì đó chắc chắn không phải gu của họ.

- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK