Đối mặt với đám người vô dụng này, Tần Hạo cũng không chả mất bao nhiêu sức lực, anh cầm ống thép trong tay, đánh giá anh Pháo đang đứng trước mặt.
Hắn ta mặc một bộ đồ tây, mặt người dạ thú nhưng trông cũng sắp giống người thành đạt rồi đấy.
Anh vỗ vào mặt anh Pháo, nói: “Anh nói xem tôi nên bẻ gẫy chân anh, hay là đánh gãy răng anh, để anh đỡ phải cắn người bây giờ?”
Anh Pháo sợ tới mức hai chân mêm nhũn, ngã sõng soài trên mặt đất, hắn ta vội vàng ôm chân anh, nói: “Đại ca, tha cho em với, em sai rồi, em đúng là có mắt như mù, đại ca anh cứ coi em là rơm là rác đi ạ. Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, bọn em nhận nhầm người rồi!"
"Nhận nhầm người à? Xem ra mắt anh không được tốt lắm nhỉ. Hay là tôi chọc mù hai mắt anh cho anh nhớ lâu hơn nhé. Để sau này không nhận nhầm người nữa!"
Giọng điệu Tần Hạo vẫn bình tĩnh, nhưng khi những lời này, hắn ta sợ đến mức hồn phi phách tán, nghĩ đến mình bị mù hai mắt mà hắn ta không dám tưởng tượng cuộc sống sau này nữa.
"Anh ơi, em thật sự sai rồi, anh tha em đi, em có tiền ở đây, em giao hết cho anh!"
Nói xong, Tam Pháo lấy ví tiền trong túi ra, đưa hết cho Tần Hạo.
Những tên ngã trên mặt đất phía sau đang kêu đau oai oái, hoặc là tay bị trật khớp, cổ tay bị trẹo, hoặc là bị gãy vài cái xương sườn trước ngực, tất cả đều bị thương nặng, bọn chúng không còn chút sức lực phản kháng nào cả.
Tần Hạo cầm lấy ống thép vỗ vào mặt Tam Pháo, nói: "Nói, ai sai anh tới xử lí tôi?"
"Cái này, cái này, đại ca, anh cũng biết quy tắc trong giang hồ mà, em không nói được!"
Tam Pháo rất trung thành, hắn ta biết mình không thể phản bội người đứng sau hắn ta được.
Tần Hạo cười cười, nói: "Anh cũng có cốt cách chí khí đấy nhỉ, không sao cả, tôi sẽ không gây khó dễ cho anh nữa. Cho anh chọn một trong hai phương án sau, hoặc là tự mình đánh gãy chân, sau đấy tôi liền thả anh đi; hoặc là nói cho tôi biết ai sai anh làm chuyện này. Tôi không quen biết gì bọn anh cả. Tôi không nghĩ anh cho người tới đánh tôi chỉ vì anh nhìn tôi trông ngứa mắt, nhỉ?"
"Hả? Đại ca, cái này........"
Anh Pháo bỗng nhiên khóc không ra nước mắt, một là phản bội người phía sau hắn ta, hai là tự đánh gãy chân, nhưng nên chọn cái nào thì anh Pháo đã ra quyết định trong lòng.
Hắn ta căn bản chưa bao giờ nghĩ đến cách thứ ba, đó là liều mạng.
Nhưng liều mạng kiểu gì? Tám người cũng có đánh bại được một người đâu, lúc này liều mạng là một việc vô nghĩa!
"Là cậu chủ nhà họ Lý!"
Tam Pháo lập tức trả lời.
Tần Hạo cau mày nói: "Cậu chủ nhà họ Lý là ai?"
"Là cậu cả của nhà họ Lý ở Trung Hải, Lý Vạn Niên, đại ca, anh không biết người này sao?"
Tam Pháo cảm thấy rất kỳ lạ, ở Trung Hải này, có ai mà không biết Lý Vạn Niên này chứ?
Tần Hạo bỗng nhớ ra, Lý Vạn Niên đó không phải là đối tượng của Lâm Vũ Hân sao?
"Là anh ta à, ha ha, sao anh ta lại cố ý kiếm chuyện với tôi?"
Tần Hạo đại khái biết được chuyện gì đang xảy ra rồi.
