Mục lục
Boss song sinh tuyệt sắc của tôi - Hạ Ngữ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vừa nãy người nói con làm sai, con không hiểu. Người nói rõ ra một chút có được không?"

Tần Hạo to gan hỏi thêm câu nữa, đây mới là câu hỏi mà anh quan tâm nhất, anh rất muốn biết lí do tại sao Lâm Vũ Hân lại lạnh lùng như vậy. Lẽ nào ở lại đây lâu ngày thì tính cách cũng thay đổi, không thích yêu đương nữa?

Thế thì anh còn vác xác tới đây làm quái gì cơ chứ!

Không ngờ Trần Linh Tố nghe xong trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ. Bà không nói không rằng mà chỉ về hướng xa xa.

Tần Hạo ngẩn ra một lát, bỗng nhiên nghĩ ra hướng đó chẳng phải là vùng cấm địa sơn động hay sao?

Lẽ nào là...

Hai mắt Tần Hạo bỗng tối sầm lại, suýt chút nữa thì lăn xuống hồ. Anh ho khan hai tiếng, sau đó vội vã nói: "Sư phụ, con còn phải tranh thủ thời gian luyện công, không làm phiền người nữa!"

Nói rồi, anh phủi mông chạy thẳng.

Cuối cùng anh đã biết lí do tại sao.

Nghĩ tới cái việc đáng chết anh làm, gương mặt Tần Hạo lại cứng đờ ra.

Hóa ra, sơn động kia cách căn nhà nhỏ của Lâm Vũ Hân rất gần. Trong một tháng này, Tần Hạo nếu không có việc gì làm thì sẽ quần nhau với Diệp Thanh Trúc ở trong động bất kể ngày đêm. Diệp Thanh Trúc khốn kiếp này lại còn kêu to, âm thanh đó còn lọt vào tai Lâm Vũ Hân.

Nếu là người khác thì dù có lấy kiếm đâm chết Tần Hạo cũng là rất bình thường, còn Lâm Vũ Hân chỉ làm mặt lạnh đã là khoan dung lắm rồi.

Tần Hạo thực sự không còn mặt mũi nào mà đi hỏi han gì nữa, đến cả Lâm Vũ Hân cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Hóa ra là vì lúc anh hành sự tạo ra âm thanh quá lớn nên đã chọc cho Lâm Vũ Hân tức giận.

Nghĩ đến đây, Tần Hạo hận Diệp Thanh Trúc muốn chết.

Cái người phụ nữ lẳng lơ này lại còn rên rỉ như được mùa, giờ thì hại anh thảm rồi.

Trở về căn phòng nơi mình ở, Tần Hạo nghỉ ngơi một ngày. Ngày hôm sau, mới sáng sớm anh đã dậy tập thể dục như thường lệ.

Có điều, giờ anh không dùng cách thức xoàng xĩnh là chạy bộ như trước đây nữa mà tìm một chỗ rất yên tĩnh để ngồi thiền.

Nơi đó là một ngọn núi đá cách nơi Lâm Vũ Hân ở không xa, bên dưới là dòng suối nhỏ chảy róc rách. Hít thở bầu không khí trong lành buổi sáng sớm, tai nghe tiếng lá cây bị gió thổi rù rì, trong lòng cảm thấy chưa bao giờ bình yên đến vậy.

Đồng thời, kiếm khí trong cơ thể anh từng chút từng chút hấp thụ khí trời, thanh trừng hết những luồng khí không trong sạch, từ đó ngưng tụ lại mạnh mẽ hơn.

Cứ thế đến tận mười một giờ trưa Tần Hạo mới thôi ngồi thiền. Anh đứng dậy, mở mắt ra, đột nhiên phóng một đạo chỉ kiếm về phía trước.

Một luồng kiếm khí vô hình phóng ra giữa hai ngón tay, lao vào ngọn núi đá ở phía xa.

Bùm!

Ngọn núi đá vỡ vụn.

Tần Hạo hài lòng gật gật đầu, đắc ý nói: "Tên giặc kia, còn không chịu đầu hàng. Nếu không, ông đây cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Lục mạch thần kiếm! Ha ha!"

Tự biên tự diễn một hồi, xác định xung quanh không ai nhìn thấy rồi Tần Hạo mới thu lại kiếm khí. Khi về đến trong thôn, anh rảnh rỗi đi loanh quanh thì đụng phải mấy người phụ nữ. Anh liền huýt sáo trêu ghẹo xem có chọc tức được ai đó đến gây sự với anh không, nhân tiện thử mấy chiêu thức mới cũng hay mà.

Đáng tiếc là tiếng xấu của Tần Hạo sớm đã truyền đi khắp cả thôn, đám đàn bà con gái nhìn thấy anh đều cười rồi mắng một câu: "Tên xấu xa, huýt cái gì mà huýt, dù gì thì vẫn là một tên khốn mà thôi!"

Tần Hạo đành bất lực đi khỏi. Những ngày tháng không có đối thủ này mới thật cô đơn làm sao!

Đương nhiên, cũng không phải là anh không có việc gì để làm. Mấy ngày này ở trong thôn, anh vô tình đi đến nơi ở của Trần Bán Hiền và mấy vị trưởng lão.

Anh phát hiện ra nơi đây lại là trường học, đám trẻ con gần như ngày nào cũng tới đây học bài.

Thầy giáo ở đây cũng chẳng ai khác ngoài ba vị trưởng lão.

