Tần Hạo nhún nhún vai, thản nhiên đáp: “Xong chưa? Xong rồi thì đi thôi!”
Oanh Oanh cười đáp: “Chưa xong đâu. Mà thôi, tôi lấy cái này luôn!”, nói xong, cô cầm lấy chiếc áo lót gợi cảm màu đỏ do người đàn ông đeo kính kia chọn, lắc lắc trước mặt Tần Hạo như thể đang thị uy.
“Xong chưa?”, Thẩm Giai Oánh bỗng nhiên tới gần.
Tần Hạo đã biết cô bước qua từ trước rồi. Nhưng Oanh Oanh quay lưng về phía Thẩm Giai Oánh nên không thấy được. Nghe thấy câu này, cô ấy giật bắn cả người.
Oanh Oanh dùng đủ mọi đường xây dựng hình ảnh người phụ nữ khố khổ trong mắt Thẩm Giai Oanh, khó khăn lắm mới khiến cô cảm động, khiến cô sinh lòng cảm thông với hai chị em, hơn nữa còn chủ động bảo họ tới ở nhà mình. Đối với người vốn quen sống một mình như Thẩm Giai Oánh, điều này thực sự không dễ dàng gì.
Vào đúng lúc này, nghe thấy giọng nói của Thẩm Giai Oánh, Oanh Oanh lập tức chột dạ, quay lại dáng vẻ tội nghiệp: “Xong cả rồi!”
“Thanh toán rồi đi thôi!”
Thẩm Giai Oánh chỉ nói một câu nhẹ nhàng, cộng thêm nụ cười vừa khéo, lập tức hút hồn Tần Hạo, hoàn toàn vượt qua hẳn dạng chiêu trò màu mè của Oanh Oanh.
Trước chuyện này, Oanh Oanh cảm thấy không phục. Cô thở mạnh, trừng mắt nhìn phía sau gáy Tần Hạo, trong lòng thầm nghĩ lúc nào đó phải ra chiêu mạnh mới được.
Lúc Tần Hạo đi quẹt thẻ, Oanh Oanh kéo tay Thẩm Giai Oánh đầy thân thiết, như thể em gái đang làm nũng với chị mình. Hai người thảo luận trang phục như thế nào là đẹp, phong cách nào phù hợp với mình… Dưới con mắt người ngoài, đây rõ ràng là một cặp chị em thân mật. Chỉ có Tần Hạo biết rõ, chuyện này không có đơn giản như thế.
Thẩm Giai Oánh hoàn toàn thật lòng đối đãi hai chị em sinh đôi này. Cô chỉ cảm thấy họ thật đáng thương, bị người ta chèn ép, cảm thông cho những gì họ gặp phải, nhưng cô không thích cách làm của họ. Nếu như là bản thân cô, cô thà làm ngọc nát, còn hơn phải bán đứng thân thể và tôn nghiêm của mình.
Còn Oanh Oanh thì lại có ý đồ khác nữa. Không chỉ là mượn cơ hội tiếp cận Thẩm Giai Oánh, lôi kéo quan hệ đôi bên, mà thi thoảng còn nhắc tới Tần Hạo, tìm hiểu thêm về anh.
Tần Hạo chỉ cần nhìn cái bộ dạng giả vờ chân thành thân thiết của cô nàng là đã biết ngay cô muốn làm gì.
“Lẽ nào, người phụ nữ này biết mình đã nghi ngờ, vậy nên không thèm giấu diếm gì nữa? Hai chị em họ rốt cục muốn làm gì?”
Đây cũng là điều Tần Hạo cảm thấy thắc mắc nhất.
Mua đồ đâu ra đó rồi, Tần Hạo tiếp tục lái xe. Nửa giờ sau, bọn họ tới tiểu khu mà Thẩm Giai Oánh sống. Hai chị em Oanh Oanh xách theo túi lớn túi bé. Vào cửa một cái, hai chị em đều tỏ ra thực ngoan ngoãn.