Tam Pháo vội vàng nói: "Em không rõ lắm. Người kêu bọn em tới đánh anh là Vương Trung, cái tên Vương Trung đó là tay sai đắc lực của Lý Vạn Niên. Hắn đưa cho bọn em năm mươi nghìn tệ để phế anh một tay, một chân. Còn nữa, hắn bảo bọn em chuyển lời cho anh!"
“Chuyển lời gì?”, Tần Hạo hỏi.
Tam Pháo thì thào: "Bảo anh tránh xa cô cả nhà họ Lâm ra! Cút khỏi Trung Hải, nếu không sẽ giết anh!"
Hắn ta liếc mắt nhìn sắc mặt của Tần Hạo, hắn ta sợ người này mà điên lên sẽ hung hăng, quơ ống thép vào người hắn ta.
Tần Hạo không có phản ứng kích động gì cả, ngược lại, anh còn ném ống thép trong tay đi, nói: “Vậy thì anh cũng nói với Lý Vạn Niên hộ tôi, tránh xa nhà họ Lâm ra, đừng để tôi gặp lại anh ta, nếu không, tôi sẽ giết anh ta!"
"Em biết rồi, em nhất định sẽ chuyển lời, nhưng.....".
Nói đến đây, Tam Pháo do dự một chút, thận trọng nhìn Tần Hạo, dường như hắn ta có chuyện muốn nói nhưng lại không dám nói ra.
"Anh muốn nói cái gì thì nói nhanh lên, đừng có ấp a ấp úng nữa, đã đến lúc này rồi, làm gì còn ai khác đâu!"
Tần Hạo tính toán một hồi, xe cứu thương sắp tới rồi, anh cũng lười chả thèm nói nhiều với hắn ta nữa.
Thấy thế, Tam Pháo vội vàng nói: "Đại ca, em không biết vì sao anh lại khiêu khích Lý Vạn Niên. Nhưng hôm nay anh đã tha cho em một mạng, nên em muốn nhắc nhở ngươi, tốt nhất không nên chọc giận tên kia. Lý Vạn Niên rất nham hiểm, nhà có tí tiền mà cái gì cũng dám làm, tốt hơn hết là anh nên cẩn thận”.
"Ha ha, hiếm khi anh có lòng thế này. Thôi được, lần này tôi tha cho anh, lần sau nếu tôi còn gặp anh thì anh tự biết kết quả rồi đấy!"
Tần Hạo tát thẳng vào mặt Tam Pháo một cái, hắn ta có muốn trốn cũng đã muộn, một bên mặt hắn ta in hằn vết tát, đau đến mức không nói được lời nào.
Tần Hạo vênh váo đi ra ngoài ngõ, một lúc sau, đúng là xe cứu thương đến thật.
Nhưng đám người Tam Pháo đã đi đỡ nhau đứng dậy, mặt mày xanh lét, chuồn đi.
Tần Hạo nhìn đồng hồ, đã là năm giờ chiều, sắp tới lúc tan học rồi. Anh chậm rãi đi về trường học, vừa tới cổng trường, anh liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Lý Vạn Niên!
Tên này đang dựa vào chiếc BMW màu xám, bên cạnh còn có một đứng cùng, Tần Hạo nhận ra người này.
Là Trương Hằng của đội bóng đá trường, cậu ta từng gây gổ với Tần Hạo.
Lúc này, Trương Hằng đang châm thuốc cho Lý Vạn Niên, gương mặt lộ ra vẻ nịnh nọt, hai người họ thỉnh thoảng nhìn về hướng cổng trường như đang đợi ai đó.
"Quái lạ, sao hai người này lại đứng với nhau rồi?"
Tần Hạo nhíu mày, nhưng anh không nghĩ nhiều.
Anh vừa lên xe, bỗng nhìn thấy Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi đi ra.
Cũng lúc ấy, Trương Hằng nhìn thấy họ liền chỉ tay.
Lý Vạn Niên bỏ điếu thuốc xuống, chậm rãi bước tới đón hai chị em họ.
"Vũ Hân, tôi cố ý đợi cô ở đây đấy, cho tôi cơ hội được chở cô về nhà nhé?"
Gương mặt Lý Vạn Niên tràn đầy vẻ chân thành, anh ta mặc một thân đồ hiệu, đậm khí chất con nhà giàu. Nhưng đúng là rất giống một tên mặt nạ da thú, khiến đám sinh viên trường Đại học Trung Hải suốt ngày phải liếc mắt nhìn.
"Nhìn kìa, đó không phải là cậu cả nhà họ Lý sao?"
"Cậu nghe nói gì chưa, anh ấy lại tới đón Lâm Vũ Hiên đấy? Hình như hai người họ đính hôn rồi!"
"Không phải chứ, chết tiệt, sao năm nay mấy em gái xinh đẹp đều bị cậu chủ nhà giàu hốt hết thế này? Có để cho bọn tầm thường này sống không vậy!"
"Ha ha, đã biết mình không bằng người ta rồi lại còn muốn ăn thịt ‘thiên nga’?"
"Tôi nghĩ thôi cũng không được à? Ai bảo những người tầm thường như chúng ta không rước được mấy em xinh đẹp nhà giàu? Làm người thì phải có ước mơ chứ, không thì khác nào mấy con cá ướp muối ngoài chợ?"
Lúc Lâm Vũ Hiên đi ra ngoài, Lâm Vũ Nghi đang gọi điện thoại cho Tần Hạo.
"Alo, anh lại chạy đi đâu rồi? Về nhà thôi!"
Tần Hạo đang ngồi trong xe nhìn, vội vàng đáp: "Tôi ở đây mà, các cô qua đây đi, chỗ này khó đỗ xe!"
"OK!"
Lâm Vũ Nghi liếc nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe Mini Polo của mình, cô ấy kéo chị gái định đi qua đó.
Còn Lý Vạn Niên thì tôi chả thèm nhìn.
Nhưng không ngờ, Lâm Vũ Hiên lại không đi.
"Được thôi, cảm ơn anh nhé!"
Lâm Vũ Hiên thả tay em gái ra, đi về phía xe của Lý Vạn Niên.
Cảnh tượng này làm cho Lý Tư Niên sửng sốt, dường như anh ta không ngờ lại dễ dàng mời được cô. Anh ta vội vàng đi theo, tranh mở cửa xe trước rồi để Lâm Vũ Hiên ngồi vào.
Lâm Vũ Nghi sững người, lẩm bẩm: "Chị bị làm sao vậy?"
Đột nhiên, cô nhìn thấy Lâm Vũ Hiên đang liếc nhìn chiếc Mini Polo đang đỗ cách đó không xa, ánh mắt hiện lên vẻ đắc ý khi trả thù.
Hắn ta mặc một bộ đồ tây, mặt người dạ thú nhưng trông cũng sắp giống người thành đạt rồi đấy.
Anh vỗ vào mặt anh Pháo, nói: “Anh nói xem tôi nên bẻ gẫy chân anh, hay là đánh gãy răng anh, để anh đỡ phải cắn người bây giờ?”
Anh Pháo sợ tới mức hai chân mêm nhũn, ngã sõng soài trên mặt đất, hắn ta vội vàng ôm chân anh, nói: “Đại ca, tha cho em với, em sai rồi, em đúng là có mắt như mù, đại ca anh cứ coi em là rơm là rác đi ạ. Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, bọn em nhận nhầm người rồi!"
"Nhận nhầm người à? Xem ra mắt anh không được tốt lắm nhỉ. Hay là tôi chọc mù hai mắt anh cho anh nhớ lâu hơn nhé. Để sau này không nhận nhầm người nữa!"
Giọng điệu Tần Hạo vẫn bình tĩnh, nhưng khi những lời này, hắn ta sợ đến mức hồn phi phách tán, nghĩ đến mình bị mù hai mắt mà hắn ta không dám tưởng tượng cuộc sống sau này nữa.
"Anh ơi, em thật sự sai rồi, anh tha em đi, em có tiền ở đây, em giao hết cho anh!"
Nói xong, Tam Pháo lấy ví tiền trong túi ra, đưa hết cho Tần Hạo.
Những tên ngã trên mặt đất phía sau đang kêu đau oai oái, hoặc là tay bị trật khớp, cổ tay bị trẹo, hoặc là bị gãy vài cái xương sườn trước ngực, tất cả đều bị thương nặng, bọn chúng không còn chút sức lực phản kháng nào cả.
Tần Hạo cầm lấy ống thép vỗ vào mặt Tam Pháo, nói: "Nói, ai sai anh tới xử lí tôi?"
"Cái này, cái này, đại ca, anh cũng biết quy tắc trong giang hồ mà, em không nói được!"
Tam Pháo rất trung thành, hắn ta biết mình không thể phản bội người đứng sau hắn ta được.
