*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Vũ Nghi cũng không nói gì. Cô ấy chỉ thð dài,
nằm bò ra bàn.
Lâm Vũ Hân tỏ ra âu sầu. Cô khẽ nói: “Vũ Nghị,
em biết không? Vừa rồi ð buồi tiệc, chị mờ cửa phòng
ra thì thấy Tần Hạo và người phụ nữ kia đang ð bên
nhau. Em có biết khi đó chị đã nghĩ gì không?”
“Có phải chị nghĩ, mình có quyền gì mà đi quản
cuộc sống của anh ấy, phải không?” Lâm Vũ Nghi và
chị gái lớn lên bên nhau. Tâm tư của hai chị em có đôi
khi không cần nói ra cũng có thể thấu hiểu.
Lâm Vũ Hân cười khổ: “Đúng vậy! Chị dựa vào cái
gì mà quản anh ấy chứ? Thực ra, chị biết anh ấy lừa
chị. Vì chị biết người phụ nữ đó. Cô ta là đại ca của
Thanh Bang ở Trung Hải chứ không phải là sát thủ!”
“Mặc dù chị hơi ngốc nhưng biều cảm mà cô ta
nhìn người đàn ông mình thích khi đó khiến chị dù
ngốc cũng nhận ra được, chứ làm gì có sát khí gì?"
Lâm Vũ Hân cười chua xót, trong đầu bỗng hiện
lên hình ảnh Diệp Thanh Trúc nằm dưới người Tần
Hạo với ánh mắt tràn ngập sung sướng và mê đắm.
Thực ra cô không biết Diệp Thanh Trúc là nữ
vương biến hóa. Kỹ năng diễn xuất của cô ta là đỉnh
của đỉnh. Việc giả bộ làm một cô gái ngây ngô đối với
cô ta dễ như ăn kẹo vậy.
Lâm Vũ Nghi lại thờ dài, nói: “Chị, vậy tại sao chị
không nói ra?”
“Nói ra sao? Ha hai”
Lâm Vũ Hân lắc đầu: “Anh ấy cuống cuồng giải
thích. Thực ra, điều đó có nghĩa là anh ấy vẫn quan
tâm tới chị. Sợ chị tức giận! Nếu như anh ấy không
coi chị ra gì thì sẽ quan tâm tới việc chị nổi giận sao?”
Vừa nói Lâm Vũ Hân vừa rơi nước mắt: “Lúc đó,
chị đã mềm lòng khi nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của
anh ấy!"
“Cha nội đáng ghét này. Em không thể nào tha
thứ được, dám vụng trộm sau lưng em!"
Lâm Vũ Nghi thỡ phì phò, ngồi bịch xuống.
Nhưng mới tức được một lúc thì đã không còn sức
nữa. Cô ấy lại thờ dài: “Mà liên quan gì tới em chứ?
Haizz, em nào phải là gì của anh ấy đâu! Chị à, vừa
rồi anh ấy hôn chị. Chắc chắn là anh ấy thích chị đấy,
chị phải quản cho chặt vào!”
“Quản anh ấy sao? Quản như thế nào?”
Lâm Vũ Hân cười khổ.
Lúc này Lâm Vũ Nghi cũng chẳng còn quan tâm
sau này có phải gọi Tần Hạo là anh rề không mà nói
thẳng: “Chỉ cần anh ấy đề chị làm bạn gái thì chị có
tư cách quản rồi! Nếu anh ấy mà dám đi rắc thính
lung tung thì chị cứ ghì chết anh ấy cho em!”
“Hà?
Lâm Vũ Hân hết hồn.
Có điều nghĩ đi nghĩ lại thì cô cũng thấy hợp lý.
Nếu đã cảm thấy không có tư cách thì tại sao lại
không tìm một ly do danh chính ngôn thuận chứ?
Tần Hạo ra khỏi cửa mới thỡ phào.
Đương nhiên anh đi ra không đơn giản chỉ là đi
dạo mà còn có việc quan trọng hơn.
Anh bước vào công viên nhỏ của một khu dân cư.
Ở đó có người đang đợi anh.
Cô gái mặc chiếc váy liền thân màu xanh nõn
chối, tóc xõa ngang vai, đi đôi dép cao gót trông vô
- -------------------
Lâm Vũ Nghi cũng không nói gì. Cô ấy chỉ thð dài,
nằm bò ra bàn.
Lâm Vũ Hân tỏ ra âu sầu. Cô khẽ nói: “Vũ Nghị,
em biết không? Vừa rồi ð buồi tiệc, chị mờ cửa phòng
ra thì thấy Tần Hạo và người phụ nữ kia đang ð bên
nhau. Em có biết khi đó chị đã nghĩ gì không?”
“Có phải chị nghĩ, mình có quyền gì mà đi quản
cuộc sống của anh ấy, phải không?” Lâm Vũ Nghi và
chị gái lớn lên bên nhau. Tâm tư của hai chị em có đôi
khi không cần nói ra cũng có thể thấu hiểu.
Lâm Vũ Hân cười khổ: “Đúng vậy! Chị dựa vào cái
gì mà quản anh ấy chứ? Thực ra, chị biết anh ấy lừa
chị. Vì chị biết người phụ nữ đó. Cô ta là đại ca của
Thanh Bang ở Trung Hải chứ không phải là sát thủ!”
“Mặc dù chị hơi ngốc nhưng biều cảm mà cô ta
nhìn người đàn ông mình thích khi đó khiến chị dù
ngốc cũng nhận ra được, chứ làm gì có sát khí gì?"
Lâm Vũ Hân cười chua xót, trong đầu bỗng hiện
lên hình ảnh Diệp Thanh Trúc nằm dưới người Tần
Hạo với ánh mắt tràn ngập sung sướng và mê đắm.
Thực ra cô không biết Diệp Thanh Trúc là nữ
vương biến hóa. Kỹ năng diễn xuất của cô ta là đỉnh
của đỉnh. Việc giả bộ làm một cô gái ngây ngô đối với
cô ta dễ như ăn kẹo vậy.
Lâm Vũ Nghi lại thờ dài, nói: “Chị, vậy tại sao chị
không nói ra?”
“Nói ra sao? Ha hai”
Lâm Vũ Hân lắc đầu: “Anh ấy cuống cuồng giải
thích. Thực ra, điều đó có nghĩa là anh ấy vẫn quan
tâm tới chị. Sợ chị tức giận! Nếu như anh ấy không
coi chị ra gì thì sẽ quan tâm tới việc chị nổi giận sao?”
Vừa nói Lâm Vũ Hân vừa rơi nước mắt: “Lúc đó,
chị đã mềm lòng khi nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của
anh ấy!"
“Cha nội đáng ghét này. Em không thể nào tha
thứ được, dám vụng trộm sau lưng em!"
Lâm Vũ Nghi thỡ phì phò, ngồi bịch xuống.
Nhưng mới tức được một lúc thì đã không còn sức
nữa. Cô ấy lại thờ dài: “Mà liên quan gì tới em chứ?
Haizz, em nào phải là gì của anh ấy đâu! Chị à, vừa
rồi anh ấy hôn chị. Chắc chắn là anh ấy thích chị đấy,
chị phải quản cho chặt vào!”
“Quản anh ấy sao? Quản như thế nào?”
Lâm Vũ Hân cười khổ.
Lúc này Lâm Vũ Nghi cũng chẳng còn quan tâm
sau này có phải gọi Tần Hạo là anh rề không mà nói
thẳng: “Chỉ cần anh ấy đề chị làm bạn gái thì chị có
tư cách quản rồi! Nếu anh ấy mà dám đi rắc thính
lung tung thì chị cứ ghì chết anh ấy cho em!”
“Hà?
Lâm Vũ Hân hết hồn.
Có điều nghĩ đi nghĩ lại thì cô cũng thấy hợp lý.
Nếu đã cảm thấy không có tư cách thì tại sao lại
không tìm một ly do danh chính ngôn thuận chứ?
Tần Hạo ra khỏi cửa mới thỡ phào.
Đương nhiên anh đi ra không đơn giản chỉ là đi
dạo mà còn có việc quan trọng hơn.
Anh bước vào công viên nhỏ của một khu dân cư.
Ở đó có người đang đợi anh.
Cô gái mặc chiếc váy liền thân màu xanh nõn
chối, tóc xõa ngang vai, đi đôi dép cao gót trông vô
- -------------------