Tên đầu chổi bước lên phía trước chào hỏi: "Anh Báo, chị Miêu".
Anh Báo gật đầu, còn cô gái được gọi là 'chị Miêu' kia lại khá xấc xược. Cô ta thẳng tay đẩy tên đầu chổi đang chắn tầm nhìn của mình ra, ánh mắt dán vào một kẻ nhìn như thể không coi ai ra gì - chính là Tần Hạo.
"Nghe nói có kẻ tới thách đấu, là kẻ nào có mắt như mù vậy?", anh Lực miệng ngậm kẹo, cất cái giọng ồm ồm như vịt lên hỏi.
Tên đầu chổi chỉ vào Tần Hạo, nói: "Chính là hắn ta!"
Trên núi gió thổi rất mạnh, trời càng về đêm càng lạnh. Thấy Lăng Ngạo Tuyết hơi run rẩy nên Tần Hạo đành ôm cô vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm cho cơ thể mềm mại đang dần lạnh đi của cô.
Sau đó hai người họ diễn cảnh hôn nhau nồng cháy, như thể không thèm quan tâm đến bất cứ ai đang có mặt tại đó!
Anh Lực nổi giận, quàng tay ghì sát cô gái bên cạnh vào mình. Nhìn điệu bộ đó rất tức cười vì anh ta thấp hơn cô gái kia cả nửa cái đầu, ấy vậy mà không ai dám cười. Anh Lực thô bỉ giơ tay bóp ngực cô gái kia một cái, sau đó nhìn Tần Hạo, nói: "Này, mày đến đây là để chơi gái hay là chơi xe đấy?"
Tần Hạo liếc nhìn anh Lực một cái, hỏi lại: "Chơi thế nào? Anh nói đi!"
Anh Lực liếc nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào chiếc BMW hỏi: "Kia là xe của mày?"
"Không sai!", Tần Hạo hờ hững đáp.
"Có biết quy định ở đây của bọn tao không?", anh Lực rút ra một điếu xì gà, Tên đầu chổi đang đứng một bên thấy vậy cun cút chạy ra chắn gió rồi châm thuốc cho anh Lực.
Tần Hạo khoát tay, đáp: "Lần đầu tới chơi nên không rõ lắm. Anh nói đi".
Anh Lực ôm eo cô gái bên cạnh, cười nham hiểm, nói với vẻ cân nhắc: "Thua thì để người phụ nữ của mày lại đây! Để anh đây dùng một đêm rồi trả lại cho!"
Gương mặt Tần Hạo bỗng trở nên lạnh lẽo, trong mắt anh thoáng hiện một tia sáng sắc lạnh rồi biến mất. Tần Hạo đang định nói gì đó thì đã bị Lăng Ngạo Tuyết bịt miệng, nói nhỏ bên tai anh: "Tần Hạo, tôi tin anh!"
"Tôi sẽ không đem cô ra để đánh cược!", Tần Hạo lắc đầu, ánh mắt anh đầy vẻ nghi ngờ. Tần Hạo nhìn mấy người phụ nữ của bên kia một lát, sau đó khinh bỉ cười lạnh, nói: "Mấy ‘ghệ’ bên anh chẳng ra làm sao! Dù tôi có thắng thì e là vẫn không phù hợp khẩu vị của tôi!"
Đám người anh Lực mặt sa sầm lại, đang định nói gì đó thì cô gái bên cạnh anh Báo đã cướp lời. Con nhỏ xanh non này hất hàm, chửi: "Đ** m* mày, muốn chết phải không?"
Tần Hạo cười lạnh, đáp: "Tôi nói sai sao?"
"Im miệng!", người nãy giờ không nói không rằng là anh Báo bây giờ mới mở miệng. Anh ta vừa cất lời thì người phụ nữ bên cạnh anh ta lập tức ngậm miệng. Xem ra anh Báo này mới là nhân vật có máu mặt nhất trong đám người này. Anh ta nhìn rồi đánh giá Tần Hạo vài lượt, ánh mắt không dừng lại ở chỗ Lăng Ngạo Tuyết lâu. Anh ta hỏi Tần Hạo với chút tò mò: "Mày nói là muốn dùng chiếc BMW này để đua với tao đúng không?"
Tần Hạo miệng ngậm thuốc, nhả ra một làn khói, hờ hững đáp: "Không sai, tôi sẽ dùng chiếc BMW này".
Đám đông bỗng chốc cười ồ lên.
Trong đó chị Miêu kia cười điên cuồng nhất. Cô ta vừa cười vừa chửi mắng: "Mẹ mày, mày định làm tao cười chết hả? Về ôm bồ mày mà lên giường ngủ đi, đừng ở đây mà tự bôi xấu mặt mình nữa. Này, mày nhìn xe của mày xem, đã BMW lại còn đời thứ 7. Ôi, thằng ngốc này ở đâu chui ra thế?"
Anh Báo cũng cười rồi nói với vẻ thích thú: "Được, nếu mày không thích mấy cô gái này thì chúng ta chơi kiểu khác, mày thử đề xuất xem?"
Tần Hạo hờ hững đáp: "Thua thì chiếc BMW này là của anh. Tôi từ đây cởi truồng chạy về nhà, được không?"
Anh Báo ngẩn ra một lát, không biết cái tên thần kinh này lấy đâu ra sự tự tin ngút trời như vậy. Từ đây về thành phố nào có gần. Nếu không có xe, phải đi bộ về thi đi đến sáng cũng chưa về tới nơi. Chưa nói đến việc ban đêm trên núi lạnh lẽo, đi như vậy thì chẳng chết cóng à?
Anh ta gật đầu, đang định nói gì đó thì lúc này Lăng Ngạo Tuyết đột nhiên lên tiếng cắt ngang: "Nhưng nếu chúng tôi thắng, chúng tôi không cần xe của anh, cũng không cần anh cởi truồng chạy".
Anh Báo lại ngẩn ra lần hai, sau đó lập tức cười đáp: "Thế chẳng nhẽ lại muốn cái mạng này của tao? Ha ha!"
"Chúng tôi không phải xã hội đen, cần lấy mạng anh làm gì?", Lăng Ngạo Tuyết thò đầu ra, chỉ vào người phụ nữ lúc nãy cười điên cuồng nhất, nói năng cũng khó nghe nhất rồi nói: "Nếu chúng tôi thắng thì hãy để người phụ nữ này của anh quỳ xuống ‘làm’ cho người đàn ông của tôi!"
Tất cả đám đông bỗng yên lặng như tờ, đến Tần Hạo cũng lặng người, nói nhỏ: "Cô làm trò gì vậy, tôi..."
Tất cả mọi người đều nghe rõ điều kiện mà Lăng Ngạo Tuyết đưa ra, sau đó đột nhiên la ó. Có tiếng cười nhạo, có cả tiếng chửi rủa, đến cả chị Miêu cũng cho rằng mình vừa nghe câu chuyện nực cười nhất. Cô ta ôm bụng cười như nắc nẻ, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được. Sau đó, cô ta dõng dạc tuyên bố: "Quỳ thì quỳ. Nếu chúng mày thắng thì bà đây có cong mông lên cho hắn ta 'cưỡi' cũng được. Vấn đề là chúng mày có thắng được không? Ha ha! Đợi mà cởi truồng chạy về nhà đi! Mọi người cứ chuẩn bị sẵn máy ảnh lát nữa vừa hộ tống hắn về vừa chụp ảnh nhé!"
Đám người kia lại reo hò nhiệt liệt, cứ như thể bọn chúng đã thắng rồi vậy.
Lăng Ngạo Tuyết nhìn chị Miêu kia bằng ánh mắt căm hận, nói nhỏ với Tần Hạo: "Cứ thắng được bọn chúng đi đã rồi tính tiếp. Đến lúc đó, anh Báo kia nhất định sẽ chê rồi bỏ con nhỏ kia. Khi anh ta tìm anh báo thù thì chắc chắn sẽ tới bắt tôi trước!"
Tần Hạo sửng sốt hỏi: "Cô thực sự muốn tôi làm vậy sao?"
Lăng Ngạo Tuyết cười đáp: "Ngại ngùng gì chứ, anh giỏi mà. Hãy làm vì chính nghĩa đi, anh có thể làm được. Lên!"
"Cô quá gian ác, có điều tôi thích. Lên thì lên, làm gỏi lũ rác rưởi này nào", Tần Hạo đột nhiên khí thế ngút trời. Phụ nữ còn không sợ mà bản thân anh lại 'co vòi' thì còn gì là đàn ông, sợ cái con khỉ!
"Được! Cứ quyết vậy đi!", anh Báo chốt lại, sau đó nói tiếp: "Từ đây đi lên, vòng một vòng sau đó quay lại, ai về trước thì thắng. Chúng mày lần đầu tới đây, còn chưa thông thuộc đường xá nên nhường cho chúng mày vị trí đỗ xe phía trước. Để sau này có thua thì cũng không có cớ biện minh!"
Tần Hạo gật đầu, không từ chối đề nghị này. Anh kéo Lăng Ngạo Tuyết đi về phía chiếc BMW thì nghe thấy tiếng chị Miêu cao giọng cười nhạo: "Này tên nhà quê, bà đây vẫn còn trinh. Nếu thắng thì có muốn 'mở hàng' không nào?"
"Mua dưa chuột về mà tự thẩm, tôi không có hứng thú với cô!", Tần Hạo chẳng buồn quay đầu lại đáp. Anh kéo Lăng Ngạo Tuyết một mạch lên xe, chẳng thèm liếc nhìn chị Miêu kia lấy một cái.
Mới tý tuổi đầu đã không biết cái gì là khuôn phép, đúng là đáng sợ!
Những chiếc xe đua hạng hai này cũng khá đầy đủ thiết bị. Nào là kính để nhìn xa vào ban đêm, điện thoại vô tuyến. Đợi đến khi bốn chiếc xe đã vào đường đua và xếp hàng ngay ngắn, một đám người tới nhấc hàng rào bảo hộ lên chặn đường vào núi. Đây là một đoạn đèo hình vòng cung nên việc chặn đường cũng đơn giản. Cùng với đám người tò mò muốn xem náo nhiệt đã lao trước lên đỉnh núi thì cuộc đua cũng lập tức bắt đầu.
Chiếc BMW của Tần Hạo và một chiếc Mazda độ đỗ ở đằng trước, trong chiếc xe nào cũng có một cô gái. Đằng sau chiếc BMW là chiếc GTR của anh Lực, bên trong cũng có cô gái mặc bộ váy da màu đỏ ban nãy. Bên cạnh chiếc GTR là chiếc Evo của anh Báo, bên trong là chị Miêu.
Đèn xe bật sáng, phía trước là một người phụ nữ chỉ mặc độc một chiếc quần ngắn cũn cỡn, một chiếc quần tất mỏng dính và một chiếc áo màu đen trong thời tiết vô cùng giá lạnh.
Tần Hạo lúc này vẫn còn có hứng pha trò: "Chậc chậc, cho cô ta chết rét!"
Lăng Ngạo Tuyết che miệng khẽ cười. Thấy dáng vẻ bình thản của Tần Hạo, trong lòng cô rất tự tin. Lăng Ngạo Tuyết ngồi im bên cạnh, không phát ra tiếng động để tránh làm ảnh hưởng đến tinh thần của Tần Hạo. Cô thắt chặt dây an toàn, nắm chặt tay vịn, không để Tần Hạo vì lo lắng cho sự an toàn của cô mà phân tâm.
Tiếng gầm rú của động cơ vang lên, một làn khói đen bay ra từ ống khói xe rồi rất nhanh bị gió thổi tan đi mất.
