Vương Tú Quân bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái, cô ấy không biết rốt cuộc mình bị làm sao.
Trước đây cô đâu có say nắng khi đối diện với những anh chàng đào hoa luôn nịnh nọt mình để lấy lòng, nhưng đối với anh chàng Tần Hạo này thì lại khác.
Rõ ràng biết đối phương đang tâng bốc khen ngợi mình, rõ ràng đối phương đang để lộ vẻ háo sắc vô lại nhưng sao cô không hề cảm thấy ghét?
Vương Tú Quân làm bộ tức giận nói: “Đừng nói nhăng nói cuội nữa, tôi tới đây để điều tra giúp người chị em của mình, không phải tới gặp mặt anh, nếu để cô ấy biết anh có suy nghĩ như vậy thì cô ấy sẽ hận tôi chết mất!”
Tần Hạo cười hi hi nói: “Vậy thì liên quan gì, cưỡng ép sẽ chẳng đi đến đâu cả!”
Vương Tú Quân nghẹn lời.
“Được rồi được rồi, mặc kệ đi, ăn trước đã nhé!”
Vương Tú Quân không lằng nhằng như những cô gái khác, có thể nhận ra điều đó từ việc cô giúp người khác đi gặp đối tượng.
Hai người vừa nói vừa cười, mặc dù không gian ở đây không được lãng mạn, tinh tế cho lắm nhưng bầu không khí ăn uống lại rất tốt, mùi vị khá ngon, rất hợp khẩu vị.
Đúng lúc này, ở một chiếc bàn ngay góc gần đó, một tên đầu trọc đang quét mắt, tìm kiếm những người đẹp ở xung quanh, bỗng nhiên hắn dừng mắt trước khuôn mặt của Vương Tú Quân.
Tiếp sau đó, hắn quan sát kĩ Tần Hạo ngồi đối diện cô ấy, tỏ ra ngạc nhiên rồi như nhớ ra điều gì, hắn vội vàng lấy điện thoại ra, lật tấm ảnh lưu trong máy.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc khiến đôi đũa đang ngậm trong miệng hắn rớt xuống.
“Đầu Trọc, sao đơ người ra vậy? Lại nhìn được cô em nào rồi?”
Ngồi cùng đầu trọc còn có bốn tên côn đồ khác, Gà Trống, Rồng Mập, Nhị Lăng, Anh Tám, Đầu Trọc, năm tên là những kẻ lưu manh có tiếng ở trên đường Đông Giang này, được gọi là Ngũ Hổ Đông Giang, nhậu nhẹt, chơi gái, đánh bạc, đánh nhau không có gì là chúng không làm, nhưng đó đều là những trò vặt vãnh, ra vào đồn công an cũng là chuyện thường tình.
Tứ Hổ Đông Giang thấy ánh mắt của Đầu Trọc không bình thường bèn vội vàng quay đầu nhìn theo Đầu Trọc.
“Mẹ nó, cô em này được đấy!”
“Đầu Trọc có mắt nhìn đấy, chấm cho cô em này 99 điểm!”
“Chậc chậc, nhìn cặp đùi kia, ôi trời, vừa trắng vừa mượt vừa dài, tao có thể chơi với cặp chân đó một năm luôn!”
“Một cô em thôi mà, có nhất thiết phải vậy không mọi người!”
“Biến, bê đê không có quyền phát ngôn!”
Mấy tên bắt đầu ầm ĩ nói những lời hạ lưu, còn như sợ mọi người xung quanh không nghe thấy nên nói rõ to.
Đầu Trọc vốn thường lăng xăng cầm đầu trong chuyện cua gái thì giờ lại im lặng, cứ nhìn chăm chăm về hướng đó, thi thoảng lại nhìn xuống điện thoại, biểu cảm hết sức kỳ lạ.
“Này, Đầu Trọc, mày làm sao thế?”
Rồng Mập tò mò hỏi.
Đầu Trọc hơi kinh ngạc, nói: “Chúng mày nhìn xem kia có phải thằng cha mà anh Pháo bắt bọn mình xử lý không?”
Anh Pháo có biệt danh là Tam Pháo, là đại ca của Ngũ Hổ Đông Giang, mấy ngày gần đây, anh Pháo gửi cho mỗi đứa một bức hình, bắt bọn chúng tìm người này.
Thật không ngờ hôm nay lại gặp ở đây!
Năm tên nhìn nhau, đồng thời bật cười.
“Anh Pháo đã nói rồi, đứa nào đánh phế được nó thì sẽ lĩnh được năm nghìn tệ trong tay!”
“Năm nghìn, có thể gọi mười gái đấy!”
“Đúng là rẻ rách, không thể đi chơi loại cao cấp hơn sao? Cả ngày chỉ biết gọi gái, tao khinh!”
Mấy tên cười bỡn cợt, chầm chậm đứng dậy, mỗi thằng cầm một chai rượu trong tay, đi về phía Tần Hạo.
Rõ ràng Tần Hạo cũng cảm nhận được ý xấu của đối phương nhưng không hề lên tiếng.
Ngũ Hổ Đông Giang đi tới trước, Đậu Trọc kéo ghế kế bên, ngồi xuống, hắn híp mắt nhìn Vương Tú Quân, cười đê tiện: “Người đẹp, đang nói gì thế? Mình cùng nói chuyện đi?”
“Đúng vậy, người đông mới vui! Các anh chơi cùng em nhé!”
Tần Hạo đang định ra tay nhưng Vương Tú Quân không hề tỏ ra sợ hãi mà vẫn điềm nhiên ăn uống, sau khi ăn xong mới chậm rãi đặt đũa xuống, chẳng buồn nhìn đám người kia, cô ấy chỉ nói một từ: “Biến!”
Từ “biến” vang lên cực kì khí thế, mặc dù nó được nói ra từ miệng một cô gái có vẻ ngoài yếu đuối nhưng vẫn khiến tên Đầu Trọc phải sững sờ.
Có điều, sự sững sờ cũng chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.
Sau đó Đầu Trọc lại cười, một nụ cười vô cùng hèn hạ, hắn nói: “Được thôi, mình cùng biến đi, biến lên trên giường phải không?”
Tần Hạo nghe mà ngứa tai, đám nhãi này thèm đòn à!
Tần Hạo đưa tay ra định xách thằng Đầu Trọc bỉ ổi này ném ra ngoài nhưng đã có người nhanh hơn một bước.
Vương Tú Quân đi giầy thể thao, cô ấy tung cước, đạp mạnh vào chân ghế khiến chiếc ghế bị gãy.
Rầm!
Một tiếng rầm vang lên, Đầu Trọc không hề đề phòng chiêu này, chiếc ghế nghiêng qua một bên khiến hắn bổ nhào xuống đất, đầu đập mạnh vào bàn, đau đớn kêu rên thảm thiết.
“Đơ ra đó làm gì? Xử nó đi!”
Đầu Trọc chúi đầu vào gầm bàn, tức giận gầm lên với bốn người anh em của mình.
Bốn tên kia chợt bừng tỉnh, cầm chai rượu trong tay đập Tần Hạo.
Còn Vương Tú Quân, bọn chúng không biết phát đạp vừa rồi là do Vương Tú Quân ra tay, không ngờ một cô gái yếu đuối như cô ấy lại có sức mạnh lớn như vậy.
Bọn chúng đều tưởng do Tần Hạo làm.
Mọi chuyện xảy ra nhanh hơn những gì mình nghĩ, Tần Hạo vẫn ngồi bất động ở đó, nhưng Vương Tú Quân thì không thể chịu đựng thêm được nữa.
Vương Tú Quân đứng dậy nhấc ghế mình đang ngồi lên, đập thẳng vào lưng hai tên lưu manh.
Rắc!
Chiếc ghế bị gãy, hai thằng cha kia cũng kêu lên vì đau, ngã nhào về phía Tần Hạo.
Hai chân Tần Hạo đạp mạnh vào bàn, cả người và ghế lùi về phía sau hai mét.
Hai tên kia đổ rầm xuống đất, lăn uỳnh lên nhau.
Nhưng vẫn chưa hết, Vương Tú Quân nhấc chân thật cao, đá vào mặt hai tên còn lại, khiến chúng sưng hết mặt mũi, đau đớn kêu la.
Nhanh gọn lẹ, Vương Tú Quân đã hạ gục năm thằng cha đó.
Động tác ung dung, cú đá chân mượt mà, không thể thiếu khí chất của một người hùng với tư thế hiên ngang.
Tần Hạo không nhịn được phải vỗ tay vì cô ấy.
Năm tên côn đồ nằm dưới đất, ông chủ của quán ăn là một người thật thà, lại không dám báo cảnh sát, ông chỉ biết giương mắt đứng nhìn.
Tần Hạo móc ra một xấp tiền đưa cho ông chủ, nói: “Ngại quá, tôi làm hỏng đồ đạc trong tiệm của ông rồi!”
Ông chủ cảm ơn lia lịa, nhận tiền rồi chả nói thêm gì.
Báo cảnh sát á, thôi bỏ đi, mặc dù năm tên nằm dưới đất kia bị đánh rất thảm nhưng chúng không phải là người mà những người làm ăn như ông có thể chọc giận.
Diêm Vương dễ trêu, nhưng không nên dây dưa với bọn quỷ này, cái đám này toàn ức hiếp người khác đến khổ, nhất là mấy quán ăn nhỏ không có ai chống lưng như thế này.
Vương Tú Quân lạnh lùng hét lên: “Cút! Nếu còn để tao nhìn thấy cái đám khốn khiếp bọn mày ở đây thì tao sẽ không dễ dãi như này nữa đâu!”
Đầu Trọc tức giận bò dậy, vội vàng chạy ra khỏi quán ăn, khi đến cửa hắn còn không quên nói một câu: “Đôi nam nữ chó má bọn mày, cứ đợi đấy, ông đây sẽ quay lại đập chết chúng mày!”
Nói xong, dường như sợ mấy người Vương Tú Quân sẽ đuổi theo, hắn vội vàng bỏ chạy.
“Một đám nhát chết mà cứ thích bắt nạt kẻ yếu!”, Vương Tú Quân khinh bỉ xì một tiếng.
Ánh mắt Tần Hạo nhìn cô ấy đã hoàn toàn thay đổi.
Trước đây cô đâu có say nắng khi đối diện với những anh chàng đào hoa luôn nịnh nọt mình để lấy lòng, nhưng đối với anh chàng Tần Hạo này thì lại khác.
Rõ ràng biết đối phương đang tâng bốc khen ngợi mình, rõ ràng đối phương đang để lộ vẻ háo sắc vô lại nhưng sao cô không hề cảm thấy ghét?
Vương Tú Quân làm bộ tức giận nói: “Đừng nói nhăng nói cuội nữa, tôi tới đây để điều tra giúp người chị em của mình, không phải tới gặp mặt anh, nếu để cô ấy biết anh có suy nghĩ như vậy thì cô ấy sẽ hận tôi chết mất!”
Tần Hạo cười hi hi nói: “Vậy thì liên quan gì, cưỡng ép sẽ chẳng đi đến đâu cả!”
Vương Tú Quân nghẹn lời.
“Được rồi được rồi, mặc kệ đi, ăn trước đã nhé!”
Vương Tú Quân không lằng nhằng như những cô gái khác, có thể nhận ra điều đó từ việc cô giúp người khác đi gặp đối tượng.
Hai người vừa nói vừa cười, mặc dù không gian ở đây không được lãng mạn, tinh tế cho lắm nhưng bầu không khí ăn uống lại rất tốt, mùi vị khá ngon, rất hợp khẩu vị.
Đúng lúc này, ở một chiếc bàn ngay góc gần đó, một tên đầu trọc đang quét mắt, tìm kiếm những người đẹp ở xung quanh, bỗng nhiên hắn dừng mắt trước khuôn mặt của Vương Tú Quân.
Tiếp sau đó, hắn quan sát kĩ Tần Hạo ngồi đối diện cô ấy, tỏ ra ngạc nhiên rồi như nhớ ra điều gì, hắn vội vàng lấy điện thoại ra, lật tấm ảnh lưu trong máy.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc khiến đôi đũa đang ngậm trong miệng hắn rớt xuống.
“Đầu Trọc, sao đơ người ra vậy? Lại nhìn được cô em nào rồi?”
Ngồi cùng đầu trọc còn có bốn tên côn đồ khác, Gà Trống, Rồng Mập, Nhị Lăng, Anh Tám, Đầu Trọc, năm tên là những kẻ lưu manh có tiếng ở trên đường Đông Giang này, được gọi là Ngũ Hổ Đông Giang, nhậu nhẹt, chơi gái, đánh bạc, đánh nhau không có gì là chúng không làm, nhưng đó đều là những trò vặt vãnh, ra vào đồn công an cũng là chuyện thường tình.
Tứ Hổ Đông Giang thấy ánh mắt của Đầu Trọc không bình thường bèn vội vàng quay đầu nhìn theo Đầu Trọc.
“Mẹ nó, cô em này được đấy!”
“Đầu Trọc có mắt nhìn đấy, chấm cho cô em này 99 điểm!”
“Chậc chậc, nhìn cặp đùi kia, ôi trời, vừa trắng vừa mượt vừa dài, tao có thể chơi với cặp chân đó một năm luôn!”
“Một cô em thôi mà, có nhất thiết phải vậy không mọi người!”
“Biến, bê đê không có quyền phát ngôn!”
Mấy tên bắt đầu ầm ĩ nói những lời hạ lưu, còn như sợ mọi người xung quanh không nghe thấy nên nói rõ to.
Đầu Trọc vốn thường lăng xăng cầm đầu trong chuyện cua gái thì giờ lại im lặng, cứ nhìn chăm chăm về hướng đó, thi thoảng lại nhìn xuống điện thoại, biểu cảm hết sức kỳ lạ.
“Này, Đầu Trọc, mày làm sao thế?”
Rồng Mập tò mò hỏi.
Đầu Trọc hơi kinh ngạc, nói: “Chúng mày nhìn xem kia có phải thằng cha mà anh Pháo bắt bọn mình xử lý không?”
Anh Pháo có biệt danh là Tam Pháo, là đại ca của Ngũ Hổ Đông Giang, mấy ngày gần đây, anh Pháo gửi cho mỗi đứa một bức hình, bắt bọn chúng tìm người này.
Thật không ngờ hôm nay lại gặp ở đây!
Năm tên nhìn nhau, đồng thời bật cười.
“Anh Pháo đã nói rồi, đứa nào đánh phế được nó thì sẽ lĩnh được năm nghìn tệ trong tay!”
“Năm nghìn, có thể gọi mười gái đấy!”
“Đúng là rẻ rách, không thể đi chơi loại cao cấp hơn sao? Cả ngày chỉ biết gọi gái, tao khinh!”
Mấy tên cười bỡn cợt, chầm chậm đứng dậy, mỗi thằng cầm một chai rượu trong tay, đi về phía Tần Hạo.
Rõ ràng Tần Hạo cũng cảm nhận được ý xấu của đối phương nhưng không hề lên tiếng.
Ngũ Hổ Đông Giang đi tới trước, Đậu Trọc kéo ghế kế bên, ngồi xuống, hắn híp mắt nhìn Vương Tú Quân, cười đê tiện: “Người đẹp, đang nói gì thế? Mình cùng nói chuyện đi?”
“Đúng vậy, người đông mới vui! Các anh chơi cùng em nhé!”
Tần Hạo đang định ra tay nhưng Vương Tú Quân không hề tỏ ra sợ hãi mà vẫn điềm nhiên ăn uống, sau khi ăn xong mới chậm rãi đặt đũa xuống, chẳng buồn nhìn đám người kia, cô ấy chỉ nói một từ: “Biến!”
Từ “biến” vang lên cực kì khí thế, mặc dù nó được nói ra từ miệng một cô gái có vẻ ngoài yếu đuối nhưng vẫn khiến tên Đầu Trọc phải sững sờ.
Có điều, sự sững sờ cũng chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.
Sau đó Đầu Trọc lại cười, một nụ cười vô cùng hèn hạ, hắn nói: “Được thôi, mình cùng biến đi, biến lên trên giường phải không?”
Tần Hạo nghe mà ngứa tai, đám nhãi này thèm đòn à!
Tần Hạo đưa tay ra định xách thằng Đầu Trọc bỉ ổi này ném ra ngoài nhưng đã có người nhanh hơn một bước.
Vương Tú Quân đi giầy thể thao, cô ấy tung cước, đạp mạnh vào chân ghế khiến chiếc ghế bị gãy.
Rầm!
Một tiếng rầm vang lên, Đầu Trọc không hề đề phòng chiêu này, chiếc ghế nghiêng qua một bên khiến hắn bổ nhào xuống đất, đầu đập mạnh vào bàn, đau đớn kêu rên thảm thiết.
“Đơ ra đó làm gì? Xử nó đi!”
Đầu Trọc chúi đầu vào gầm bàn, tức giận gầm lên với bốn người anh em của mình.
Bốn tên kia chợt bừng tỉnh, cầm chai rượu trong tay đập Tần Hạo.
Còn Vương Tú Quân, bọn chúng không biết phát đạp vừa rồi là do Vương Tú Quân ra tay, không ngờ một cô gái yếu đuối như cô ấy lại có sức mạnh lớn như vậy.
Bọn chúng đều tưởng do Tần Hạo làm.
Mọi chuyện xảy ra nhanh hơn những gì mình nghĩ, Tần Hạo vẫn ngồi bất động ở đó, nhưng Vương Tú Quân thì không thể chịu đựng thêm được nữa.
Vương Tú Quân đứng dậy nhấc ghế mình đang ngồi lên, đập thẳng vào lưng hai tên lưu manh.
Rắc!
Chiếc ghế bị gãy, hai thằng cha kia cũng kêu lên vì đau, ngã nhào về phía Tần Hạo.
Hai chân Tần Hạo đạp mạnh vào bàn, cả người và ghế lùi về phía sau hai mét.
Hai tên kia đổ rầm xuống đất, lăn uỳnh lên nhau.
Nhưng vẫn chưa hết, Vương Tú Quân nhấc chân thật cao, đá vào mặt hai tên còn lại, khiến chúng sưng hết mặt mũi, đau đớn kêu la.
Nhanh gọn lẹ, Vương Tú Quân đã hạ gục năm thằng cha đó.
Động tác ung dung, cú đá chân mượt mà, không thể thiếu khí chất của một người hùng với tư thế hiên ngang.
Tần Hạo không nhịn được phải vỗ tay vì cô ấy.
Năm tên côn đồ nằm dưới đất, ông chủ của quán ăn là một người thật thà, lại không dám báo cảnh sát, ông chỉ biết giương mắt đứng nhìn.
Tần Hạo móc ra một xấp tiền đưa cho ông chủ, nói: “Ngại quá, tôi làm hỏng đồ đạc trong tiệm của ông rồi!”
Ông chủ cảm ơn lia lịa, nhận tiền rồi chả nói thêm gì.
Báo cảnh sát á, thôi bỏ đi, mặc dù năm tên nằm dưới đất kia bị đánh rất thảm nhưng chúng không phải là người mà những người làm ăn như ông có thể chọc giận.
Diêm Vương dễ trêu, nhưng không nên dây dưa với bọn quỷ này, cái đám này toàn ức hiếp người khác đến khổ, nhất là mấy quán ăn nhỏ không có ai chống lưng như thế này.
Vương Tú Quân lạnh lùng hét lên: “Cút! Nếu còn để tao nhìn thấy cái đám khốn khiếp bọn mày ở đây thì tao sẽ không dễ dãi như này nữa đâu!”
Đầu Trọc tức giận bò dậy, vội vàng chạy ra khỏi quán ăn, khi đến cửa hắn còn không quên nói một câu: “Đôi nam nữ chó má bọn mày, cứ đợi đấy, ông đây sẽ quay lại đập chết chúng mày!”
Nói xong, dường như sợ mấy người Vương Tú Quân sẽ đuổi theo, hắn vội vàng bỏ chạy.
“Một đám nhát chết mà cứ thích bắt nạt kẻ yếu!”, Vương Tú Quân khinh bỉ xì một tiếng.
Ánh mắt Tần Hạo nhìn cô ấy đã hoàn toàn thay đổi.