Thẩm Giai Oánh rót trà cho cả ba người, rất có phong thái của nữ chủ nhân. Chỉ là, hiện giờ có một vấn đề nghiêm trọng xảy ra trước bốn người.
Trừ gian lớn, nhà của Thẩm Giai Oánh còn ba phòng nữa. Cô vẫn còn độc thân, trừ em trai ra thì bình thường không có đàn ông tới đây. Bình thường, thỉnh thoảng sẽ cũng có chị em bạn bè thân thiết tới ngủ qua đêm. Vậy nên giường và vật dụng cần thiết đều có cả.
Vấn đề là, bọn họ có bốn người, vậy thì ở thế nào đây?
“Tôi ở chung một phòng với chị là ổn rồi, mọi người sao cũng được á!”, Yên Yên vẫn đóng vai gái ngoan suốt từ đầu, giờ chợt cất tiếng một cách hiểu chuyện. Cô nàng dùng ánh mắt có phần rụt rè nhìn ba người còn lại, không biết trong lòng đang nghĩ gì nữa.
Gương mặt Thẩm Giai oánh đỏ lên, nhất thời không biết quyết định ra sao. Cô và Tần Hạo mỗi người một gian, rồi để chị em họ ở chung một phòng, đây là lựa chọn tốt nhất. Chỉ là nếu nửa đêm Tần Hạo lẳng lặng sang phòng cô, vậy thì sẽ có phòng trống. Thế mà lại bắt hai chị em người ta chen chúc một gian, thì có vẻ không được hay ho cho lắm.
“Còn lâu đi! Con nhóc nhà em ngủ toàn cắn người khác thôi! Chị không ngủ chung với em đâu!”, Oanh Oanh bóc mẽ em gái mình, hoàn toàn chả nể nang gì.
Tần hạo liếc mắt thấy Yên Yên hơi ngẩn ra, có vẻ như không hiểu chị mình đang nói gì. Anh cười thầm trong lòng.
Nhận được ánh mắt từ chị gái, Yên Yên lập tức đỏ mặt cúi đầu, như là đang xấu hổ vì bị bóc trần thói quen xấu.
Người không tiện mở miệng nhất ở đây chính là Tẩn hạo. Anh còn chưa có mặt dày tới mức nói thẳng ra muốn ngủ chung với Thẩm Giai Oánh. Tuy tình cảm của hai người tới một cách đột ngột, về cơ bản cũng đã xác định với nhau rồi. Nhưng anh vẫn chưa rõ chính xác thì Thẩm Giai Oánh nghĩ thế nào.
Oanh Oanh đột nhiên nghiêm túc bảo: “Còn cần phải chia nữa hả? Hai chị em tôi một phòng, chị Giai Oánh và Tần Hạo một phòng. Chẳng phải hai người là một đôi sao? Thời đại nào rồi, còn xấu hổ cái gì nữa?”
Thẩm Giai Oánh nghe vậy thì hơi mất tự nhiên. Cô cúi đầu xuống, mặt nóng ran, trong lòng cảm thấy khác lạ.
Trong một chốc ấy, cả bốn đều yên lặng.
Oanh Oanh lại đột ngột lên tiếng: “Không thì tôi chung phòng với chị Giai Oánh, còn hai người mỗi người một phòng nhé, được không? Dù sao thì cái con bé này ngủ cũng toàn cắn người thôi, không ngủ chung với người khác được!”
“Chẳng phải cô nói em gái cô đã kết hôn rồi sao? Thế thì em rể cô đáng thương quá!”, Tần Hạo đột nhiên cảm thấy buồn cười, thuận miệng nói một câu.
Oanh Oanh thoáng lặng đi rồi lập tức đáp lại: “Phải đó, em rể tôi đáng thương lắm, cả người chả có chỗ nào lành lặn cả, toàn là dấu răng thôi. Con bé này chắc kiếp trước chỉ toàn ăn cỏ, chưa được nếm miếng thịt nào hay sao ấy!”
Lời vừa dứt, cả ba người đều nhìn cô một cách kỳ lạ. Sắc mặt Yên Yên cực kỳ xấu, hận không thể lao lên xé luôn miệng chị gái mình.
Cuối cùng thì Tần Hạo cũng không nhịn được nữa, anh nở nụ cười đầy tà ác. Một lát sau, thấy Oanh Oanh vẫn có vẻ như không biết mình đã nói sai chuyện gì, anh bảo: “Làm sao cô biết cả người em rể mình không có chỗ nào lành lặn?”
“Tôi…”, Oanh Oanh lập tức trợn tròn mắt. Cô ngây ra một lúc lâu rồi mất tự nhiên đứng dậy: “Tôi đi toilet!”
Chờ cô nàng đi rồi, Tần Hạo không nhịn nổi nữa, lăn ra cười tới đau cả bụng. Yên Yên cũng bị cười tới xấu hổ, bèn chạy đi thu dọn phòng.
Trong gian phòng chỉ còn lại Thẩm Giai Oánh và Tần Hạo. Thẩm Giai Oánh hơi thắc mắc, cô nhíu nhíu mày, không hề cảm thấy có gì buồn cười tới mức Tần Hạo phản ứng như vậy.
“Cẩn thận với hai người họ một chút!”, Tần Hạo nhắc nhở một câu. Thấy Thẩm Giai Oánh gật đầu, có vẻ như còn suy nghĩ gì đó, anh không nói thêm gì nữa.
Có vẻ như nghĩ đến chuyện tiếp theo đây sẽ dùng chung phòng với Tần Hạo, Thẩm Giai Oánh đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Cô ngồi yên trên ghế sô pha, không chịu di chuyển về phòng, thậm chí còn hơi sợ hãi việc màn đêm buông xuống.
“Thế này có phải hơi nhanh quá không?”, Thẩm Giai Oanh không yên lòng nhìn Tần Hạo. Do dự hồi lâu, cô mới hỏi ra được một câu mơ hồ như thế. Nhưng cô biết, Tần Hạo có thể hiểu được ý mình.
- -------------------
Oanh Oanh cười đáp: “Chưa xong đâu. Mà thôi, tôi lấy cái này luôn!”, nói xong, cô cầm lấy chiếc áo lót gợi cảm màu đỏ do người đàn ông đeo kính kia chọn, lắc lắc trước mặt Tần Hạo như thể đang thị uy.
“Xong chưa?”, Thẩm Giai Oánh bỗng nhiên tới gần.
Tần Hạo đã biết cô bước qua từ trước rồi. Nhưng Oanh Oanh quay lưng về phía Thẩm Giai Oánh nên không thấy được. Nghe thấy câu này, cô ấy giật bắn cả người.
Oanh Oanh dùng đủ mọi đường xây dựng hình ảnh người phụ nữ khố khổ trong mắt Thẩm Giai Oanh, khó khăn lắm mới khiến cô cảm động, khiến cô sinh lòng cảm thông với hai chị em, hơn nữa còn chủ động bảo họ tới ở nhà mình. Đối với người vốn quen sống một mình như Thẩm Giai Oánh, điều này thực sự không dễ dàng gì.
Vào đúng lúc này, nghe thấy giọng nói của Thẩm Giai Oánh, Oanh Oanh lập tức chột dạ, quay lại dáng vẻ tội nghiệp: “Xong cả rồi!”
“Thanh toán rồi đi thôi!”
Thẩm Giai Oánh chỉ nói một câu nhẹ nhàng, cộng thêm nụ cười vừa khéo, lập tức hút hồn Tần Hạo, hoàn toàn vượt qua hẳn dạng chiêu trò màu mè của Oanh Oanh.
Trước chuyện này, Oanh Oanh cảm thấy không phục. Cô thở mạnh, trừng mắt nhìn phía sau gáy Tần Hạo, trong lòng thầm nghĩ lúc nào đó phải ra chiêu mạnh mới được.