Tần Hạo cười cười, nói: "Anh cũng có cốt cách chí khí đấy nhỉ, không sao cả, tôi sẽ không gây khó dễ cho anh nữa. Cho anh chọn một trong hai phương án sau, hoặc là tự mình đánh gãy chân, sau đấy tôi liền thả anh đi; hoặc là nói cho tôi biết ai sai anh làm chuyện này. Tôi không quen biết gì bọn anh cả. Tôi không nghĩ anh cho người tới đánh tôi chỉ vì anh nhìn tôi trông ngứa mắt, nhỉ?"
"Hả? Đại ca, cái này........"
Anh Pháo bỗng nhiên khóc không ra nước mắt, một là phản bội người phía sau hắn ta, hai là tự đánh gãy chân, nhưng nên chọn cái nào thì anh Pháo đã ra quyết định trong lòng.
Hắn ta căn bản chưa bao giờ nghĩ đến cách thứ ba, đó là liều mạng.
Nhưng liều mạng kiểu gì? Tám người cũng có đánh bại được một người đâu, lúc này liều mạng là một việc vô nghĩa!
"Là cậu chủ nhà họ Lý!"
Tam Pháo lập tức trả lời.
Tần Hạo cau mày nói: "Cậu chủ nhà họ Lý là ai?"
"Là cậu cả của nhà họ Lý ở Trung Hải, Lý Vạn Niên, đại ca, anh không biết người này sao?"
Tam Pháo cảm thấy rất kỳ lạ, ở Trung Hải này, có ai mà không biết Lý Vạn Niên này chứ?
Tần Hạo bỗng nhớ ra, Lý Vạn Niên đó không phải là đối tượng của Lâm Vũ Hân sao?
"Là anh ta à, ha ha, sao anh ta lại cố ý kiếm chuyện với tôi?"
Tần Hạo đại khái biết được chuyện gì đang xảy ra rồi.
Tam Pháo vội vàng nói: "Em không rõ lắm. Người kêu bọn em tới đánh anh là Vương Trung, cái tên Vương Trung đó là tay sai đắc lực của Lý Vạn Niên. Hắn đưa cho bọn em năm mươi nghìn tệ để phế anh một tay, một chân. Còn nữa, hắn bảo bọn em chuyển lời cho anh!"
“Chuyển lời gì?”, Tần Hạo hỏi.
Tam Pháo thì thào: "Bảo anh tránh xa cô cả nhà họ Lâm ra! Cút khỏi Trung Hải, nếu không sẽ giết anh!"
Hắn ta liếc mắt nhìn sắc mặt của Tần Hạo, hắn ta sợ người này mà điên lên sẽ hung hăng, quơ ống thép vào người hắn ta.
Tần Hạo không có phản ứng kích động gì cả, ngược lại, anh còn ném ống thép trong tay đi, nói: “Vậy thì anh cũng nói với Lý Vạn Niên hộ tôi, tránh xa nhà họ Lâm ra, đừng để tôi gặp lại anh ta, nếu không, tôi sẽ giết anh ta!"
"Em biết rồi, em nhất định sẽ chuyển lời, nhưng.....".
Nói đến đây, Tam Pháo do dự một chút, thận trọng nhìn Tần Hạo, dường như hắn ta có chuyện muốn nói nhưng lại không dám nói ra.
"Anh muốn nói cái gì thì nói nhanh lên, đừng có ấp a ấp úng nữa, đã đến lúc này rồi, làm gì còn ai khác đâu!"
Tần Hạo tính toán một hồi, xe cứu thương sắp tới rồi, anh cũng lười chả thèm nói nhiều với hắn ta nữa.
Thấy thế, Tam Pháo vội vàng nói: "Đại ca, em không biết vì sao anh lại khiêu khích Lý Vạn Niên. Nhưng hôm nay anh đã tha cho em một mạng, nên em muốn nhắc nhở ngươi, tốt nhất không nên chọc giận tên kia. Lý Vạn Niên rất nham hiểm, nhà có tí tiền mà cái gì cũng dám làm, tốt hơn hết là anh nên cẩn thận”.
"Ha ha, hiếm khi anh có lòng thế này. Thôi được, lần này tôi tha cho anh, lần sau nếu tôi còn gặp anh thì anh tự biết kết quả rồi đấy!"
Tần Hạo tát thẳng vào mặt Tam Pháo một cái, hắn ta có muốn trốn cũng đã muộn, một bên mặt hắn ta in hằn vết tát, đau đến mức không nói được lời nào.
Tần Hạo vênh váo đi ra ngoài ngõ, một lúc sau, đúng là xe cứu thương đến thật.
Nhưng đám người Tam Pháo đã đi đỡ nhau đứng dậy, mặt mày xanh lét, chuồn đi.
Tần Hạo nhìn đồng hồ, đã là năm giờ chiều, sắp tới lúc tan học rồi. Anh chậm rãi đi về trường học, vừa tới cổng trường, anh liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Lý Vạn Niên!
Tên này đang dựa vào chiếc BMW màu xám, bên cạnh còn có một đứng cùng, Tần Hạo nhận ra người này.
Là Trương Hằng của đội bóng đá trường, cậu ta từng gây gổ với Tần Hạo.
Lúc này, Trương Hằng đang châm thuốc cho Lý Vạn Niên, gương mặt lộ ra vẻ nịnh nọt, hai người họ thỉnh thoảng nhìn về hướng cổng trường như đang đợi ai đó.
"Quái lạ, sao hai người này lại đứng với nhau rồi?"
Tần Hạo nhíu mày, nhưng anh không nghĩ nhiều.
Anh vừa lên xe, bỗng nhìn thấy Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi đi ra.
Cũng lúc ấy, Trương Hằng nhìn thấy họ liền chỉ tay.
Lý Vạn Niên bỏ điếu thuốc xuống, chậm rãi bước tới đón hai chị em họ.
"Vũ Hân, tôi cố ý đợi cô ở đây đấy, cho tôi cơ hội được chở cô về nhà nhé?"
Gương mặt Lý Vạn Niên tràn đầy vẻ chân thành, anh ta mặc một thân đồ hiệu, đậm khí chất con nhà giàu. Nhưng đúng là rất giống một tên mặt nạ da thú, khiến đám sinh viên trường Đại học Trung Hải suốt ngày phải liếc mắt nhìn.
"Nhìn kìa, đó không phải là cậu cả nhà họ Lý sao?"
"Cậu nghe nói gì chưa, anh ấy lại tới đón Lâm Vũ Hiên đấy? Hình như hai người họ đính hôn rồi!"
"Không phải chứ, chết tiệt, sao năm nay mấy em gái xinh đẹp đều bị cậu chủ nhà giàu hốt hết thế này? Có để cho bọn tầm thường này sống không vậy!"
"Ha ha, đã biết mình không bằng người ta rồi lại còn muốn ăn thịt ‘thiên nga’?"
"Tôi nghĩ thôi cũng không được à? Ai bảo những người tầm thường như chúng ta không rước được mấy em xinh đẹp nhà giàu? Làm người thì phải có ước mơ chứ, không thì khác nào mấy con cá ướp muối ngoài chợ?"
Lúc Lâm Vũ Hiên đi ra ngoài, Lâm Vũ Nghi đang gọi điện thoại cho Tần Hạo.
"Alo, anh lại chạy đi đâu rồi? Về nhà thôi!"
Tần Hạo đang ngồi trong xe nhìn, vội vàng đáp: "Tôi ở đây mà, các cô qua đây đi, chỗ này khó đỗ xe!"
"OK!"
Lâm Vũ Nghi liếc nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe Mini Polo của mình, cô ấy kéo chị gái định đi qua đó.
Còn Lý Vạn Niên thì tôi chả thèm nhìn.
Nhưng không ngờ, Lâm Vũ Hiên lại không đi.
"Được thôi, cảm ơn anh nhé!"
Lâm Vũ Hiên thả tay em gái ra, đi về phía xe của Lý Vạn Niên.
Cảnh tượng này làm cho Lý Tư Niên sửng sốt, dường như anh ta không ngờ lại dễ dàng mời được cô. Anh ta vội vàng đi theo, tranh mở cửa xe trước rồi để Lâm Vũ Hiên ngồi vào.
Lâm Vũ Nghi sững người, lẩm bẩm: "Chị bị làm sao vậy?"
Đột nhiên, cô nhìn thấy Lâm Vũ Hiên đang liếc nhìn chiếc Mini Polo đang đỗ cách đó không xa, ánh mắt hiện lên vẻ đắc ý khi trả thù.