*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ Mộng Kiều lúc này vô cùng xấu hồ. Gương mặt
cô đỏ bừng tía tai, đứng trước cấp trên kiêm người
chị em thân thiết như thế này đúng là khó xử, cô
đành lên tiếng: "Chị Lục, chị đã biết những gì rồi?"
"Cô vẫn cho rằng tôi nhìn mà không nhận ra sao?
Tôi vẫn đề mắt đến hai người đấy. Tên khốn kia ôm
lấy chân cô mà sỡ ra mó vào cả buổi sáng. Đừng nói
là chân cô bị thương, nếu chân không bị thương thì
sð nhiều như thế cũng thành bị thương đấy!"
Lục Tiểu Nha tức giận đến nỗi ném mạnh cả
chồng tài liệu lên bàn.
Từ Mộng Kiểu lúc này chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ
để chui xuống, đúng là quá mất mặt!
"Đều trách tên khốn đó, khiến mình mất mặt
trước mặt cấp trên như thế này!", Từ Mộng Kiều thầm
oán trách Tần Hạo.
Cô âm thầm quay đầu lại nhìn thì càng tức giận
hơn nữa. Tần Hạo đang nằm bò ra bàn, không biết là
đang ngủ hay đang làm gì nữa.
Lục Tiểu Nha quan sát Từ Mộng Kiều từ nãy, thấy
vậy thì thở dài, kiên nhẫn nói: "Mộng Kiều, không
phải tôi có ý trách mắng cô! Nhưng sao cô lại hồ đồ
như vậy?"
"Hả? Chị Lục, sao tôi lại hồ đồ chứ?"
Từ Mộng Kiều cảm thấy hơi khó hiểu. Kề cả cô có
ð bên cạnh Tần Hạo thì cũng có liên quan gì đến IQ
của cô đâu? Cùng lắm chỉ là ờ cơ quan không công tư
phân minh cho lắm, sao có thề gọi là hồ đồ được cơ
chứ?
Lục Tiểu Nha giận dữ nói: "Lế nào cô không biết
cậu ta là người do Tổng giám đốc Lâm sắp xếp vào tổ
9 của chúng ta sao?"
Chỉ một câu nói đã khiến cho Từ Mộng Kiều bừng
tỉnh.
Từ Mộng Kiều thần người ra một lúc rồi mới đáp:
"Chị Lục, có phải chị muốn nói, một người cấp dưới
như tôi mà lại tớ tường đến việc tranh giành người
đàn ông của Tồng giám đốc Lâm không?"
"Đúng đó! Đề tôi nói thẳng với cô luôn, cô biết tại
sao Đồng Hướng Quân bị đuổi việc không?", Lục Tiểu
Nha chân thành nói.
Từ Mộng Kiều gật đầu đáp: "Biết, nghe nói là do
đắc tội với Tần Hạo rồi chuyện đó đến tai Tổng giám
đốc Lâm. Sau đó Tổng giám đốc Lâm đã chỉ mặt gọi
tên bắt anh ta nghỉ việc!"
"Biết mà còn dám làm vậy à?"
Lục Tiểu Nha quả thực đang nghiêm khắc quá
mức, nhưng cũng chỉ vì cô ấy không muốn người chị
em tốt của mình, nhân viên cốt cán của tổ 9 bị Tần
Hạo kia làm liên lụy.
Từ Mộng Kiểu cười khổ, nhìn gương mặt đầy quan
tâm lo lắng của Lục Tiểu Nha, nói: "Chị cứ yên tâm,
Tần Hạo... Cậu ấy sẽ không phải lòng gái ế như tôi
đâu. Nếu đã là người của Tổng giám đốc Lâm thì
đương nhiên sẽ không có ý định gi với tôi nữa".
"Cô ngốc thật hay ngốc giả vờ vậy? Lúc nãy cậu
ta đối xừ với cô như vậy ai nhìn chẳng thấy tình ý lồ
lộ? Đến kẻ ngốc còn biết luôn vì nó rõ như ban ngày!"
Lục Tiểu Nha đã hơi mất bình tĩnh nên nói hơi
nặng lời.
Từ Mộng Kiều lắc đầu, đáp: "Cậu ấy có thích tôi
hay không là chuyện của cậu ấy, không liên quan đến
- -------------------
Từ Mộng Kiều lúc này vô cùng xấu hồ. Gương mặt
cô đỏ bừng tía tai, đứng trước cấp trên kiêm người
chị em thân thiết như thế này đúng là khó xử, cô
đành lên tiếng: "Chị Lục, chị đã biết những gì rồi?"
"Cô vẫn cho rằng tôi nhìn mà không nhận ra sao?
Tôi vẫn đề mắt đến hai người đấy. Tên khốn kia ôm
lấy chân cô mà sỡ ra mó vào cả buổi sáng. Đừng nói
là chân cô bị thương, nếu chân không bị thương thì
sð nhiều như thế cũng thành bị thương đấy!"
Lục Tiểu Nha tức giận đến nỗi ném mạnh cả
chồng tài liệu lên bàn.
Từ Mộng Kiểu lúc này chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ
để chui xuống, đúng là quá mất mặt!
"Đều trách tên khốn đó, khiến mình mất mặt
trước mặt cấp trên như thế này!", Từ Mộng Kiều thầm
oán trách Tần Hạo.
Cô âm thầm quay đầu lại nhìn thì càng tức giận
hơn nữa. Tần Hạo đang nằm bò ra bàn, không biết là
đang ngủ hay đang làm gì nữa.
Lục Tiểu Nha quan sát Từ Mộng Kiều từ nãy, thấy
vậy thì thở dài, kiên nhẫn nói: "Mộng Kiều, không
phải tôi có ý trách mắng cô! Nhưng sao cô lại hồ đồ
như vậy?"
"Hả? Chị Lục, sao tôi lại hồ đồ chứ?"
Từ Mộng Kiều cảm thấy hơi khó hiểu. Kề cả cô có
ð bên cạnh Tần Hạo thì cũng có liên quan gì đến IQ
của cô đâu? Cùng lắm chỉ là ờ cơ quan không công tư
phân minh cho lắm, sao có thề gọi là hồ đồ được cơ
chứ?
Lục Tiểu Nha giận dữ nói: "Lế nào cô không biết
cậu ta là người do Tổng giám đốc Lâm sắp xếp vào tổ
9 của chúng ta sao?"
Chỉ một câu nói đã khiến cho Từ Mộng Kiều bừng
tỉnh.
Từ Mộng Kiều thần người ra một lúc rồi mới đáp:
"Chị Lục, có phải chị muốn nói, một người cấp dưới
như tôi mà lại tớ tường đến việc tranh giành người
đàn ông của Tồng giám đốc Lâm không?"
"Đúng đó! Đề tôi nói thẳng với cô luôn, cô biết tại
sao Đồng Hướng Quân bị đuổi việc không?", Lục Tiểu
Nha chân thành nói.
Từ Mộng Kiều gật đầu đáp: "Biết, nghe nói là do
đắc tội với Tần Hạo rồi chuyện đó đến tai Tổng giám
đốc Lâm. Sau đó Tổng giám đốc Lâm đã chỉ mặt gọi
tên bắt anh ta nghỉ việc!"
"Biết mà còn dám làm vậy à?"
Lục Tiểu Nha quả thực đang nghiêm khắc quá
mức, nhưng cũng chỉ vì cô ấy không muốn người chị
em tốt của mình, nhân viên cốt cán của tổ 9 bị Tần
Hạo kia làm liên lụy.
Từ Mộng Kiểu cười khổ, nhìn gương mặt đầy quan
tâm lo lắng của Lục Tiểu Nha, nói: "Chị cứ yên tâm,
Tần Hạo... Cậu ấy sẽ không phải lòng gái ế như tôi
đâu. Nếu đã là người của Tổng giám đốc Lâm thì
đương nhiên sẽ không có ý định gi với tôi nữa".
"Cô ngốc thật hay ngốc giả vờ vậy? Lúc nãy cậu
ta đối xừ với cô như vậy ai nhìn chẳng thấy tình ý lồ
lộ? Đến kẻ ngốc còn biết luôn vì nó rõ như ban ngày!"
Lục Tiểu Nha đã hơi mất bình tĩnh nên nói hơi
nặng lời.
Từ Mộng Kiều lắc đầu, đáp: "Cậu ấy có thích tôi
hay không là chuyện của cậu ấy, không liên quan đến
- -------------------