Lúc Tần Hạo đi quẹt thẻ, Oanh Oanh kéo tay Thẩm Giai Oánh đầy thân thiết, như thể em gái đang làm nũng với chị mình. Hai người thảo luận trang phục như thế nào là đẹp, phong cách nào phù hợp với mình… Dưới con mắt người ngoài, đây rõ ràng là một cặp chị em thân mật. Chỉ có Tần Hạo biết rõ, chuyện này không có đơn giản như thế.
Thẩm Giai Oánh hoàn toàn thật lòng đối đãi hai chị em sinh đôi này. Cô chỉ cảm thấy họ thật đáng thương, bị người ta chèn ép, cảm thông cho những gì họ gặp phải, nhưng cô không thích cách làm của họ. Nếu như là bản thân cô, cô thà làm ngọc nát, còn hơn phải bán đứng thân thể và tôn nghiêm của mình.
Còn Oanh Oanh thì lại có ý đồ khác nữa. Không chỉ là mượn cơ hội tiếp cận Thẩm Giai Oánh, lôi kéo quan hệ đôi bên, mà thi thoảng còn nhắc tới Tần Hạo, tìm hiểu thêm về anh.
Tần Hạo chỉ cần nhìn cái bộ dạng giả vờ chân thành thân thiết của cô nàng là đã biết ngay cô muốn làm gì.
“Lẽ nào, người phụ nữ này biết mình đã nghi ngờ, vậy nên không thèm giấu diếm gì nữa? Hai chị em họ rốt cục muốn làm gì?”
Đây cũng là điều Tần Hạo cảm thấy thắc mắc nhất.
Mua đồ đâu ra đó rồi, Tần Hạo tiếp tục lái xe. Nửa giờ sau, bọn họ tới tiểu khu mà Thẩm Giai Oánh sống. Hai chị em Oanh Oanh xách theo túi lớn túi bé. Vào cửa một cái, hai chị em đều tỏ ra thực ngoan ngoãn.
Thẩm Giai Oánh rót trà cho cả ba người, rất có phong thái của nữ chủ nhân. Chỉ là, hiện giờ có một vấn đề nghiêm trọng xảy ra trước bốn người.
Trừ gian lớn, nhà của Thẩm Giai Oánh còn ba phòng nữa. Cô vẫn còn độc thân, trừ em trai ra thì bình thường không có đàn ông tới đây. Bình thường, thỉnh thoảng sẽ cũng có chị em bạn bè thân thiết tới ngủ qua đêm. Vậy nên giường và vật dụng cần thiết đều có cả.
Vấn đề là, bọn họ có bốn người, vậy thì ở thế nào đây?
“Tôi ở chung một phòng với chị là ổn rồi, mọi người sao cũng được á!”, Yên Yên vẫn đóng vai gái ngoan suốt từ đầu, giờ chợt cất tiếng một cách hiểu chuyện. Cô nàng dùng ánh mắt có phần rụt rè nhìn ba người còn lại, không biết trong lòng đang nghĩ gì nữa.
Gương mặt Thẩm Giai oánh đỏ lên, nhất thời không biết quyết định ra sao. Cô và Tần Hạo mỗi người một gian, rồi để chị em họ ở chung một phòng, đây là lựa chọn tốt nhất. Chỉ là nếu nửa đêm Tần Hạo lẳng lặng sang phòng cô, vậy thì sẽ có phòng trống. Thế mà lại bắt hai chị em người ta chen chúc một gian, thì có vẻ không được hay ho cho lắm.
“Còn lâu đi! Con nhóc nhà em ngủ toàn cắn người khác thôi! Chị không ngủ chung với em đâu!”, Oanh Oanh bóc mẽ em gái mình, hoàn toàn chả nể nang gì.
Tần hạo liếc mắt thấy Yên Yên hơi ngẩn ra, có vẻ như không hiểu chị mình đang nói gì. Anh cười thầm trong lòng.
Nhận được ánh mắt từ chị gái, Yên Yên lập tức đỏ mặt cúi đầu, như là đang xấu hổ vì bị bóc trần thói quen xấu.
Người không tiện mở miệng nhất ở đây chính là Tẩn hạo. Anh còn chưa có mặt dày tới mức nói thẳng ra muốn ngủ chung với Thẩm Giai Oánh. Tuy tình cảm của hai người tới một cách đột ngột, về cơ bản cũng đã xác định với nhau rồi. Nhưng anh vẫn chưa rõ chính xác thì Thẩm Giai Oánh nghĩ thế nào.
Oanh Oanh đột nhiên nghiêm túc bảo: “Còn cần phải chia nữa hả? Hai chị em tôi một phòng, chị Giai Oánh và Tần Hạo một phòng. Chẳng phải hai người là một đôi sao? Thời đại nào rồi, còn xấu hổ cái gì nữa?”
Thẩm Giai Oánh nghe vậy thì hơi mất tự nhiên. Cô cúi đầu xuống, mặt nóng ran, trong lòng cảm thấy khác lạ.
Trong một chốc ấy, cả bốn đều yên lặng.
Oanh Oanh lại đột ngột lên tiếng: “Không thì tôi chung phòng với chị Giai Oánh, còn hai người mỗi người một phòng nhé, được không? Dù sao thì cái con bé này ngủ cũng toàn cắn người thôi, không ngủ chung với người khác được!”
“Chẳng phải cô nói em gái cô đã kết hôn rồi sao? Thế thì em rể cô đáng thương quá!”, Tần Hạo đột nhiên cảm thấy buồn cười, thuận miệng nói một câu.
Oanh Oanh thoáng lặng đi rồi lập tức đáp lại: “Phải đó, em rể tôi đáng thương lắm, cả người chả có chỗ nào lành lặn cả, toàn là dấu răng thôi. Con bé này chắc kiếp trước chỉ toàn ăn cỏ, chưa được nếm miếng thịt nào hay sao ấy!”
Lời vừa dứt, cả ba người đều nhìn cô một cách kỳ lạ. Sắc mặt Yên Yên cực kỳ xấu, hận không thể lao lên xé luôn miệng chị gái mình.
Cuối cùng thì Tần Hạo cũng không nhịn được nữa, anh nở nụ cười đầy tà ác. Một lát sau, thấy Oanh Oanh vẫn có vẻ như không biết mình đã nói sai chuyện gì, anh bảo: “Làm sao cô biết cả người em rể mình không có chỗ nào lành lặn?”
“Tôi…”, Oanh Oanh lập tức trợn tròn mắt. Cô ngây ra một lúc lâu rồi mất tự nhiên đứng dậy: “Tôi đi toilet!”
Chờ cô nàng đi rồi, Tần Hạo không nhịn nổi nữa, lăn ra cười tới đau cả bụng. Yên Yên cũng bị cười tới xấu hổ, bèn chạy đi thu dọn phòng.
Trong gian phòng chỉ còn lại Thẩm Giai Oánh và Tần Hạo. Thẩm Giai Oánh hơi thắc mắc, cô nhíu nhíu mày, không hề cảm thấy có gì buồn cười tới mức Tần Hạo phản ứng như vậy.
“Cẩn thận với hai người họ một chút!”, Tần Hạo nhắc nhở một câu. Thấy Thẩm Giai Oánh gật đầu, có vẻ như còn suy nghĩ gì đó, anh không nói thêm gì nữa.
Có vẻ như nghĩ đến chuyện tiếp theo đây sẽ dùng chung phòng với Tần Hạo, Thẩm Giai Oánh đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Cô ngồi yên trên ghế sô pha, không chịu di chuyển về phòng, thậm chí còn hơi sợ hãi việc màn đêm buông xuống.
“Thế này có phải hơi nhanh quá không?”, Thẩm Giai Oanh không yên lòng nhìn Tần Hạo. Do dự hồi lâu, cô mới hỏi ra được một câu mơ hồ như thế. Nhưng cô biết, Tần Hạo có thể hiểu được ý mình.
- -------------------