Sáng ngày hôm sau, Lâm Vũ hân thức dậy khá muộn. Khi cô xuống lầu thì Tần Hạo đã lấy xe chờ sẵn bên ngoài.
Lâm Vũ Hân tự lái một chiếc xe khác để đi. Tần Hạo hết cách, chỉ đành đuổi theo sau.
Cả ngày dài, Tần Hạo không tìm ra nổi cơ hội để giải thích. Lâm Vũ Hân bận họp liên tục, đến chiều lại bận việc khác, hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi.
Sau khi tan làm, vẫn y hệt như hồi sáng, Lâm Vũ Hân lặng lẽ lái xe về một mình. Tần Hạo đang định đuổi theo thì đột nhiên hơi nhíu mày.
Chiếc xe Buick với biển số lạ đậu ở cạnh đó cũng lẳng lặng đi theo.
Tần Hạo vốn khá nhạy cảm với môi trường xung quanh. Suốt thời gian dài vừa qua, anh đã có khái niệm nhất định trong đầu về việc ở công ty ai lái xe gì, có thói quen đỗ ở đâu. Khi có thứ gì đó không hòa hợp xuất hiện, anh lập tức có phản ứng theo bản năng.
Đặc biệt, chiếc xe Buick này còn có vết bùn bắn chưa được rửa sạch, trông như đâm vào mắt. Mấy ngày vừa rồi trời không hề mưa, nhân viên của tập đoàn Triều Dương chưa lười tới mức không để tâm tới hình tượng của mình. Rất rõ ràng, đây là một chiếc xe từ bên ngoài tới. Hơn nữa còn từng đi qua khu đường bùn đất ở ngoại ô.
Tần Hạo thản nhiên đi theo. Với kỹ năng theo dõi của anh, đương nhiên sẽ rất khó bị phát hiện.
Lâm Vũ Hân không hề biết rằng có người theo dõi đăng sau, càng chẳng có tâm trạng đâu mà để ý xem Tần Hạo có theo kịp không.
Phía trước là ngã tư. Đèn đỏ.
Lâm Vũ Hân vừa dừng xe lại, chiếc Buick kia đã chen lên ngang hàng. Cửa sổ chiếc xe ấy vẫn luôn mở. Từ trong đó, một cánh tay thò ra, bàn tay cầm một cây súng.
Lâm Vũ Hân nhìn sang, hoảng sợ kêu lên một tiếng.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Tần Hạo tông mạnh vào đuôi chiếc xe Buick, đẩy nó về phía trước, trượt thẳng tới giữa đường.
Một chiếc xe vận tải cỡ lớn lao ra từ phía con đường bên trái, đâm mạnh vào bên trái chiếc xe Buick.
Cũng may rằng ở ngã tư nên tốc độ xe chạy không quá nhanh. Cửa bên phải xe Buick bật mở, một người chạy ra.
Tần Hạo bỏ xe lại, chạy tới cạnh xe Lâm Vũ Hân, mở cửa bảo: “Mau né ra”.
Vào lúc này, Lâm Vũ Hân cũng quên mất chuyện còn đang tức giận, vội vàng né khỏi ghế lái.
Tần Hạo nhanh chóng lái xe rời khỏi hiện trường.
Trên xe.
“Tại sao? Là ai mà cứ quấn lấy em không tha vậy chứ?” Lâm Vũ Hân buồn bã dựa vào ghế, đau khổ nói.
Tần Hạo giảm tốc độ lại, dịu dàng nói với người con gái bên cạnh: “Có anh ở đây, sẽ không ai làm tổn thương em được hết!”
“Nếu người khiến em tổn thương là anh thì sao?” Lâm Vũ Hân yếu ớt nói một câu khiến Tần Hạo không phản bác nổi.
Cô đau buồn lắc lắc đầu, bỗng trông thấy tấm biển quen thuộc ven đường.
Quán bar Dạ Sắc!
Cô đột nhiên muốn xuống tản bộ, sau đó vào trong ngồi một lát.
“Dừng xe!”
“Về nhà đi!” Tần Hạo thấy hơi đau đầu. Chuyện vừa rồi vẫn còn chưa rõ ràng đầu đuôi, giờ thật sự không nên tới nơi dễ xảy ra chuyện thế này.
Trong lòng anh có dự cảm cực kỳ xấu.
Lâm Vũ Hân không nhắc lại, chỉ hờ hững nhìn anh.
Rơi vào đường cùng, Tần Hạo đành phải dừng lại, nhìn cô xuống xe, đi vào quán bar Dạ Sắc.
Kể từ đêm hôm đó trở đi, đã lâu rồi Tần Hạo không tới đây. Nơi này vẫn thế, chẳng có gì thay đổi. Chỉ là họ, những người quen biết nhau tại đây, đã chẳng còn là họ của quá khứ nữa rồi.
Trong cuộc sống ngắn ngủi, lặng lẽ của Tần Hạo, đột nhiên xuất hiện hai người con gái.
Còn Lâm Vũ Hân, mất đi lần đầu quý giá. Sợi dây vô hình của vận mệnh kéo hai người tới gần với nhau.
Thời gian còn sớm, quán bar không có mấy người.
Lâm Vũ Hân còn nhớ rõ, lúc trước là bởi tâm trạng không tốt nên mới tới đây uống rượu giải sầu. Chọn nơi này là bởi vì thích cái tên.
Cô trở lại chỗ ngồi khi ấy, gọi hai chai bia.
Vẫn là uống một mình như trước, nhưng tâm trạng lại hoàn toàn khác.
“Em đang nghĩ, nếu ngày đó em không tới đây mà là một quán bar khác. Anh nói xem, liệu hai ta có quen nhau không?”, Lâm Vũ Huyên hơi ngẩn ra, nhìn về phía trước, ánh mắt mơ màng.
Câu này của cô chẳng rõ là đang hỏi Tần Hạo hay hỏi chính mình.
Tần Hạo không trả lời, chỉ cười bảo: “Anh đang nghĩ. Nếu như lúc ấy anh không uống say, không đi nhầm phòng, vậy thì sẽ không cứu hai người. Hiện giờ, cùng sẽ không cùng nhau ngồi tại đây”.
“Vậy sao?”, Lâm Vũ Hân đáp một cách mê mang.
Chuyện này, cô vẫn luôn không muốn nghĩ về nó. Trước đây ghét Tần Hạo, cô hoàn toàn không muốn nhớ tới. Sau này dần dần có tình cảm, cô lại chỉ nhớ tới những điều tốt đẹp.
Việc tới hiện giờ, Lý Vạn Niên khi đó đã chết rồi. Thực ra giờ có nhắc mấy điều này hay không cũng chẳng vấn đề gì.
Đúng lúc này, một giọng nói không được hài hào cho lắm cắt ngang thời khắc ngọt ngào của cả hai.
“Cảm động quá đi mất! Chậc chậc, làm ông đây suýt thì rớt nước mắt!” Diệp Thiên Phong bước ra từ bóng tối, vừa vỗ tay vừa nói mấy lời kỳ lạ.
Lâm Vũ Hân lau nước mắt. Thấy là cậu ta, cô khó chịu mà quay đi.
Diệp Thiên Phong chẳng hề nhận ra điều đó, trái lại còn xán tới gần: “Món quà nhỏ vừa rồi thế nào? Hài lòng chứ? Ha ha!”
Sắc mặt Tần Hạo lạnh đi. Tên sát thủ trên xe kia đúng là do cậu ta sắp xếp.
Lâm Vũ Hân quay phắt lại, cắn răng giận dữ nói: “Tôi có thù oán gì với anh mà lại sai người giết tôi!”
Diệp Thiên Phong vội vã xua tay cười đáp: “Thù hận ấy à? Không có đâu, sao tôi lại có thù oán gì với Lâm đại tiểu thư được. Tôi chỉ muốn ai đó tận mắt thấy người phụ nữ của mình chết ngay trước mặt thôi. Ha ha. Đáng tiếc là hai tên vô dụng kia chẳng làm nổi chuyện cỏn con này”.
Tần Hạo vẫn luôn yên lặng. Anh chú ý tới, cửa quán bar đã đóng lại từ khi nào. Trong quán xuất hiện một đám người, ai nấy đều cầm theo đao và gậy, chậm rãi đi về phía họ.
Xem ra từ lúc hai người tiến vào, cậu ta đã ở đây, lén lút sắp xếp mọi thứ.
Quả nhiên, Diệp Thiên Phong mỉm cười: “Có điều không sao cả, tôi còn chuẩn bị cho hai người một món quà lớn đây. Tin là hai người nhất định sẽ hài lòng”.
Cậu ta dứt lời, đám người kia đã quây lại thành vòng tròn, chặn hết đường lui của cả hai.
“Đừng nóng vội!”, Diệp Thiên Phong khoát tay, ý bảo đám anh em kia không cần ra tay ngay làm gì. Cậu ta chầm chậm tiến lại gần, tay cầm theo một chiếc ly đế cao, bên trong có rượu đỏ sóng sánh.
Cậu ta thong thả uống một hớp, sau đó còn thưởng thức hương vị của rượu vây quanh đầu lưỡi rồi mới cười nói: “Ngày hôm đó, vốn dĩ tâm trạng tôi rất tốt. Phải, chính là ngày hôm đó”.
“Tôi đã sắp tán đổ được cô gái có khí chất tựa hoa lan kia rồi. Cũng là vì sự xuất hiện đột ngột của anh, cô ấy không để ý tới tôi nữa. Anh có biết tôi đã theo đuổi cô ấy bao lâu rồi không?”
“Cả một năm, cả một năm trời!”, Diệp Thiên Phong đột nhiên phát điên, ném chiếc ly về phía Tần Hạo. Tần Hạo nhấc tay lên, chiếc ly rơi xuống bên cạnh, vỡ tan.
- -------------------
Lâm Vũ Hân tự lái một chiếc xe khác để đi. Tần Hạo hết cách, chỉ đành đuổi theo sau.
Cả ngày dài, Tần Hạo không tìm ra nổi cơ hội để giải thích. Lâm Vũ Hân bận họp liên tục, đến chiều lại bận việc khác, hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi.
Sau khi tan làm, vẫn y hệt như hồi sáng, Lâm Vũ Hân lặng lẽ lái xe về một mình. Tần Hạo đang định đuổi theo thì đột nhiên hơi nhíu mày.
Chiếc xe Buick với biển số lạ đậu ở cạnh đó cũng lẳng lặng đi theo.
Tần Hạo vốn khá nhạy cảm với môi trường xung quanh. Suốt thời gian dài vừa qua, anh đã có khái niệm nhất định trong đầu về việc ở công ty ai lái xe gì, có thói quen đỗ ở đâu. Khi có thứ gì đó không hòa hợp xuất hiện, anh lập tức có phản ứng theo bản năng.
Đặc biệt, chiếc xe Buick này còn có vết bùn bắn chưa được rửa sạch, trông như đâm vào mắt. Mấy ngày vừa rồi trời không hề mưa, nhân viên của tập đoàn Triều Dương chưa lười tới mức không để tâm tới hình tượng của mình. Rất rõ ràng, đây là một chiếc xe từ bên ngoài tới. Hơn nữa còn từng đi qua khu đường bùn đất ở ngoại ô.
Tần Hạo thản nhiên đi theo. Với kỹ năng theo dõi của anh, đương nhiên sẽ rất khó bị phát hiện.
Lâm Vũ Hân không hề biết rằng có người theo dõi đăng sau, càng chẳng có tâm trạng đâu mà để ý xem Tần Hạo có theo kịp không.
Phía trước là ngã tư. Đèn đỏ.
Lâm Vũ Hân vừa dừng xe lại, chiếc Buick kia đã chen lên ngang hàng. Cửa sổ chiếc xe ấy vẫn luôn mở. Từ trong đó, một cánh tay thò ra, bàn tay cầm một cây súng.
Lâm Vũ Hân nhìn sang, hoảng sợ kêu lên một tiếng.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Tần Hạo tông mạnh vào đuôi chiếc xe Buick, đẩy nó về phía trước, trượt thẳng tới giữa đường.
Một chiếc xe vận tải cỡ lớn lao ra từ phía con đường bên trái, đâm mạnh vào bên trái chiếc xe Buick.
Cũng may rằng ở ngã tư nên tốc độ xe chạy không quá nhanh. Cửa bên phải xe Buick bật mở, một người chạy ra.
Tần Hạo bỏ xe lại, chạy tới cạnh xe Lâm Vũ Hân, mở cửa bảo: “Mau né ra”.
Vào lúc này, Lâm Vũ Hân cũng quên mất chuyện còn đang tức giận, vội vàng né khỏi ghế lái.
Tần Hạo nhanh chóng lái xe rời khỏi hiện trường.
Trên xe.
“Tại sao? Là ai mà cứ quấn lấy em không tha vậy chứ?” Lâm Vũ Hân buồn bã dựa vào ghế, đau khổ nói.
Tần Hạo giảm tốc độ lại, dịu dàng nói với người con gái bên cạnh: “Có anh ở đây, sẽ không ai làm tổn thương em được hết!”
“Nếu người khiến em tổn thương là anh thì sao?” Lâm Vũ Hân yếu ớt nói một câu khiến Tần Hạo không phản bác nổi.
Cô đau buồn lắc lắc đầu, bỗng trông thấy tấm biển quen thuộc ven đường.
Quán bar Dạ Sắc!
Cô đột nhiên muốn xuống tản bộ, sau đó vào trong ngồi một lát.
“Dừng xe!”
“Về nhà đi!” Tần Hạo thấy hơi đau đầu. Chuyện vừa rồi vẫn còn chưa rõ ràng đầu đuôi, giờ thật sự không nên tới nơi dễ xảy ra chuyện thế này.
Trong lòng anh có dự cảm cực kỳ xấu.
Lâm Vũ Hân không nhắc lại, chỉ hờ hững nhìn anh.
Rơi vào đường cùng, Tần Hạo đành phải dừng lại, nhìn cô xuống xe, đi vào quán bar Dạ Sắc.
Kể từ đêm hôm đó trở đi, đã lâu rồi Tần Hạo không tới đây. Nơi này vẫn thế, chẳng có gì thay đổi. Chỉ là họ, những người quen biết nhau tại đây, đã chẳng còn là họ của quá khứ nữa rồi.
Trong cuộc sống ngắn ngủi, lặng lẽ của Tần Hạo, đột nhiên xuất hiện hai người con gái.
Còn Lâm Vũ Hân, mất đi lần đầu quý giá. Sợi dây vô hình của vận mệnh kéo hai người tới gần với nhau.
Thời gian còn sớm, quán bar không có mấy người.
Lâm Vũ Hân còn nhớ rõ, lúc trước là bởi tâm trạng không tốt nên mới tới đây uống rượu giải sầu. Chọn nơi này là bởi vì thích cái tên.
Cô trở lại chỗ ngồi khi ấy, gọi hai chai bia.
Vẫn là uống một mình như trước, nhưng tâm trạng lại hoàn toàn khác.
“Em đang nghĩ, nếu ngày đó em không tới đây mà là một quán bar khác. Anh nói xem, liệu hai ta có quen nhau không?”, Lâm Vũ Huyên hơi ngẩn ra, nhìn về phía trước, ánh mắt mơ màng.
Câu này của cô chẳng rõ là đang hỏi Tần Hạo hay hỏi chính mình.
Tần Hạo không trả lời, chỉ cười bảo: “Anh đang nghĩ. Nếu như lúc ấy anh không uống say, không đi nhầm phòng, vậy thì sẽ không cứu hai người. Hiện giờ, cùng sẽ không cùng nhau ngồi tại đây”.
“Vậy sao?”, Lâm Vũ Hân đáp một cách mê mang.
Chuyện này, cô vẫn luôn không muốn nghĩ về nó. Trước đây ghét Tần Hạo, cô hoàn toàn không muốn nhớ tới. Sau này dần dần có tình cảm, cô lại chỉ nhớ tới những điều tốt đẹp.
Việc tới hiện giờ, Lý Vạn Niên khi đó đã chết rồi. Thực ra giờ có nhắc mấy điều này hay không cũng chẳng vấn đề gì.
Đúng lúc này, một giọng nói không được hài hào cho lắm cắt ngang thời khắc ngọt ngào của cả hai.
“Cảm động quá đi mất! Chậc chậc, làm ông đây suýt thì rớt nước mắt!” Diệp Thiên Phong bước ra từ bóng tối, vừa vỗ tay vừa nói mấy lời kỳ lạ.
Lâm Vũ Hân lau nước mắt. Thấy là cậu ta, cô khó chịu mà quay đi.
Diệp Thiên Phong chẳng hề nhận ra điều đó, trái lại còn xán tới gần: “Món quà nhỏ vừa rồi thế nào? Hài lòng chứ? Ha ha!”
Sắc mặt Tần Hạo lạnh đi. Tên sát thủ trên xe kia đúng là do cậu ta sắp xếp.
Lâm Vũ Hân quay phắt lại, cắn răng giận dữ nói: “Tôi có thù oán gì với anh mà lại sai người giết tôi!”
Diệp Thiên Phong vội vã xua tay cười đáp: “Thù hận ấy à? Không có đâu, sao tôi lại có thù oán gì với Lâm đại tiểu thư được. Tôi chỉ muốn ai đó tận mắt thấy người phụ nữ của mình chết ngay trước mặt thôi. Ha ha. Đáng tiếc là hai tên vô dụng kia chẳng làm nổi chuyện cỏn con này”.
Tần Hạo vẫn luôn yên lặng. Anh chú ý tới, cửa quán bar đã đóng lại từ khi nào. Trong quán xuất hiện một đám người, ai nấy đều cầm theo đao và gậy, chậm rãi đi về phía họ.
Xem ra từ lúc hai người tiến vào, cậu ta đã ở đây, lén lút sắp xếp mọi thứ.
Quả nhiên, Diệp Thiên Phong mỉm cười: “Có điều không sao cả, tôi còn chuẩn bị cho hai người một món quà lớn đây. Tin là hai người nhất định sẽ hài lòng”.
Cậu ta dứt lời, đám người kia đã quây lại thành vòng tròn, chặn hết đường lui của cả hai.
“Đừng nóng vội!”, Diệp Thiên Phong khoát tay, ý bảo đám anh em kia không cần ra tay ngay làm gì. Cậu ta chầm chậm tiến lại gần, tay cầm theo một chiếc ly đế cao, bên trong có rượu đỏ sóng sánh.
Cậu ta thong thả uống một hớp, sau đó còn thưởng thức hương vị của rượu vây quanh đầu lưỡi rồi mới cười nói: “Ngày hôm đó, vốn dĩ tâm trạng tôi rất tốt. Phải, chính là ngày hôm đó”.
“Tôi đã sắp tán đổ được cô gái có khí chất tựa hoa lan kia rồi. Cũng là vì sự xuất hiện đột ngột của anh, cô ấy không để ý tới tôi nữa. Anh có biết tôi đã theo đuổi cô ấy bao lâu rồi không?”
“Cả một năm, cả một năm trời!”, Diệp Thiên Phong đột nhiên phát điên, ném chiếc ly về phía Tần Hạo. Tần Hạo nhấc tay lên, chiếc ly rơi xuống bên cạnh, vỡ tan.
- -------------------