- -------------------
Anh Báo gật đầu, còn cô gái được gọi là 'chị Miêu' kia lại khá xấc xược. Cô ta thẳng tay đẩy tên đầu chổi đang chắn tầm nhìn của mình ra, ánh mắt dán vào một kẻ nhìn như thể không coi ai ra gì - chính là Tần Hạo.
"Nghe nói có kẻ tới thách đấu, là kẻ nào có mắt như mù vậy?", anh Lực miệng ngậm kẹo, cất cái giọng ồm ồm như vịt lên hỏi.
Tên đầu chổi chỉ vào Tần Hạo, nói: "Chính là hắn ta!"
Trên núi gió thổi rất mạnh, trời càng về đêm càng lạnh. Thấy Lăng Ngạo Tuyết hơi run rẩy nên Tần Hạo đành ôm cô vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm cho cơ thể mềm mại đang dần lạnh đi của cô.
Sau đó hai người họ diễn cảnh hôn nhau nồng cháy, như thể không thèm quan tâm đến bất cứ ai đang có mặt tại đó!
Anh Lực nổi giận, quàng tay ghì sát cô gái bên cạnh vào mình. Nhìn điệu bộ đó rất tức cười vì anh ta thấp hơn cô gái kia cả nửa cái đầu, ấy vậy mà không ai dám cười. Anh Lực thô bỉ giơ tay bóp ngực cô gái kia một cái, sau đó nhìn Tần Hạo, nói: "Này, mày đến đây là để chơi gái hay là chơi xe đấy?"
Tần Hạo liếc nhìn anh Lực một cái, hỏi lại: "Chơi thế nào? Anh nói đi!"
Anh Lực liếc nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào chiếc BMW hỏi: "Kia là xe của mày?"
"Không sai!", Tần Hạo hờ hững đáp.
"Có biết quy định ở đây của bọn tao không?", anh Lực rút ra một điếu xì gà, Tên đầu chổi đang đứng một bên thấy vậy cun cút chạy ra chắn gió rồi châm thuốc cho anh Lực.
Tần Hạo khoát tay, đáp: "Lần đầu tới chơi nên không rõ lắm. Anh nói đi".
Anh Lực ôm eo cô gái bên cạnh, cười nham hiểm, nói với vẻ cân nhắc: "Thua thì để người phụ nữ của mày lại đây! Để anh đây dùng một đêm rồi trả lại cho!"
Gương mặt Tần Hạo bỗng trở nên lạnh lẽo, trong mắt anh thoáng hiện một tia sáng sắc lạnh rồi biến mất. Tần Hạo đang định nói gì đó thì đã bị Lăng Ngạo Tuyết bịt miệng, nói nhỏ bên tai anh: "Tần Hạo, tôi tin anh!"
"Tôi sẽ không đem cô ra để đánh cược!", Tần Hạo lắc đầu, ánh mắt anh đầy vẻ nghi ngờ. Tần Hạo nhìn mấy người phụ nữ của bên kia một lát, sau đó khinh bỉ cười lạnh, nói: "Mấy ‘ghệ’ bên anh chẳng ra làm sao! Dù tôi có thắng thì e là vẫn không phù hợp khẩu vị của tôi!"
Đám người anh Lực mặt sa sầm lại, đang định nói gì đó thì cô gái bên cạnh anh Báo đã cướp lời. Con nhỏ xanh non này hất hàm, chửi: "Đ** m* mày, muốn chết phải không?"
Tần Hạo cười lạnh, đáp: "Tôi nói sai sao?"
"Im miệng!", người nãy giờ không nói không rằng là anh Báo bây giờ mới mở miệng. Anh ta vừa cất lời thì người phụ nữ bên cạnh anh ta lập tức ngậm miệng. Xem ra anh Báo này mới là nhân vật có máu mặt nhất trong đám người này. Anh ta nhìn rồi đánh giá Tần Hạo vài lượt, ánh mắt không dừng lại ở chỗ Lăng Ngạo Tuyết lâu. Anh ta hỏi Tần Hạo với chút tò mò: "Mày nói là muốn dùng chiếc BMW này để đua với tao đúng không?"
Tần Hạo miệng ngậm thuốc, nhả ra một làn khói, hờ hững đáp: "Không sai, tôi sẽ dùng chiếc BMW này".
Đám đông bỗng chốc cười ồ lên.
Trong đó chị Miêu kia cười điên cuồng nhất. Cô ta vừa cười vừa chửi mắng: "Mẹ mày, mày định làm tao cười chết hả? Về ôm bồ mày mà lên giường ngủ đi, đừng ở đây mà tự bôi xấu mặt mình nữa. Này, mày nhìn xe của mày xem, đã BMW lại còn đời thứ 7. Ôi, thằng ngốc này ở đâu chui ra thế?"
Anh Báo cũng cười rồi nói với vẻ thích thú: "Được, nếu mày không thích mấy cô gái này thì chúng ta chơi kiểu khác, mày thử đề xuất xem?"
Tần Hạo hờ hững đáp: "Thua thì chiếc BMW này là của anh. Tôi từ đây cởi truồng chạy về nhà, được không?"
Anh Báo ngẩn ra một lát, không biết cái tên thần kinh này lấy đâu ra sự tự tin ngút trời như vậy. Từ đây về thành phố nào có gần. Nếu không có xe, phải đi bộ về thi đi đến sáng cũng chưa về tới nơi. Chưa nói đến việc ban đêm trên núi lạnh lẽo, đi như vậy thì chẳng chết cóng à?
Anh ta gật đầu, đang định nói gì đó thì lúc này Lăng Ngạo Tuyết đột nhiên lên tiếng cắt ngang: "Nhưng nếu chúng tôi thắng, chúng tôi không cần xe của anh, cũng không cần anh cởi truồng chạy".
Anh Báo lại ngẩn ra lần hai, sau đó lập tức cười đáp: "Thế chẳng nhẽ lại muốn cái mạng này của tao? Ha ha!"
"Chúng tôi không phải xã hội đen, cần lấy mạng anh làm gì?", Lăng Ngạo Tuyết thò đầu ra, chỉ vào người phụ nữ lúc nãy cười điên cuồng nhất, nói năng cũng khó nghe nhất rồi nói: "Nếu chúng tôi thắng thì hãy để người phụ nữ này của anh quỳ xuống ‘làm’ cho người đàn ông của tôi!"
Tất cả đám đông bỗng yên lặng như tờ, đến Tần Hạo cũng lặng người, nói nhỏ: "Cô làm trò gì vậy, tôi..."
Tất cả mọi người đều nghe rõ điều kiện mà Lăng Ngạo Tuyết đưa ra, sau đó đột nhiên la ó. Có tiếng cười nhạo, có cả tiếng chửi rủa, đến cả chị Miêu cũng cho rằng mình vừa nghe câu chuyện nực cười nhất. Cô ta ôm bụng cười như nắc nẻ, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được. Sau đó, cô ta dõng dạc tuyên bố: "Quỳ thì quỳ. Nếu chúng mày thắng thì bà đây có cong mông lên cho hắn ta 'cưỡi' cũng được. Vấn đề là chúng mày có thắng được không? Ha ha! Đợi mà cởi truồng chạy về nhà đi! Mọi người cứ chuẩn bị sẵn máy ảnh lát nữa vừa hộ tống hắn về vừa chụp ảnh nhé!"
Đám người kia lại reo hò nhiệt liệt, cứ như thể bọn chúng đã thắng rồi vậy.
Lăng Ngạo Tuyết nhìn chị Miêu kia bằng ánh mắt căm hận, nói nhỏ với Tần Hạo: "Cứ thắng được bọn chúng đi đã rồi tính tiếp. Đến lúc đó, anh Báo kia nhất định sẽ chê rồi bỏ con nhỏ kia. Khi anh ta tìm anh báo thù thì chắc chắn sẽ tới bắt tôi trước!"
