Mục lục
Boss song sinh tuyệt sắc của tôi - Hạ Ngữ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cậu? Cứu người? Cậu muốn cứu ai?", Hướng Dương dường như đã nghe được câu chuyện hài hước nhất. Một gã tay không tấc sắt lại dám chạy tới đây nói muốn cứu người. Nếu không phải vẻ mặt của Tần Hạo hết sức nghiêm túc, Hướng Dương còn thực sự nghĩ đó là một bệnh nhân nào đó trốn ra từ bệnh viện tâm thần.

Tần Hạo cũng không quan tâm anh ta có tin hay không, anh chỉ thản nhiên nói: "Bạn của tôi cũng là cảnh sát, cô ấy bị bắt cóc, tôi sẽ cứu cô ấy!"

Nhìn địa hình xung quanh thông qua kính phản quang, Tần Hạo định lao ra tìm chỗ ẩn náu tiếp theo, nhưng lại bị anh cảnh sát kia túm lấy.

"Bạn của cậu là cảnh sát? Cậu đùa gì thế? Cảnh sát còn cần cậu phải đi cứu sao?", Hướng Dương cảm thấy bị sỉ nhục, lập tức đưa ra một loạt các câu hỏi.

Tần Hạo hiện tại không có tâm trạng nói nhảm với anh ta, anh hất tay anh ta ra, nói: "Tôi không có thời gian nói nhảm với anh!"

Hướng Dương giận dữ rút súng, dí vào đầu anh: "Nói!"

Tần Hạo đã trải qua nhiều cảnh nguy hiểm trong đời, nhưng anh chưa bao giờ bị dí súng vào đầu, bởi vì anh không thích đặt số phận của mình vào tay người khác, và anh cũng không bao giờ cho bất kỳ ai cơ hội này.

Chỉ là hôm nay người anh phải đối mặt là một cảnh sát. Và đương nhiên đối phương sẽ không tùy tiện nổ súng giết người.

Trước sức ép của người kia, Tần Hạo cuối cùng cũng phải nín nhịn: "Bạn tôi là con gái, còn kẻ bắt cóc cô ấy là Sói Xanh, trùm thế giới ngầm nổi tiếng ở đây. Tôi nói xong rồi, có thể bỏ súng xuống được chưa, anh cảnh sát".

Hướng Dương không thèm đếm xỉa đến anh, anh ta lại hỏi: "Cậu tên là gì? Làm cái gì? Tại sao bọn họ lại bắt cóc cô gái đó?"

Tần Hạo cười gượng, bất lực nói: "Tôi tên là Tần Hạo, là một công dân tốt. Về phần câu hỏi cuối cùng của anh, sao anh không đi mà hỏi đám bắt cóc?"



Hướng Dương hơi do dự.

Tần Hạo nhân cơ hội xông thẳng ra ngoài, vừa nhảy vừa lăn, nhanh nhẹn như con báo, lộn nhào vài lần đã xông vào được điểm mù của tên bắn tỉa.

“Cậu quay lại đây, nguy hiểm!”, Hướng Dương hét lên từ phía sau!

Tần Hạo thầm nguyền rủa: Coi như cảnh sát nhân dân nhà anh còn có chút lương tâm. Anh quay đầu lại và làm cử chỉ ok, ra hiệu cho họ đừng hành động hấp tấp.

Có điều sự nhắc nhở có ý tốt này đổi lại là câu nói của Hướng Dương: "Đần độn, tùy cậu đi chết đi!"

Tần Hạo rất tức giận.

Anh thuận lợi lao vào tòa nhà, nếu không có đám cảnh sát chướng mắt này, tự mình làm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, ít nhất là không cần che giấu thực lực.

Đây là một tòa nhà tư nhân giống như khách sạn, những người ở tầng trệt đã bị Sói Xanh tập trung ở tầng trên.

Tần Hạo đi thẳng tới cầu thang tầng cao nhất.

Nếu không nằm ngoài dự đoán, có lẽ Lăng Ngạo Tuyết ở tầng cao nhất, hệ thống phòng thủ ở đó chặt chẽ nhất.

Sói Xanh đã huy động nhân lực chặn người ở cầu thang, chỉ đợi Tần Hạo đi lên. Tuy nhiên, đoạn video từ camera trên cầu thang khiến anh đột nhiên ngẩn ra.

Sáu người, sáu chiếc súng, một màn đạn dày đặc bắn ra đều như bắn vào không khí, Tần Hạo dường như biến mất không còn tăm hơi, khi xuất hiện trở lại, anh đã ở phía sau sáu người kia đập vào đầu chúng, đánh phát vào trúng phát đấy.

Trong nháy mắt, cả sáu người đều ngất xỉu trên mặt đất.

“Hầy, coi như bọn mày gặp may, lâu lắm rồi tao không giết người!”, Tần Hạo vẫy tay về phía máy quay, nở một nụ cười ma quái, sau đó tiện tay gỡ một viên gạch từ trong tường bị bắn thủng, cầm trong tay.

Súng tiểu liên có thể đủ để đối phó với người bình thường. Nhưng súng không phải là mối đe dọa gì lớn đối với anh nữa rồi, viên đạn có thể làm anh bị thương, nhưng chỉ khi nó có thể bắn trúng anh.

Đối phó với những người bình thường cầm súng này quả thực là còn dễ hơn bắt nạt trẻ con và người già.



Chẳng mấy chốc, Tần Hạo đã vọt tới tầng trên của tòa nhà, chỉ cách một tầng là đã đến tầng cao nhất, dọc đường anh đã đánh gục hơn năm mươi người. Tất cả đều bị đánh ngất không có ngoại lệ.

Tại tầng này đang có ba người là Hắc Phong, Bạch Tuyết và Gấu mù đang canh gác.

Tần Hạo vừa ném cục gạch trong tay vừa chậm rãi đến gần ba người bọn họ, vẻ mặt của anh vẫn như thường, cứ như vừa đi dạo công viên trở về, không hề cảm thấy có cảm giác gặp tai họa nào.

Gấu mù cũng là người không thích nói những điều vô nghĩa, hắn ta tiến lên chào hỏi anh trước, múa quyền cước như bão biển.

Tần Hạo khẽ nâng tay phải lên, tựa hồ như đã biết trước hướng đánh của hắn, anh đưa tay tóm lấy cổ tay Gấu mù và vặn theo đà. Cả cơ thể Gấu mù cứ giống như quẩy xoắn, lật nhào theo lực xoay không kiểm soát được.

Tần Hạo tung cú đá, trúng ngực Gấu mù, cú đá mạnh mẽ phát ra tiếng động nghẹt thở. Tần Hạo đồng thời buông tay khiến Gấu mù bay tung ra như đạn pháo, đập vào vách tường, rớt xuống và không bò dậy nổi nữa.

Biểu cảm của Hắc Phong và Bạch Tuyết thay đổi đáng kể.

Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Tuổi còn trẻ mà có thân thủ đáng sợ như vậy.

Hai tên sát thủ Hắc Bạch học rộng hiểu nhiều, nhưng bọn họ chưa từng thấy thủ đoạn như vậy, đối phương hoàn toàn thế như trẻ che.

Hai người họ liền cảm thấy bất lực. Nhưng cũng chỉ có thể cắn răng lao về phía trước, rồi đột nhiên tách ra giữa chừng, một trái một phải vây kẹp. Hắc Phong đánh về phía người anh, Bạch Tuyết đưa chân quét một phát, hai người họ phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.

Tần Hạo thậm chí còn không cả buồn tránh, dường như anh cùng lúc vừa đấm vừa đá.

Anh tung cú đấm ra trước, trúng vào cánh tay phải của Hắc Phong; cú đá trúng vào xương bánh chè của Bạch Tuyết. Với hai âm thanh nhẹ nhàng vang lên, cả hai bị đánh bại chỉ bằng một đòn, người thì gãy tay, kẻ thì què chân.

Tần Hạo xua tay nói: "Đi đi, hôm nay tôi không có tâm trạng đùa chơi với mấy người!"

Hắc Phong và Bạch Tuyết liếc nhìn nhau, tự biết mình không phải đối thủ, chỉ có thể lựa chọn rút lui.

Không có gì lạ khi họ không trung thành với Sói xanh, với những người như họ, mạng sống mới là điều quan trọng nhất. Lòng trung thành đáng giá bao nhiêu?



Tần Hạo khi bước lên bậc thang, đột nhiên quay đầu lại nói với hai người họ: "Sau này đừng làm chuyện này nữa, nếu như không phải các người không giết phụ nữ, người già, kẻ yếu thì hôm nay tôi có thể sẽ không tha cho các người. Các người cần biết rằng, cùng ngành chính là oan gia, có biết Long Hồn không? "

Hai người Hắc Phong và Bạch Tuyết đứng chết trân tại chỗ.

Cho đến khi Tần Hạo quay người lên tầng sắp biến mất khỏi tầm mắt, Hắc Phong đột nhiên nhớ tới cái gì, thất thanh hỏi: "Anh là..."

Tổ chức đánh thuê mạnh nhất thế giới - Long Hồn, mỗi người trong số họ là một siêu sát thủ rất nổi tiếng. Trước đây họ chỉ là sự tồn tại theo lời đồn, nhưng hôm nay, họ lại xuất hiện ở trước mặt hai người họ. Đôi tay Hắc Phong bất giác run rẩy, hắn lẩm bẩm nói: "Thật sự là Long Hồn, thật sự là bọn họ. Hôm nay coi như chúng ta đã nhặt lại được cái mạng này của mình…”

Tần Hạo không nghe thấy lời của Hắc Phong nữa, cho dù có nghe thấy, có thể anh cũng không quan tâm nữa.

Sói Xanh hoàn toàn không thể ngờ được cái gọi là thiên la địa võng này lại trở thành trò cười trước mặt Tần Hạo.

Cảnh sát bên ngoài vẫn đang hò hét, còn bảo bọn họ hạ vũ khí đầu hàng, lúc này Sói Xanh đột nhiên thực sự có ý nghĩ muốn ra đầu thú. Nhưng nghĩ đến sự có mặt của Diệp Minh, lòng hắn lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Còn có cả con tin Lăng Ngạo Tuyết trong tay nữa mà.

Tần Hạo không khỏi nở nụ cười, người cảnh sát kia bị ngáo à? Đã lúc nào rồi mà còn nghĩ đến việc kêu người ta đầu hàng, điều đó có thể không? Người ta đã nổ súng bắn cảnh sát rồi.

Hướng Dương đã sớm không còn ở tầng dưới. Anh ta kêu người la hét để làm phân tán sự tập trung. Anh ta cầm súng lao vào tòa nhà một mình. Kỹ năng của anh ta rất nhanh nhẹn, không hề yếu chút nào. Cần biết rằng, anh ta có thể đảm nhiệm chức đội phó của đội trọng án không phải hoàn toàn dựa vào quan hệ.

- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK