*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Thanh Trúc thấy Tần Hạo cười giống như
không có chuyện gì thì cũng cảm thấy yên tâm. Cô ta
tò vẻ đau khổ, dầu môi trông hết sức ấm ức rồi giơ cổ
tay lên cho Tần Hạo xem.
“Anh chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, làm
người ta đau chết đi được!" Diệp Thanh Trúc hờn dỗi,
so với Lâm Vũ Hân thì thật khiến người ta liên tưởng
đến thể loại chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Long Tứ đứng bên cạnh trợn mắt, tức giận nói:
“Chị có thể nói chuyện đàng hoàng được không?”
Hình như Diệp Thanh Trúc khá sợ Long Tử nên cô
ta nhìn cậu và không dám nói gì nữa.
Tần Hạo cười nói: “Thật ngại quá, tôi tường cô và
Long Tứ có gi đó với nhau chứ!”
“Làm gì có, người ta là con gái liễu yếu đào tơ,
cậu Tứ đâu có thích!” Diệp Thanh Trúc thủ thỉ cứ như
oan ức lắm.
Long Tứ hết chịu nổi bèn tức giận nói: “Được rồi
được rồi, đừng làm phiền đại ca với chị dâu nữa, chị
tránh ra đi!"
Vừa nói Long Tử vừa đưa tay ra định kéo Diệp
Thanh Trúc rời đi.
Nhưng không biết tại sao Lâm Vũ Hân lại cảm
thấy hứng thú với người đẹp này nên cô lên tiếng:
“Tôi nên xưng hô với chị thế nào đây?”
“Hi, tôi họ Diệp!” Diệp Thanh Trúc thấy Lâm Vũ
Hân nói vậy thì lập tức tỏ ra kinh ngạc. Cô ta quay lại
nắm tay Lâm Vũ Hân, nhiệt tình nói: “Cô Lâm, cô thật
xinh đẹp, tôi chưa từng thấy cô gái nào đẹp như cô!”
Lời khen ngợi đó nếu do Tần Hạo nói ra thì có khi
Lâm Vũ Hân sẽ không có phản ứng gì vì không thể tin
lời đàn ông được. Nhưng nếu là lời nói của một người
đẹp thì đúng là có tác dụng đối với Lâm Vũ Hân.
“Chị quá khen, chị mới đẹp thật sự ấy!”
Lâm Vũ Hân nắm tay cô ta, giống như thân thiết
lắm.
Long Tứ và Tần Hạo nhìn nhau, cảm thấy vô cùng
kỳ lạ.
Mới gặp lần đầu mà đã kết nhau như vậy thì có
phải là hơi nhanh quá không!
Chuyện đã đến nước này thì Long Tứ cũng không
dám nói gì thêm, đành đề mặc Diệp Thanh Trúc tạo
mối quan hệ, đóng giả nai tơ.
“Chị à, da của chị đẹp thật đấy, chị chăm sóc thế
nào đó?"
“Chị ăn mặc thoát tục quá, dạy tôi cách phối đồ
được không?”
“Chị à, sợi dây chuyền này đẹp xuất sắc, thật
xứng với khí chất của chị!”
Tần Hạo há mồm trợn mắt nhìn Lâm Vũ Hân. Cô
nhóc này hôm nay cứ như biến thành một người hoàn
toàn khác vậy. Biểu cảm lạnh lùng đã biến mất. Thay
vào đó là nụ cười tươi như hoa, khen ngợi không ngớt
vẻ đẹp độc nhất vô nhị của Diệp Thanh Trúc.
Đến Long Tứ cũng không thể chịu nồi nữa.
Tần Hạo bùi ngùi. Đúng là con gái lật mặt còn
nhanh hơn cả bánh tráng.
“Chị à, chị quen Tần Hạo như thế nào đấy?”
Lâm Vũ Hân hỏi vòng hỏi vo một hồi cuối cùng
cũng lộ ra bộ mặt thật, cô đã đề lộ ra mục đích cuối
cùng của mình.
- -------------------
Diệp Thanh Trúc thấy Tần Hạo cười giống như
không có chuyện gì thì cũng cảm thấy yên tâm. Cô ta
tò vẻ đau khổ, dầu môi trông hết sức ấm ức rồi giơ cổ
tay lên cho Tần Hạo xem.
“Anh chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, làm
người ta đau chết đi được!" Diệp Thanh Trúc hờn dỗi,
so với Lâm Vũ Hân thì thật khiến người ta liên tưởng
đến thể loại chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Long Tứ đứng bên cạnh trợn mắt, tức giận nói:
“Chị có thể nói chuyện đàng hoàng được không?”
Hình như Diệp Thanh Trúc khá sợ Long Tử nên cô
ta nhìn cậu và không dám nói gì nữa.
Tần Hạo cười nói: “Thật ngại quá, tôi tường cô và
Long Tứ có gi đó với nhau chứ!”
“Làm gì có, người ta là con gái liễu yếu đào tơ,
cậu Tứ đâu có thích!” Diệp Thanh Trúc thủ thỉ cứ như
oan ức lắm.
Long Tứ hết chịu nổi bèn tức giận nói: “Được rồi
được rồi, đừng làm phiền đại ca với chị dâu nữa, chị
tránh ra đi!"
Vừa nói Long Tử vừa đưa tay ra định kéo Diệp
Thanh Trúc rời đi.
Nhưng không biết tại sao Lâm Vũ Hân lại cảm
thấy hứng thú với người đẹp này nên cô lên tiếng:
“Tôi nên xưng hô với chị thế nào đây?”
“Hi, tôi họ Diệp!” Diệp Thanh Trúc thấy Lâm Vũ
Hân nói vậy thì lập tức tỏ ra kinh ngạc. Cô ta quay lại
nắm tay Lâm Vũ Hân, nhiệt tình nói: “Cô Lâm, cô thật
xinh đẹp, tôi chưa từng thấy cô gái nào đẹp như cô!”
Lời khen ngợi đó nếu do Tần Hạo nói ra thì có khi
Lâm Vũ Hân sẽ không có phản ứng gì vì không thể tin
lời đàn ông được. Nhưng nếu là lời nói của một người
đẹp thì đúng là có tác dụng đối với Lâm Vũ Hân.
“Chị quá khen, chị mới đẹp thật sự ấy!”
Lâm Vũ Hân nắm tay cô ta, giống như thân thiết
lắm.
Long Tứ và Tần Hạo nhìn nhau, cảm thấy vô cùng
kỳ lạ.
Mới gặp lần đầu mà đã kết nhau như vậy thì có
phải là hơi nhanh quá không!
Chuyện đã đến nước này thì Long Tứ cũng không
dám nói gì thêm, đành đề mặc Diệp Thanh Trúc tạo
mối quan hệ, đóng giả nai tơ.
“Chị à, da của chị đẹp thật đấy, chị chăm sóc thế
nào đó?"
“Chị ăn mặc thoát tục quá, dạy tôi cách phối đồ
được không?”
“Chị à, sợi dây chuyền này đẹp xuất sắc, thật
xứng với khí chất của chị!”
Tần Hạo há mồm trợn mắt nhìn Lâm Vũ Hân. Cô
nhóc này hôm nay cứ như biến thành một người hoàn
toàn khác vậy. Biểu cảm lạnh lùng đã biến mất. Thay
vào đó là nụ cười tươi như hoa, khen ngợi không ngớt
vẻ đẹp độc nhất vô nhị của Diệp Thanh Trúc.
Đến Long Tứ cũng không thể chịu nồi nữa.
Tần Hạo bùi ngùi. Đúng là con gái lật mặt còn
nhanh hơn cả bánh tráng.
“Chị à, chị quen Tần Hạo như thế nào đấy?”
Lâm Vũ Hân hỏi vòng hỏi vo một hồi cuối cùng
cũng lộ ra bộ mặt thật, cô đã đề lộ ra mục đích cuối
cùng của mình.
- -------------------