Tần Hạo sửng sốt hỏi: "Cô thực sự muốn tôi làm vậy sao?"
Lăng Ngạo Tuyết cười đáp: "Ngại ngùng gì chứ, anh giỏi mà. Hãy làm vì chính nghĩa đi, anh có thể làm được. Lên!"
"Cô quá gian ác, có điều tôi thích. Lên thì lên, làm gỏi lũ rác rưởi này nào", Tần Hạo đột nhiên khí thế ngút trời. Phụ nữ còn không sợ mà bản thân anh lại 'co vòi' thì còn gì là đàn ông, sợ cái con khỉ!
"Được! Cứ quyết vậy đi!", anh Báo chốt lại, sau đó nói tiếp: "Từ đây đi lên, vòng một vòng sau đó quay lại, ai về trước thì thắng. Chúng mày lần đầu tới đây, còn chưa thông thuộc đường xá nên nhường cho chúng mày vị trí đỗ xe phía trước. Để sau này có thua thì cũng không có cớ biện minh!"
Tần Hạo gật đầu, không từ chối đề nghị này. Anh kéo Lăng Ngạo Tuyết đi về phía chiếc BMW thì nghe thấy tiếng chị Miêu cao giọng cười nhạo: "Này tên nhà quê, bà đây vẫn còn trinh. Nếu thắng thì có muốn 'mở hàng' không nào?"
"Mua dưa chuột về mà tự thẩm, tôi không có hứng thú với cô!", Tần Hạo chẳng buồn quay đầu lại đáp. Anh kéo Lăng Ngạo Tuyết một mạch lên xe, chẳng thèm liếc nhìn chị Miêu kia lấy một cái.
Mới tý tuổi đầu đã không biết cái gì là khuôn phép, đúng là đáng sợ!
Những chiếc xe đua hạng hai này cũng khá đầy đủ thiết bị. Nào là kính để nhìn xa vào ban đêm, điện thoại vô tuyến. Đợi đến khi bốn chiếc xe đã vào đường đua và xếp hàng ngay ngắn, một đám người tới nhấc hàng rào bảo hộ lên chặn đường vào núi. Đây là một đoạn đèo hình vòng cung nên việc chặn đường cũng đơn giản. Cùng với đám người tò mò muốn xem náo nhiệt đã lao trước lên đỉnh núi thì cuộc đua cũng lập tức bắt đầu.
Chiếc BMW của Tần Hạo và một chiếc Mazda độ đỗ ở đằng trước, trong chiếc xe nào cũng có một cô gái. Đằng sau chiếc BMW là chiếc GTR của anh Lực, bên trong cũng có cô gái mặc bộ váy da màu đỏ ban nãy. Bên cạnh chiếc GTR là chiếc Evo của anh Báo, bên trong là chị Miêu.
Đèn xe bật sáng, phía trước là một người phụ nữ chỉ mặc độc một chiếc quần ngắn cũn cỡn, một chiếc quần tất mỏng dính và một chiếc áo màu đen trong thời tiết vô cùng giá lạnh.
Tần Hạo lúc này vẫn còn có hứng pha trò: "Chậc chậc, cho cô ta chết rét!"
Lăng Ngạo Tuyết che miệng khẽ cười. Thấy dáng vẻ bình thản của Tần Hạo, trong lòng cô rất tự tin. Lăng Ngạo Tuyết ngồi im bên cạnh, không phát ra tiếng động để tránh làm ảnh hưởng đến tinh thần của Tần Hạo. Cô thắt chặt dây an toàn, nắm chặt tay vịn, không để Tần Hạo vì lo lắng cho sự an toàn của cô mà phân tâm.
Tiếng gầm rú của động cơ vang lên, một làn khói đen bay ra từ ống khói xe rồi rất nhanh bị gió thổi tan đi mất.
- -------------------