"Nếu cậu thích thì sau này tôi có thể tặng cậu đôi mới. Nhưng thật không ngờ cậu lại có sở thích khác thường như vậy! Hi hi!"
Có mấy lời mà Từ Mộng Kiều không dám nói thẳng nên đành lấy điện thoại nhắn tin cho Tần Hạo.
Sau khi nhận được tin nhắn, Tần Hạo đơ ra một lát. Sau đó, anh lại quay về phía 'chị Từ', nở nụ cười gian manh. Anh lập tức hỏi lại: "Đúng là tôi có sở thích khác thường đó, tôi mê đôi chân của chị. Chỉ cần là những thứ mặc lên đôi chân đó tôi đều thích hết!"
"Biến thái!"
Từ Mộng Kiều đáp ngay hai từ ngắn gọn.
Tần Hạo gửi lại một icon tiếc nuối cùng với một hàng chữ.
"Bao giờ mới được một lần như vậy nữa!"
Từ Mộng Kiều không thèm đếm xỉa đến anh nữa. Một lúc lâu sau mới nhắn lại một icon mặt tức giận.
Hai người họ cứ kiếm chuyện để nói với nhau như vậy cho tới khi đến giờ ăn trưa.
Tần Hạo xuống lầu, đi thẳng về phía nhà ăn. Anh vừa gọi một phần cơm, chưa cả kịp ăn thì điện thoại reo lên. Sau khi nhận điện thoại, anh nhấc máy lên nghe một lát liền cúp máy, sau đó đi luôn.
Lúc này, Từ Mộng Kiều vừa hay đang bưng khay đồ ăn đi về phía anh. Thấy Tần Hạo đứng lên rời khỏi đó, cô bất giác thần người ra. Sau đó, cô tìm một chỗ khác rồi ngồi xuống.
Từ Mộng Kiều vốn nghĩ sau khi tan làm Tần Hạo sẽ mời cô đi ăn cơm. Nhưng không ngờ, Tần Hạo dường như không hề có ý định đó. Hơn nữa, khi cô vừa đến, anh đã đi khỏi, cứ như cố tình trốn tránh cô vậy. Điều đó khiến người mà anh nhắn tin cùng cả buổi sáng là Từ Mộng Kiều cảm thấy không khỏi thất vọng.
Lúc thì nhiệt tình, lúc lại xa cách.
Khoảng cách này cũng quá lớn rồi nhỉ?
Từ Mộng Kiều tức muốn chết, cô cắn răng rồi tập trung ăn cơm, hận một nỗi đống đồ ăn này không phải Tần Hạo để cô có thể nghiền nát anh.
Từ Mộng Kiều không phát hiện ra, ngay cả khi ăn cơm, người cô nghĩ đến vẫn là anh.
Lúc này Tần Hạo lại đi xuống dưới lầu, cuộc điện thoại vừa nãy là của Diệp Bằng Phi gọi.
"Cậu chủ Tần, hôm nay tôi muốn mời cậu một bữa thịnh soạn coi như đền tội. Tôi đã bố trí tiệc ở khách sạn Trung Hải, mong cậu chủ Tần nể mặt!", Diệp Bằng Phi dùng kính ngữ, nói với vẻ rất khúm núm.
Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo Tần Hạo kia là con nhà danh gia vọng tộc!
Sau khi trở về nhà, Diệp Bằng Phi và bố mình đã bàn bạc rất kỹ với nhau, cuối cùng mới ra đối sách như vậy.
Hơn nữa, không phải chỉ mỗi anh ta làm vậy. Triệu Thiên Thành sau khi trở về nhà cũng thương lượng với người nhà một hồi, sau cùng người nhà anh ta cũng bắt tới tìm Tần Hạo nhận lỗi.
Lần này, tứ đại thiếu gia của Trung Hải bàn bạc, sau đó quyết định bày tiệc rượu, cử người có uy nhất trong bốn người là Diệp Bằng Phi ra mặt gọi điện thoại cho Tần Hạo.
Số điện thoại của anh là bọn họ thông qua các mối quan hệ bạn bè, người quen trong tập đoàn Triều Dương mà có được. Đây chẳng phải việc gì khó khăn.
Sau khi Tần Hạo nhận điện thoại cũng không hỏi tại sao họ lại có số của mình. Anh chỉ hỏi lại địa điểm, sau đó đi thằng xuống lầu.
Cho nên, anh thực sự không phải cố ý tránh mặt Từ Mộng Kiều mà là thực sự có việc bận. Đương nhiên, lúc này Từ Mộng Kiều sẽ không chịu nghe anh giải thích.
Tần Hạo đi ra ngoài, lái con Maserati của Lâm Vũ Hân tới khách sạn Trung Hải. Anh vừa xuống xe đã có người đứng đón.
Chính là Trịnh Nhất Hùng!
Trịnh Nhất Hùng hôm nay ăn mặc rất đàng hoàng để thể hiện thành ý. Vừa nhìn thấy Tần Hạo, anh ta bước lên phía trước nói: "Cậu chủ Tần, mời đi bên này!"
"Ái dồi ôi, nhiệt tình quá, các anh làm tôi ngại quá! Anh xem, tôi cũng đi vội quá nên chẳng mang theo quà cáp gì! Hay là tôi đi phong bì nhé?"
Nói rồi, Tần Hạo móc trong túi cả nửa ngày mới tìm thấy năm hào tiền xu. Anh đưa số tiền đó cho Trịnh Nhất Hùng.
Trịnh Nhất Hùng thần người ra, không muốn đưa tay ra nhận số tiền này. Sau đó, đồng xu rơi xuống đất, lăn vài vòng rồi lại lăn tới chỗ Tần Hạo.
Lúc này, nụ cười trên gương mặt Tần Hạo tắt phụt, anh nghiêm mặt lại nói: "Ý gì đây? Anh chê tiền ít quá sao?"
"A, không phải đâu ạ, cảm ơn cậu chủ Tần!"
Trịnh Nhất Hùng trong lòng chửi thề, anh ta chưa từng gặp loại người mặt dày như thế này. Có năm hào mà cũng dám nói là đi phong bì, đây không phải là cố tình kiếm chuyện sao?
Nhưng ngoài mặt anh ta nào dám ho he gì, chỉ đành ngoan ngoãn cúi đầu, nhặt đồng bạc kia lên.
"Ai da, đúng rồi, túi áo bên này của tôi còn một tệ!", Tần Hạo lại móc từ trong túi áo ra một tệ, ném xuống đất.
Trịnh Nhất Hùng giận tím mặt. Có điều, nghĩ lại thì hôm nay còn có việc khác quan trọng hơn nên anh ta cố kìm cơn giận lại, sau đó lại nhặt đồng xu một tệ kia lên.
"Xin mời, cậu chủ Tần!", Trịnh Nhất Hùng ngẩng đầu, lấy lại vẻ tươi cười vốn có.
Tần Hạo thở dài, bước lên phía trước vỗ vỗ vai anh ta, dùng giọng nghe có vẻ rất ấm áp nói: "Nếu tôi mà là anh thì tôi đã đá đồng tiền xu đó đi luôn rồi. Vậy mà anh vẫn cúi xuống nhặt, dù gì cũng không phải ăn mày. Chúng ta là đàn ông, phải có cốt cách một chút, ha ha!"
Nói rồi, Tần Hạo lắc đầu, trưng ra bộ mặt thất vọng rồi quay lưng đi thẳng, bỏ mặc Trịnh Nhất Hùng đứng ngây ra đó.
Trịnh Nhất Hùng nắm chặt đồng xu trong lòng bàn tay, cố gắng kiềm chế cơn giận đang phun trào. Một lúc lâu sau anh ta mới bình tĩnh lại được. Anh ta cắn chặt răng, ném đồng xu trong tay đi rồi mới đi về hướng Tần Hạo vừa đi lúc nãy.
Khi Tần Hạo vào đến cửa khách sạn, lại có một người nữa đang chờ để đón anh.
Lần này là tên mập Tôn Uy.
Tên mập cười thảo mai rồi tiến lên phía trước, đon đả: "Cậu chủ Tần đúng giờ quá, mời vào, mời vào!"
Tần Hạo cười lạnh, sờ sờ mũi rồi liếc tên mập trước mặt. Trong mắt anh là sự khinh bỉ, anh cũng chẳng thèm phí lời với tên mập này làm gì mà nói thẳng luôn: "Xem ra tôi đến sớm rồi! Thật ngại quá!"
"Hả? Sao có thể như vậy được? Xin lỗi, xin lỗi, tôi lỡ lời rồi!", Tôn Uy vừa cười vừa khe khẽ làm động tác tự vả, nhận lỗi vì lỡ lời.
Tần Hạo cảm thấy hơi phiền, anh cau mày lại, điềm nhiên nói: "Muốn mời cơm thì phải nhanh nhẹn lên, đừng có rề rà nữa!"
"Vâng vâng vâng, mời cậu chủ Tần đi bên này!", đường đường là con trai Cục trưởng Cục công an mà lại bị người ta quát nạt mới hèn làm sao, nhưng Tôn Uy dường như chẳng để ý đến điều đó.
Cảnh tượng này đã lọt vào mắt người quản lý đại sảnh của khách sạn Trung Hải, anh ta lập tức trở nên căng thẳng như đang nghênh chiến với quân địch.
"Đây là ông to bà lớn nào thế? Phải phục vụ cho tốt mới được!", người quản lý lo lắng rồi trực tiếp đi dặn dò cấp dưới.
Tần Hạo hai tay chắp đít, chân đi chữ bát theo chỉ dẫn của Tôn Uy tới một căn phòng nguy nga lộng lẫy. Sau đó, anh nhìn thấy hai 'gương mặt thân quen'.
Diệp Bằng Phi và Triệu Thiên Thành đang đứng nghênh đón ở cửa.
"Cậu chủ Tần, mời vào trong!"
Hai người kia cũng không nhiều lời mà giơ tay mời Tần Hạo vào trong với vẻ vô cùng khách sáo.
Tần Hạo lơ đễnh đi vào, tìm một chỗ đặt mông xuống. Anh vừa rút một điếu thuốc ra thì đã có người vội vã lao tới giúp anh châm lửa, đúng là phản ứng nhanh!"
"Nói đi, hôm nay mời tôi đến đây, ngoài việc ăn cơm thì còn việc gì nữa?", trong từ điển của Tần Hạo vốn không có từ 'khách sáo' nên anh vào chuyện chính luôn.
"Quả thực là có chuyện khác, nhưng cậu chủ Tần, xin cứ đợi một lát đã. Hay là chúng ta cứ cơm no rượu say trước, vừa ăn vừa nói chuyện đi!", Triệu Thiên Thành nhìn 'đồng đội' của mình rồi nháy mắt ra hiệu.
- -------------------
Có mấy lời mà Từ Mộng Kiều không dám nói thẳng nên đành lấy điện thoại nhắn tin cho Tần Hạo.
Sau khi nhận được tin nhắn, Tần Hạo đơ ra một lát. Sau đó, anh lại quay về phía 'chị Từ', nở nụ cười gian manh. Anh lập tức hỏi lại: "Đúng là tôi có sở thích khác thường đó, tôi mê đôi chân của chị. Chỉ cần là những thứ mặc lên đôi chân đó tôi đều thích hết!"
"Biến thái!"
Từ Mộng Kiều đáp ngay hai từ ngắn gọn.
Tần Hạo gửi lại một icon tiếc nuối cùng với một hàng chữ.
"Bao giờ mới được một lần như vậy nữa!"
Từ Mộng Kiều không thèm đếm xỉa đến anh nữa. Một lúc lâu sau mới nhắn lại một icon mặt tức giận.
Hai người họ cứ kiếm chuyện để nói với nhau như vậy cho tới khi đến giờ ăn trưa.
Tần Hạo xuống lầu, đi thẳng về phía nhà ăn. Anh vừa gọi một phần cơm, chưa cả kịp ăn thì điện thoại reo lên. Sau khi nhận điện thoại, anh nhấc máy lên nghe một lát liền cúp máy, sau đó đi luôn.
Lúc này, Từ Mộng Kiều vừa hay đang bưng khay đồ ăn đi về phía anh. Thấy Tần Hạo đứng lên rời khỏi đó, cô bất giác thần người ra. Sau đó, cô tìm một chỗ khác rồi ngồi xuống.
Từ Mộng Kiều vốn nghĩ sau khi tan làm Tần Hạo sẽ mời cô đi ăn cơm. Nhưng không ngờ, Tần Hạo dường như không hề có ý định đó. Hơn nữa, khi cô vừa đến, anh đã đi khỏi, cứ như cố tình trốn tránh cô vậy. Điều đó khiến người mà anh nhắn tin cùng cả buổi sáng là Từ Mộng Kiều cảm thấy không khỏi thất vọng.
Lúc thì nhiệt tình, lúc lại xa cách.
Khoảng cách này cũng quá lớn rồi nhỉ?
Từ Mộng Kiều tức muốn chết, cô cắn răng rồi tập trung ăn cơm, hận một nỗi đống đồ ăn này không phải Tần Hạo để cô có thể nghiền nát anh.
Từ Mộng Kiều không phát hiện ra, ngay cả khi ăn cơm, người cô nghĩ đến vẫn là anh.
Lúc này Tần Hạo lại đi xuống dưới lầu, cuộc điện thoại vừa nãy là của Diệp Bằng Phi gọi.
"Cậu chủ Tần, hôm nay tôi muốn mời cậu một bữa thịnh soạn coi như đền tội. Tôi đã bố trí tiệc ở khách sạn Trung Hải, mong cậu chủ Tần nể mặt!", Diệp Bằng Phi dùng kính ngữ, nói với vẻ rất khúm núm.
Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo Tần Hạo kia là con nhà danh gia vọng tộc!
Sau khi trở về nhà, Diệp Bằng Phi và bố mình đã bàn bạc rất kỹ với nhau, cuối cùng mới ra đối sách như vậy.
Hơn nữa, không phải chỉ mỗi anh ta làm vậy. Triệu Thiên Thành sau khi trở về nhà cũng thương lượng với người nhà một hồi, sau cùng người nhà anh ta cũng bắt tới tìm Tần Hạo nhận lỗi.
Lần này, tứ đại thiếu gia của Trung Hải bàn bạc, sau đó quyết định bày tiệc rượu, cử người có uy nhất trong bốn người là Diệp Bằng Phi ra mặt gọi điện thoại cho Tần Hạo.
Số điện thoại của anh là bọn họ thông qua các mối quan hệ bạn bè, người quen trong tập đoàn Triều Dương mà có được. Đây chẳng phải việc gì khó khăn.
Sau khi Tần Hạo nhận điện thoại cũng không hỏi tại sao họ lại có số của mình. Anh chỉ hỏi lại địa điểm, sau đó đi thằng xuống lầu.
Cho nên, anh thực sự không phải cố ý tránh mặt Từ Mộng Kiều mà là thực sự có việc bận. Đương nhiên, lúc này Từ Mộng Kiều sẽ không chịu nghe anh giải thích.
Tần Hạo đi ra ngoài, lái con Maserati của Lâm Vũ Hân tới khách sạn Trung Hải. Anh vừa xuống xe đã có người đứng đón.
Chính là Trịnh Nhất Hùng!
Trịnh Nhất Hùng hôm nay ăn mặc rất đàng hoàng để thể hiện thành ý. Vừa nhìn thấy Tần Hạo, anh ta bước lên phía trước nói: "Cậu chủ Tần, mời đi bên này!"
"Ái dồi ôi, nhiệt tình quá, các anh làm tôi ngại quá! Anh xem, tôi cũng đi vội quá nên chẳng mang theo quà cáp gì! Hay là tôi đi phong bì nhé?"
Nói rồi, Tần Hạo móc trong túi cả nửa ngày mới tìm thấy năm hào tiền xu. Anh đưa số tiền đó cho Trịnh Nhất Hùng.
Trịnh Nhất Hùng thần người ra, không muốn đưa tay ra nhận số tiền này. Sau đó, đồng xu rơi xuống đất, lăn vài vòng rồi lại lăn tới chỗ Tần Hạo.
Lúc này, nụ cười trên gương mặt Tần Hạo tắt phụt, anh nghiêm mặt lại nói: "Ý gì đây? Anh chê tiền ít quá sao?"
"A, không phải đâu ạ, cảm ơn cậu chủ Tần!"
Trịnh Nhất Hùng trong lòng chửi thề, anh ta chưa từng gặp loại người mặt dày như thế này. Có năm hào mà cũng dám nói là đi phong bì, đây không phải là cố tình kiếm chuyện sao?
Nhưng ngoài mặt anh ta nào dám ho he gì, chỉ đành ngoan ngoãn cúi đầu, nhặt đồng bạc kia lên.
"Ai da, đúng rồi, túi áo bên này của tôi còn một tệ!", Tần Hạo lại móc từ trong túi áo ra một tệ, ném xuống đất.
Trịnh Nhất Hùng giận tím mặt. Có điều, nghĩ lại thì hôm nay còn có việc khác quan trọng hơn nên anh ta cố kìm cơn giận lại, sau đó lại nhặt đồng xu một tệ kia lên.
"Xin mời, cậu chủ Tần!", Trịnh Nhất Hùng ngẩng đầu, lấy lại vẻ tươi cười vốn có.
Tần Hạo thở dài, bước lên phía trước vỗ vỗ vai anh ta, dùng giọng nghe có vẻ rất ấm áp nói: "Nếu tôi mà là anh thì tôi đã đá đồng tiền xu đó đi luôn rồi. Vậy mà anh vẫn cúi xuống nhặt, dù gì cũng không phải ăn mày. Chúng ta là đàn ông, phải có cốt cách một chút, ha ha!"
Nói rồi, Tần Hạo lắc đầu, trưng ra bộ mặt thất vọng rồi quay lưng đi thẳng, bỏ mặc Trịnh Nhất Hùng đứng ngây ra đó.
Trịnh Nhất Hùng nắm chặt đồng xu trong lòng bàn tay, cố gắng kiềm chế cơn giận đang phun trào. Một lúc lâu sau anh ta mới bình tĩnh lại được. Anh ta cắn chặt răng, ném đồng xu trong tay đi rồi mới đi về hướng Tần Hạo vừa đi lúc nãy.
Khi Tần Hạo vào đến cửa khách sạn, lại có một người nữa đang chờ để đón anh.
Lần này là tên mập Tôn Uy.
Tên mập cười thảo mai rồi tiến lên phía trước, đon đả: "Cậu chủ Tần đúng giờ quá, mời vào, mời vào!"
Tần Hạo cười lạnh, sờ sờ mũi rồi liếc tên mập trước mặt. Trong mắt anh là sự khinh bỉ, anh cũng chẳng thèm phí lời với tên mập này làm gì mà nói thẳng luôn: "Xem ra tôi đến sớm rồi! Thật ngại quá!"
"Hả? Sao có thể như vậy được? Xin lỗi, xin lỗi, tôi lỡ lời rồi!", Tôn Uy vừa cười vừa khe khẽ làm động tác tự vả, nhận lỗi vì lỡ lời.
Tần Hạo cảm thấy hơi phiền, anh cau mày lại, điềm nhiên nói: "Muốn mời cơm thì phải nhanh nhẹn lên, đừng có rề rà nữa!"
"Vâng vâng vâng, mời cậu chủ Tần đi bên này!", đường đường là con trai Cục trưởng Cục công an mà lại bị người ta quát nạt mới hèn làm sao, nhưng Tôn Uy dường như chẳng để ý đến điều đó.
Cảnh tượng này đã lọt vào mắt người quản lý đại sảnh của khách sạn Trung Hải, anh ta lập tức trở nên căng thẳng như đang nghênh chiến với quân địch.
"Đây là ông to bà lớn nào thế? Phải phục vụ cho tốt mới được!", người quản lý lo lắng rồi trực tiếp đi dặn dò cấp dưới.
Tần Hạo hai tay chắp đít, chân đi chữ bát theo chỉ dẫn của Tôn Uy tới một căn phòng nguy nga lộng lẫy. Sau đó, anh nhìn thấy hai 'gương mặt thân quen'.
Diệp Bằng Phi và Triệu Thiên Thành đang đứng nghênh đón ở cửa.
"Cậu chủ Tần, mời vào trong!"
Hai người kia cũng không nhiều lời mà giơ tay mời Tần Hạo vào trong với vẻ vô cùng khách sáo.
Tần Hạo lơ đễnh đi vào, tìm một chỗ đặt mông xuống. Anh vừa rút một điếu thuốc ra thì đã có người vội vã lao tới giúp anh châm lửa, đúng là phản ứng nhanh!"
"Nói đi, hôm nay mời tôi đến đây, ngoài việc ăn cơm thì còn việc gì nữa?", trong từ điển của Tần Hạo vốn không có từ 'khách sáo' nên anh vào chuyện chính luôn.
"Quả thực là có chuyện khác, nhưng cậu chủ Tần, xin cứ đợi một lát đã. Hay là chúng ta cứ cơm no rượu say trước, vừa ăn vừa nói chuyện đi!", Triệu Thiên Thành nhìn 'đồng đội' của mình rồi nháy mắt ra hiệu.
- -------------------