Nội dung dạy học cũng rất phong phú, từ đọc sách nhận mặt chữ đến nội công tâm pháp, đến các bộ chiêu thức võ thuật và còn rất nhiều nữa. Thậm chí, còn có cả Tứ Thư Ngũ Kinh gì đó nữa.

Nếu không phải nhớ rõ mình là người hiện đại đến đây để tìm vợ thì Tần Hạo nhất định sẽ cho rằng mình vừa xuyên không về thời cổ đại. Thật không hiểu nổi mấy người này đến giờ còn học mấy thứ văn hóa cổ điển kia để làm cái gì.

Bí mật của Trần gia thôn thực sự chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài đó hay sao?

Nỗi hoài nghi trong lòng Tần Hạo ngày một lớn.

"Tôi có thể tới đây học tập được không?"

Sau khi Trần Bán Hiền phát hiện, Tần Hạo tỏ ra vô cùng có hứng thú với việc học hành ở đây. Thế nên, anh giả vờ như một người rất khiêm tốn và hiếu học.

Trên thực tế, Tần Hạo chỉ có hứng thú với loại văn tự cổ mà đám Diệp Thanh Trúc học từ bé chứ chẳng có gì khác.

Bởi vì anh phát hiện tất cả những đứa trẻ ở đây đều biết loại chữ đó. Vậy mà người lớn như anh lại không biết, điều đó khiến anh cảm thấy rất mất mặt.

Hơn nữa, bên cạnh Trần Bán Hiền còn có rất nhiều sách vở viết bằng loại chữ đó. Nếu không biết thì sẽ không thể hiểu được những cuốn sách đó.

Tần Hạo nếu muốn tìm hiểu bí mật của Trần gia thôn thì nhất định phải đọc hiểu loại chữ này.

Đáng tiếc, Trần Bán Hiền chỉ hờ hững đáp: "Đợi anh qua được ải thứ ba, trở thành người của Trần gia thôn thì tự nhiên sẽ có tư cách để học tập. Hiện giờ, mời anh ra ngoài!"

Tần Hạo ngơ ra một lát, chỉ đành âm thầm đi ra ngoài, trong lòng cảm thấy cực kì buồn bực.

"Ông không dạy thì tưởng tôi không tìm được người khác dạy hay sao?"

Tần Hạo đi tìm Diệp Thanh Trúc, bảo cô dạy anh loại chữ đó. Thế nhưng, Diệp Thanh Trúc lườm anh một cái, đáp: "Học cái đó làm quái gì, đi chơi với em đi, em biết một nơi rất hay ho. Ở đó có thể bơi, đi cùng đi! Chúng ta đến đó chơi trò uyên ương nghịch nước".

Nơi rất hay ho mà Diệp Thanh Trúc nói chính là nguồn nước của cả thôn, cũng chính là hồ nước trong xanh mà Trần Linh Tố ngồi câu cá.

Gương mặt Tần Hạo đột nhiên trở nên buồn rầu, anh hất tay Diệp Thanh Trúc ra, cau có đáp: "Muốn bơi thì em tự đi một mình đi. Lát nữa mà bị người khác lột da thì đừng có mà cầu xin anh".

Đó là nguồn nước ăn của cả thôn, đến đó bơi thì đúng là đi tìm cái chết!

Diệp Thanh Trúc đặt mông xuống đất, nắm lấy tóc mình, cảm thấy như muốn phát điên.

Tần Hạo cũng sắp phát điên rồi, thật sự không hiểu tại sao người của Trần gia thôn lại có thể ở lại đây bao nhiêu năm như vậy.

"Hay là, chúng ta lên núi đi săn đi?", Tần Hạo đề nghị.

Diệp Thanh Trúc chẳng thèm đắn đo, đáp ngay: "Không đi, chơi trò đó chán rồi!"

Thế này không được thế kia không xong thì chỉ đành trở về ngủ nướng.

Lại hai ngày nhàm chán trôi qua.

Đến ngày thứ ba, Tần Hạo và Diệp Thanh Trúc đến cửa sơn động như đã hẹn. Trần Lạc Vũ và Trần Bán Hiền đã ở đó chờ lâu đến phát bực rồi.

Thấy hai người cùng xuất hiện, Trần Lạc Vũ sa sầm mặt lại giáo huấn: "Tiểu Thanh, cháu là phận nữ nhi, cần phải dè dặt một chút. Đừng có cả ngày dính lấy đàn ông, chẳng ra thể thống gì!"

Diệp Thanh Trúc ngoan ngoãn vâng một tiếng, sau đó lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với Tần Hạo. Cô tỏ ra mình chỉ là một khán giả mà thôi.

"Bắt đầu đi, bài kiểm tra của ải thứ hai chính là vào được trong sơn động này!"

Trần Bán Hiền mặt lạnh tanh tuyên bố.

Tần Hạo ngẩn ra một lát, tò mò hỏi: "Chỉ cần vào trong là được sao?"

"Đúng vậy!"

Trần Lạc Vũ gật đầu, sau đó vẻ mặt điềm tĩnh nhìn Tần Hạo.

Vào thì vào, sợ cái quái gì cơ chứ!

Tần Hạo bước vào trong sơn động. Lần này, Trần Bán Hiền lại không đặt bẫy hay tấn công gì anh mà chỉ đứng đó nhìn.

"Cứ thế này là xong sao? Thế thì còn gọi gì là kiểm tra?"

Tần Hạo lớn tiếng hét.

- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK