"Đúng là vô liêm sỉ, cô cút ra cho tôi!", Triệu Dương nổi khùng lên quát.
Tần Hạo liếc nhìn Thẩm Giai Oánh, ý tứ trong ánh mắt anh rất rõ ràng.
"Em xem xem, cô ấy chính là như vậy, anh không nói dối em đúng không?"
Thẩm Giai Oánh quả nhiên hơi mỉm cười, âm thầm nắm chặt lấy tay anh, thể hiện rằng cô không trách anh nữa.
Có điều, khi nhìn sang Diệp Thanh Trúc thì nét mặt cô có chút kì lạ.
"Người phụ nữ này đúng là vô liêm sỉ mà. Đúng là quá hung hãn!"
Diệp Thanh Trúc thấy mối làm ăn này không thành thì khoát khoát tay, tỏ ra vô cùng bất lực, nói: "Vậy được, các người tranh tiếp đi. Việc làm ăn của tôi bận lắm, không có thời gian xem mấy người đóng kịch!"
Nói rồi, Diệp Thanh Trúc vẫy vẫy tay với Tần Hạo, liếc mắt đưa tình một cái rồi quay người đi thẳng.
Tần Hạo lơ đẹp ánh mắt đưa tình của Diệp Thanh Trúc. Không lơ cũng không được, tay anh còn đang ôm Thẩm Giai Oánh cơ mà!
Đợi một lát thì người mà Triệu Dương gọi cũng tới thật.
Nhị Cẩu đưa theo một đám người vô cùng hung hăng xông tới. Đám người này vừa nhìn đã biết là đám côn đồ lưu manh đầu đường xó chợ. Nhị Cẩu tới đứng cạnh Triệu Dương, nhìn quanh bốn phía rồi ngông nghênh nói: "Tên nào không có mắt dám gây sự với anh Dương của chúng ta? Cút ra đây cho ông đây xem mặt!"
Triệu Dương chỉ vào Tần Hạo, nói vỏn vẹn một câu: "Đánh chết hắn đi!"
Bàn tay to bè của Nhị Cẩu vừa vung lên thì một đám đàn em ở phía sau chen nhau lao lên phía trước, lao về phía Tần Hạo.
Tần Hạo vô cùng thất vọng, cực kỳ cực kỳ thất vọng. Anh vốn nghĩ kẻ ít nhiều có chút tố chất như Triệu Dương sẽ gọi được viện binh chất lượng một chút. Thật không ngờ đám người anh ta gọi đến chẳng khác nào lũ khỉ biết làm trò.
Gọi một đám lưu manh đến xử lý, anh ta coi thường Tần Hạo đến vậy sao!
Tần Hạo còn không thèm bỏ cái tay đang ôm Thẩm Giai Oánh ra, nhấc chân lên đạp cho tên đang lao về phía mình bay tít ra xa, va cả vào đồng bọn đằng sau.
Đám lưu manh kia vẫn chưa từ bỏ, lại lao lên lần nữa. Lần này, bọn chúng có vẻ cẩn thận hơn, tạo thế trận vây xung quanh Tần Hạo.
Đáng tiếc là chiến thuật khác nhưng kết quả vẫn như vậy.
Trước sự kinh ngạc mắt chữ o miệng chữ a của đám người Trương Tiểu Vũ, Tần Hạo vẫn chẳng hề tốn chút sức lực nào. Anh chỉ cần dùng một chân là có thể khiến đám lưu manh kia trở tay không kịp. Sau vài lần như vậy, bọn chúng nằm la liệt dưới đất, kêu rên đau đớn.
Triệu Dương kinh ngạc đến mức đứng hình!
Tại sao người này có thể lợi hại đến vậy?
Triệu Dương cũng có thể coi là người từng trải. Đừng thấy bây giờ anh ta chỉ là một nhân viên văn phòng quèn, nếu đem so với cả cái Yến Kinh này thì cũng chẳng là gì. Thế nhưng đó chỉ là cách anh ta thể hiện sự khiêm tốn thôi.
Thực ra xuất thân của anh ta cũng không phải dạng vừa đâu.
Nhà họ Triệu ở Yến Kinh cũng thuộc dòng có máu mặt, mặc dù Triệu Dương không phải họ hàng gì quá gần, chỉ thuộc nhánh phụ của dòng họ này. Nhưng nói gì thì nói anh ta vẫn là người nhà họ Triệu.
Trước đây Triệu Dương vốn rất huênh hoang, nhưng sau đó anh ta đã bị các vị tiền bối trong nhà cảnh cáo, nói anh ta phải biết khiêm tốn, không được khoa trương. Vì vậy, Triệu Dương đã thay đổi rất nhiều để trở thành một người có tài, có địa vị trong xã hội.
Nhưng điều đó không có nghĩa anh ta chỉ là một nhân viên văn phòng thông thường! Anh ta vẫn âm thầm qua lại với một số tổ chức.
Ông Bảy trong giới kinh doanh quán bar còn gọi em xưng anh với anh ta ngọt xớt!
Nhưng thật không ngờ, cái tên Tần Hạo trước mắt này lại nẫng mất người đẹp anh ta theo đuổi bấy lâu. Vốn dĩ định dạy dỗ Tần Hạo một trận, để anh biết rằng ở đất Yến Kinh này không phải ai cũng dây vào được. Nhưng thật không ngờ, Tần Hạo lại mạnh như vậy, quả thực khác xa so với tưởng tượng của Triệu Dương.
Tần Hạo chẳng có hứng phí lời với mấy tên ất ơ này. Đánh xong, anh nhìn thẳng vào Triệu Dương, hỏi: "Có thế thôi à?"
Triệu Dương đờ đẫn đứng ngây ra đó, nét mặt xám xịt lại.
"Đi thôi!", Tần Hạo kéo tay Thẩm Giai Oánh, ung dung đi khỏi đó.
Hai người Trương Tiểu Vũ nhìn Triệu Dương với ánh mắt đầy vẻ thất vọng, sau đó cũng đi khỏi. Hai người kia không thể ngờ một đồng nghiệp thường ngày tốt tính như vậy, thực ra chỉ là giả vờ. Anh ta thực ra còn cấu kết với lũ lưu manh đầu đường xó chợ, quả thực không phải thứ tốt lành gì. . Truyện Tiên Hiệp
Thật uổng công Trương Tiểu Vũ trước đây còn thầm mến anh ta!
Trương Tiểu Vũ tức giận nghĩ thầm. Nếu lúc đó không phải vì cô nghĩ mình không xứng với Triệu Dương, lại thêm anh ta không thèm để ý đến cô thì cô đã tấn công mối này rồi. Nếu chuyện của hai người mà thành thì có lẽ bây giờ cô đã phải hối hận rồi cũng nên.
"Cái loại người lúc nào cũng vờ tỏ ra tử tế này, nhìn thì có vẻ đàng hoàng đạo mạo, thực ra trong bụng toàn rắn độc. Chính là vì thấy chị Thẩm Giai Oánh xinh đẹp nên mới muốn có được người ta. Hứ, đây có phải là cảm giác thích chinh phục mà lũ đàn ông hay nói?"
Đằng sau, phó giám đốc bộ phận sản xuất của công ty Quản Trung nghiêm túc nói: "Tiểu Vũ à Tiểu Vũ, không thể nói như vậy được. Người có người tốt kẻ xấu, Triệu Dương thì không nói nhưng tôi là người tốt mà. Cô có thể tin tôi, tôi rất thật lòng với cô!"
"Anh? Hứ!", Trương Tiểu Vũ tức giận trợn mắt nhìn anh một cái rồi đi thẳng.
Còn Quản Trung thì đứng ngây ra ở đó.
Trương Tiểu Vũ đi một lúc, không thấy ai đi theo mình. Cô quay đầu lại liền nhìn thấy Quản Trung vẫn ngây ra ở đó, đột nhiên tức giận quát: "Còn không mau đi theo người ta?"
"Ờ, đến đây đến đây!", Quản Trung nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng chạy tới, kéo tay Trương Tiểu Vũ.
...
Tần Hạo bắt một chiếc xe cùng Thẩm Giai Oánh về nhà cô ở Yến Kinh.
Lúc ở trên taxi, hai người vẫn ôm chặt lấy nhau không rời khiến cho nữ tài xế phía trước không khỏi kinh ngạc mà chốc chốc lại quay ra nhìn gương chiếu hậu, chỉ sợ hai người họ lại làm 'rung xe'. Không phải là tài xế này không muốn xem Xuân Cung Đồ, quan trọng là sợ hai người họ mạnh bạo quá lại làm bẩn xe. Trời lạnh thế này, đi rửa xe phiền muốn chết!
Tần Hạo vẫn còn chưa biến thái đến mức đó. Chỉ là lúc ôm eo Thẩm Giai Oánh, ngửi thấy mùi hương thơm như hoa lan rất quen thuộc trên người cô thì hoàn toàn bị mê hoặc. Dường như anh được quay lại khi còn ở Trung Hải, sống lại những ngày tháng ấm áp vui vẻ trong căn nhà của cô.
Thẩm Giai Oánh cho tài xế địa chỉ, đó là căn nhà cô ấy thuê ở Yến Kinh. Sau đó cô đột nhiên cười hỏi: "Anh đoán xem, em đang ở cùng ai?"
"Hả? Lẽ nào em đang sống cùng với người khác?", Tần Hạo kinh ngạc, vội vã hỏi tiếp: "Nam hay nữ vậy?"
Thẩm Giai Oánh ngại ngùng véo nhẹ anh một cái, đáp: "Đương nhiên là nữ!"
"Ồ, vậy để anh đoán, em có ý gì vậy? Lẽ nào anh quen người đó? Không thể nào, ở đây anh không có người quen! Để anh nghĩ một lát!"
Tần Hạo suy nghĩ một lát, lập tức nghĩ tới hai người phụ nữ. Xét về quan hệ giữa Thẩm Giai Oánh và hai chị em Oanh Oanh, sau khi gặp nhau ở Yến Kinh rồi quyết định ‘về chung một nhà' âu cũng là chuyện thường tình.
"Vâng, chính là họ!", Thẩm Giai Oánh biết Tần Hạo đã đoán ra nên liền mỉm cười gật đầu thừa nhận rồi nói tiếp: "Em mới đến Yến Kinh chưa lâu, may mà gặp được họ. Lúc đó em rất vui, cảm thấy đây đúng là cái duyên, cho nên đã cùng họ tìm một căn nhà rồi sống cùng nhau. Giờ chúng ta về có lẽ họ vẫn còn ở nhà!"
Tần Hạo cười thầm. Cái gì gọi là tình cờ gặp lại chứ? Oanh Oanh cũng là kiểu phụ nữ chẳng biết giữ gìn gì như Diệp Thanh Trúc. Cô gái này mũi rất thính nên đương nhiên là có cách tìm ra Thẩm Giai Oánh. Không cần nói đến những thứ xa xôi, chỉ cần lần theo ghi chép chi tiêu của thẻ tín dụng là tìm ra được.
Ở cùng Thẩm Giai Oánh sẽ được miễn phí tiền nhà, không phải bỏ ra đồng nào. Chuyện tốt như vậy sao Oanh Oanh có thể bỏ lỡ?
Đương nhiên, trong nguyên nhân dọn tới ở chung ít nhiều cũng có vài chút tình chị em.
Nghĩ tới hai chị em nhà kia, lại còn cả Thẩm Giai Oánh bên cạnh mình, Tần Hạo đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.
Lúc đầu, anh ở cùng với ba người họ tại Trung Hải. Sau đó mỗi người một nơi, ngày tháng sống chung tươi đẹp kết thúc. Anh có nằm mơ cũng không ngờ được ba cô gái này lại cùng nhau tới Yến Kinh.
- -------------------
Tần Hạo liếc nhìn Thẩm Giai Oánh, ý tứ trong ánh mắt anh rất rõ ràng.
"Em xem xem, cô ấy chính là như vậy, anh không nói dối em đúng không?"
Thẩm Giai Oánh quả nhiên hơi mỉm cười, âm thầm nắm chặt lấy tay anh, thể hiện rằng cô không trách anh nữa.
Có điều, khi nhìn sang Diệp Thanh Trúc thì nét mặt cô có chút kì lạ.
"Người phụ nữ này đúng là vô liêm sỉ mà. Đúng là quá hung hãn!"
Diệp Thanh Trúc thấy mối làm ăn này không thành thì khoát khoát tay, tỏ ra vô cùng bất lực, nói: "Vậy được, các người tranh tiếp đi. Việc làm ăn của tôi bận lắm, không có thời gian xem mấy người đóng kịch!"
Nói rồi, Diệp Thanh Trúc vẫy vẫy tay với Tần Hạo, liếc mắt đưa tình một cái rồi quay người đi thẳng.
Tần Hạo lơ đẹp ánh mắt đưa tình của Diệp Thanh Trúc. Không lơ cũng không được, tay anh còn đang ôm Thẩm Giai Oánh cơ mà!
Đợi một lát thì người mà Triệu Dương gọi cũng tới thật.
Nhị Cẩu đưa theo một đám người vô cùng hung hăng xông tới. Đám người này vừa nhìn đã biết là đám côn đồ lưu manh đầu đường xó chợ. Nhị Cẩu tới đứng cạnh Triệu Dương, nhìn quanh bốn phía rồi ngông nghênh nói: "Tên nào không có mắt dám gây sự với anh Dương của chúng ta? Cút ra đây cho ông đây xem mặt!"
Triệu Dương chỉ vào Tần Hạo, nói vỏn vẹn một câu: "Đánh chết hắn đi!"
Bàn tay to bè của Nhị Cẩu vừa vung lên thì một đám đàn em ở phía sau chen nhau lao lên phía trước, lao về phía Tần Hạo.
Tần Hạo vô cùng thất vọng, cực kỳ cực kỳ thất vọng. Anh vốn nghĩ kẻ ít nhiều có chút tố chất như Triệu Dương sẽ gọi được viện binh chất lượng một chút. Thật không ngờ đám người anh ta gọi đến chẳng khác nào lũ khỉ biết làm trò.
Gọi một đám lưu manh đến xử lý, anh ta coi thường Tần Hạo đến vậy sao!
Tần Hạo còn không thèm bỏ cái tay đang ôm Thẩm Giai Oánh ra, nhấc chân lên đạp cho tên đang lao về phía mình bay tít ra xa, va cả vào đồng bọn đằng sau.
Đám lưu manh kia vẫn chưa từ bỏ, lại lao lên lần nữa. Lần này, bọn chúng có vẻ cẩn thận hơn, tạo thế trận vây xung quanh Tần Hạo.
Đáng tiếc là chiến thuật khác nhưng kết quả vẫn như vậy.
Trước sự kinh ngạc mắt chữ o miệng chữ a của đám người Trương Tiểu Vũ, Tần Hạo vẫn chẳng hề tốn chút sức lực nào. Anh chỉ cần dùng một chân là có thể khiến đám lưu manh kia trở tay không kịp. Sau vài lần như vậy, bọn chúng nằm la liệt dưới đất, kêu rên đau đớn.
Triệu Dương kinh ngạc đến mức đứng hình!
Tại sao người này có thể lợi hại đến vậy?
Triệu Dương cũng có thể coi là người từng trải. Đừng thấy bây giờ anh ta chỉ là một nhân viên văn phòng quèn, nếu đem so với cả cái Yến Kinh này thì cũng chẳng là gì. Thế nhưng đó chỉ là cách anh ta thể hiện sự khiêm tốn thôi.
Thực ra xuất thân của anh ta cũng không phải dạng vừa đâu.
Nhà họ Triệu ở Yến Kinh cũng thuộc dòng có máu mặt, mặc dù Triệu Dương không phải họ hàng gì quá gần, chỉ thuộc nhánh phụ của dòng họ này. Nhưng nói gì thì nói anh ta vẫn là người nhà họ Triệu.
Trước đây Triệu Dương vốn rất huênh hoang, nhưng sau đó anh ta đã bị các vị tiền bối trong nhà cảnh cáo, nói anh ta phải biết khiêm tốn, không được khoa trương. Vì vậy, Triệu Dương đã thay đổi rất nhiều để trở thành một người có tài, có địa vị trong xã hội.
Nhưng điều đó không có nghĩa anh ta chỉ là một nhân viên văn phòng thông thường! Anh ta vẫn âm thầm qua lại với một số tổ chức.
Ông Bảy trong giới kinh doanh quán bar còn gọi em xưng anh với anh ta ngọt xớt!
Nhưng thật không ngờ, cái tên Tần Hạo trước mắt này lại nẫng mất người đẹp anh ta theo đuổi bấy lâu. Vốn dĩ định dạy dỗ Tần Hạo một trận, để anh biết rằng ở đất Yến Kinh này không phải ai cũng dây vào được. Nhưng thật không ngờ, Tần Hạo lại mạnh như vậy, quả thực khác xa so với tưởng tượng của Triệu Dương.
Tần Hạo chẳng có hứng phí lời với mấy tên ất ơ này. Đánh xong, anh nhìn thẳng vào Triệu Dương, hỏi: "Có thế thôi à?"
Triệu Dương đờ đẫn đứng ngây ra đó, nét mặt xám xịt lại.
"Đi thôi!", Tần Hạo kéo tay Thẩm Giai Oánh, ung dung đi khỏi đó.
Hai người Trương Tiểu Vũ nhìn Triệu Dương với ánh mắt đầy vẻ thất vọng, sau đó cũng đi khỏi. Hai người kia không thể ngờ một đồng nghiệp thường ngày tốt tính như vậy, thực ra chỉ là giả vờ. Anh ta thực ra còn cấu kết với lũ lưu manh đầu đường xó chợ, quả thực không phải thứ tốt lành gì. . Truyện Tiên Hiệp
Thật uổng công Trương Tiểu Vũ trước đây còn thầm mến anh ta!
Trương Tiểu Vũ tức giận nghĩ thầm. Nếu lúc đó không phải vì cô nghĩ mình không xứng với Triệu Dương, lại thêm anh ta không thèm để ý đến cô thì cô đã tấn công mối này rồi. Nếu chuyện của hai người mà thành thì có lẽ bây giờ cô đã phải hối hận rồi cũng nên.
"Cái loại người lúc nào cũng vờ tỏ ra tử tế này, nhìn thì có vẻ đàng hoàng đạo mạo, thực ra trong bụng toàn rắn độc. Chính là vì thấy chị Thẩm Giai Oánh xinh đẹp nên mới muốn có được người ta. Hứ, đây có phải là cảm giác thích chinh phục mà lũ đàn ông hay nói?"
Đằng sau, phó giám đốc bộ phận sản xuất của công ty Quản Trung nghiêm túc nói: "Tiểu Vũ à Tiểu Vũ, không thể nói như vậy được. Người có người tốt kẻ xấu, Triệu Dương thì không nói nhưng tôi là người tốt mà. Cô có thể tin tôi, tôi rất thật lòng với cô!"
"Anh? Hứ!", Trương Tiểu Vũ tức giận trợn mắt nhìn anh một cái rồi đi thẳng.
Còn Quản Trung thì đứng ngây ra ở đó.
Trương Tiểu Vũ đi một lúc, không thấy ai đi theo mình. Cô quay đầu lại liền nhìn thấy Quản Trung vẫn ngây ra ở đó, đột nhiên tức giận quát: "Còn không mau đi theo người ta?"
"Ờ, đến đây đến đây!", Quản Trung nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng chạy tới, kéo tay Trương Tiểu Vũ.
...
Tần Hạo bắt một chiếc xe cùng Thẩm Giai Oánh về nhà cô ở Yến Kinh.
Lúc ở trên taxi, hai người vẫn ôm chặt lấy nhau không rời khiến cho nữ tài xế phía trước không khỏi kinh ngạc mà chốc chốc lại quay ra nhìn gương chiếu hậu, chỉ sợ hai người họ lại làm 'rung xe'. Không phải là tài xế này không muốn xem Xuân Cung Đồ, quan trọng là sợ hai người họ mạnh bạo quá lại làm bẩn xe. Trời lạnh thế này, đi rửa xe phiền muốn chết!
Tần Hạo vẫn còn chưa biến thái đến mức đó. Chỉ là lúc ôm eo Thẩm Giai Oánh, ngửi thấy mùi hương thơm như hoa lan rất quen thuộc trên người cô thì hoàn toàn bị mê hoặc. Dường như anh được quay lại khi còn ở Trung Hải, sống lại những ngày tháng ấm áp vui vẻ trong căn nhà của cô.
Thẩm Giai Oánh cho tài xế địa chỉ, đó là căn nhà cô ấy thuê ở Yến Kinh. Sau đó cô đột nhiên cười hỏi: "Anh đoán xem, em đang ở cùng ai?"
"Hả? Lẽ nào em đang sống cùng với người khác?", Tần Hạo kinh ngạc, vội vã hỏi tiếp: "Nam hay nữ vậy?"
Thẩm Giai Oánh ngại ngùng véo nhẹ anh một cái, đáp: "Đương nhiên là nữ!"
"Ồ, vậy để anh đoán, em có ý gì vậy? Lẽ nào anh quen người đó? Không thể nào, ở đây anh không có người quen! Để anh nghĩ một lát!"
Tần Hạo suy nghĩ một lát, lập tức nghĩ tới hai người phụ nữ. Xét về quan hệ giữa Thẩm Giai Oánh và hai chị em Oanh Oanh, sau khi gặp nhau ở Yến Kinh rồi quyết định ‘về chung một nhà' âu cũng là chuyện thường tình.
"Vâng, chính là họ!", Thẩm Giai Oánh biết Tần Hạo đã đoán ra nên liền mỉm cười gật đầu thừa nhận rồi nói tiếp: "Em mới đến Yến Kinh chưa lâu, may mà gặp được họ. Lúc đó em rất vui, cảm thấy đây đúng là cái duyên, cho nên đã cùng họ tìm một căn nhà rồi sống cùng nhau. Giờ chúng ta về có lẽ họ vẫn còn ở nhà!"
Tần Hạo cười thầm. Cái gì gọi là tình cờ gặp lại chứ? Oanh Oanh cũng là kiểu phụ nữ chẳng biết giữ gìn gì như Diệp Thanh Trúc. Cô gái này mũi rất thính nên đương nhiên là có cách tìm ra Thẩm Giai Oánh. Không cần nói đến những thứ xa xôi, chỉ cần lần theo ghi chép chi tiêu của thẻ tín dụng là tìm ra được.
Ở cùng Thẩm Giai Oánh sẽ được miễn phí tiền nhà, không phải bỏ ra đồng nào. Chuyện tốt như vậy sao Oanh Oanh có thể bỏ lỡ?
Đương nhiên, trong nguyên nhân dọn tới ở chung ít nhiều cũng có vài chút tình chị em.
Nghĩ tới hai chị em nhà kia, lại còn cả Thẩm Giai Oánh bên cạnh mình, Tần Hạo đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.
Lúc đầu, anh ở cùng với ba người họ tại Trung Hải. Sau đó mỗi người một nơi, ngày tháng sống chung tươi đẹp kết thúc. Anh có nằm mơ cũng không ngờ được ba cô gái này lại cùng nhau tới Yến Kinh.
- -------------------