Mục lục
Boss song sinh tuyệt sắc của tôi - Hạ Ngữ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi đến khi Tần Hạo cút khỏi Trần gia thôn, anh sẽ bị họ quên lãng nhanh thôi.

Ở lần thứ hai khiêu chiến, Tần Hạo mới chịu một gậy thì đã gục xuống, kết cục vô cùng thảm hại. Ai cũng nghĩ anh nên từ bỏ mới phải.

Nhưng đến ngày thứ tư, Tần Hạo lại thức sớm, tiếp tục chạy bộ.

Trước đây anh chỉ chạy ba vòng. Nhưng buổi sáng lần này anh chạy đến sáu vòng, rèn luyện vô cùng chăm chỉ, hừng hực ý chí phục thù.

Nhưng đối với người dân trong thôn thì anh chẳng khác gì tên ngốc, không có đầu óc, cũng chẳng biết quay đầu.

Nhưng Tần Hạo rất bướng. Anh cứ ngốc nghếch chạy bộ rồi lại tiếp tục tập quyền với mọi người.

Thời gian này, anh bắt đầu tập côn pháp, chính là loại mà mười tám người kia sử dụng.

Ai nấy đều xem Tần Hạo như trò cười. Anh đi đến đâu cũng nghe thấy tiếng người ta bàn tán.

“Này, thấy tên đê tiện kia không? Tên ấy đang làm gì thế nhỉ?”

“Chắc lại chạy bộ thôi. Phải rồi, mấy hôm nữa khiêu chiến tiếp đấy, có định xem không?”

“Có gì đáng xem đâu! Chán muốn chết. Tôi không có hứng thú. Đi luyện công còn vui hơn!”

“Nói cũng đúng!”

“…”

Mấy ngày cuối cùng, Tần Hạo không vất vả tập luyện như người ta nghĩ. Anh rất nhàn nhã đối với trận chiến sau cùng này.



Ở trong phòng mình, anh buồn chán nằm trên giường, chân bắt tréo, nghĩ ngợi mông lung.

“Diệp Thanh Trúc nói rằng qua được ải đầu tiên sẽ có phần thưởng. Không biết đấy là gì nhỉ, võ công bí ẩn của nhà họ Trần? Hay là linh đan diệu dược, uống vào sẽ tăng năm trăm năm công lực?”

Người ta mà biết Tần Hạo nằm đây mơ tưởng về phần thưởng vượt ải, chắc sẽ cười đến rơi cả răng.

“Đã gần một tháng rồi. Hầy, không biết đám người Thẩm Giai Oánh sao rồi, có khỏe không?”

Tần Hạo chợt nhớ đến mấy người phụ nữ đang cách anh rất xa.

Mấy hôm nay, anh ít khi gặp được Lâm Vũ Hân. Tuy ngày nào Diệp Thanh Trúc cũng đến thăm anh, nhưng mà vẫn chán lắm. Nếu không phải vì chuyện này của anh thì có lẽ cô ta đã chạy biến từ lâu.

“Đồ vô lương tâm.”

Thế nên bây giờ Tần Hạo cảm thấy rất nhớ Thẩm Giai Oánh.

“Một tháng trời không được trải qua đời sống vợ chồng, mình đáng thương quá!”

Hai ngày đã trôi qua như thế.

Ngày mai là ngày cuối cùng để khiêu chiến. Tối hôm ấy, Tần Hạo ngủ không sâu giấc, chỉ toàn nằm mơ.

Trong giấc mơ, anh và Thẩm Giai Oánh quấn quýt nhau vô cùng kịch liệt.

Sau khi đã quấn lấy đối phương một lúc lâu, anh định cúi người định hôn lên mặt Thẩm Giai Oánh thì mới sực nhận ra người nằm bên dưới là Yên Yên.

Ngượng ngùng nhìn anh, Yên Yên cất lời: “Anh Tần, anh nhận nhầm người rồi!”

Sau đó, Oanh Oanh đột nhiên phá cửa xông vào rồi hét lên: “Giỏi lắm. Đúng là một đôi đê tiện vô sỉ!”

Rồi Thẩm Giai Oánh xuất hiện từ đằng sau Oanh Oanh, nhìn anh bằng vẻ mặt lạnh băng.

“Anh đúng là kẻ háo sắc hạ lưu vô sỉ. Tôi nhìn lầm anh thật rồi. Anh mãi mãi không biết thỏa mãn!”

Thế là Tần Hạo hoảng hốt bừng tỉnh từ giấc mộng.

Trời hửng sáng.

Nửa giờ sau, Tần Hạo đứng ở quảng trường, lớn giọng nói với mười tám người nọ: “Lần cuối cùng rồi, xin hãy nhẹ tay với tôi một chút nhé?”



Lần này thì chẳng mấy ai đến xem nữa, Lâm Vũ Hân cũng ngại xuất hiện. Nếu như mọi người đều đến thì cô còn có thể viện cớ “góp vui”. Nhưng bây giờ cô mà xuất hiện thì sẽ chứng tỏ cô rất quan tâm đến chuyện này.

Mười tám người nghe Tần Hạo nói vậy thì cũng không tỏ thái độ kiêu ngạo như trước nữa. Một trong số họ cười bảo: “Nói hay lắm. Yên tâm đi, không khiến cậu phải bò ra khỏi Trần gia thôn đâu!”

Người nọ vừa dứt lời thì mấy vị khán giả xung quanh đều cười ha hả. Ai cũng xem Tần Hạo là trò cười.

“Cứ cười đi. Để xem lát nữa có còn cười được không!”

Tần Hạo khinh bỉ trong lòng, ngoài mặt thì vẫn ra chiều cảm kích họ.

“Được rồi, vậy thì bắt đầu đi! Các người đã nói là nhẹ tay rồi, đừng lừa tôi đấy nhé!”

Tần Hạo lại bày ra tư thế kỳ quặc như lần trước. Không biết chiêu thức này từ đâu ra nữa, nhìn kiểu gì cũng thấy không thuận mắt.

“Nói hay lắm!”

Người vừa hứa với Tần Hạo bật cười đáp lời.

Lần này, Tần Hạo không để đối phương tấn công trước nữa. Nhân lúc đối phương đang lơi là, anh bèn nhanh nhảu tóm lấy gậy của một người trong số họ.

Đối phương đã có đề phòng từ trước. Người nọ xoay nhẹ cổ tay cầm gậy, nhưng ngay sau đó đã phải thất kinh.

Lúc giơ tay ra, Tần Hạo đồng thời cũng lùi lại, vừa khéo vây quanh cây gậy đằng sau, sau đó xoay chân thật mạnh để giật lấy gậy.

Tình huống này đã được anh tính toán vô số lần trong đầu từ rất lâu. Vị trí đứng và chiêu thức yêu thích của mười tám người họ đều được anh âm thầm ghi nhớ rồi dần chuyển thành dữ liệu.

Tần Hạo căm thù nhất là người thích đánh vào mông kia, nên đã nghĩ ra kế sách giành gậy giương đông kích tây này.

Đoạt được gậy rồi, cũng đồng nghĩa với việc phá vỡ trận pháp hoàn hảo của mười tám người họ.

Tần Hạo không chút chần chừ. Nhân lúc đối phương thất thần, anh bèn vung gậy thật mạnh, dốc hết sức để đập về phía sau.

Người đang đứng đằng sau giật thót: “Tốc độ rất nhanh!”

Không sai, tốc độ ra đòn của Tần Hạo tuyệt đối vượt trội so với hai lần trước.

Chênh lệch cực kỳ.



Uy lực từ gậy này của anh cũng khác xa lúc trước, gần như ngang ngửa với mười tám người họ.

Người đang đứng phía sau chỉ mới sững ra trong chốc lát. Nhưng chốc lát ấy thôi đã đủ quyết định thắng thua rồi.

Chẳng ai ngờ, Tần Hạo đã lên kế hoạch mọi thứ ngay từ đầu.

Trong lần khiêu chiến đầu tiên, anh không hề cố ý manh động, ôm tâm lý cầu may vượt ải. Tần Hạo biết chuyện đó là không thể. Khoan nói đến vấn đề một chọi một, việc đối phương có vũ khí còn anh thì tay không đã đủ khiến anh lép vế rồi.

Vì vậy, ở lần đầu tiên, anh đơn thuần chỉ thể hiện sự yếu ớt của mình. Để người ta cảm thấy anh là đồ bỏ đi, không đánh lại được, không có thực lực, cũng không có óc chiến thuật.

Kết quả, đúng là mọi người đều cho rằng anh là người như thế. Ngay cả Diệp Thanh Trúc cũng bị anh lừa.

Thật ra, anh chẳng thể hiện thực lực gì mấy ở lần khiêu chiến đầu tiên.

Sau đó, anh bắt đầu chạy bộ. Ai nấy nhìn vào đều cho rằng đây là một phương thức luyện công vô bổ. Ở trình độ của họ, chạy bộ chỉ để rèn luyện sức khỏe thôi chứ không có tác dụng gì nhiều.

Nhưng Tần Hạo vẫn kiên trì chạy suốt hai mươi mấy ngày, “ngu ngốc” nghĩ rằng chỉ cần chạy bộ, tập quyền vài hôm thì có thể nâng cao trình độ.

Đến lần khiêu chiến thứ hai, thật ra Tần Hạo đã có đủ thực lực để giao chiến với trận pháp của mười tám người họ rồi. Nhưng anh vẫn chưa đủ tự tin, cũng chẳng dám mạo hiểm. Thế nên, anh lại giả ngốc thêm một lần nữa, mục đích là che giấu năng lực và khiến quần chúng xem thường.

Trước lần khiêu chiến thứ ba, anh còn giở giọng van xin rất đáng thương, đánh lừa mười tám người nọ.

Bọn họ vốn nghĩ rằng chỉ cần một gậy đã đủ hạ gục Tần Hạo và tống anh ra khỏi Trần gia thôn. Ngờ đâu, bây giờ mới là lúc trận chiến thật sự bắt đầu.

Một gậy này của Tần Hạo đã đánh gãy gậy của người đứng đằng sau, sau đó đẩy đối phương ra khỏi vòng vây.

- -------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK