Tần Hạo sớm đã lường trước cô sẽ phản ứng như vậy. Nhìn dáng vẻ ông Cục trưởng trố mắt nghẹn họng, trong lòng Tần Hạo cười thầm, nhưng ngoài mặt lại vờ tỏ vẻ đáng thương. Tần Hạo nói: "Ngạo Tuyết, cô đừng như vậy, tôi biết cô có thiện cảm với tôi. Cần gì phải bịa ra một anh bạn trai để lừa gạt tôi, lừa gạt chính bản thân mình cơ chứ? Như vậy không tốt cho cả hai chúng ta!"
Nói ra câu này xong Tần Hạo cũng cảm thấy phát ớn.
Lăng Ngạo Tuyết quả nhiên tức điên, cô chỉ thẳng vào mặt Tần Hạo nhưng lại không mắng được thành lời.
Cục trưởng trong lòng cảm thấy buồn bã, nhìn vẻ mặt vừa thẹn vừa giận của Lăng Ngạo Tuyết, e rằng thỏ non đã gặp phải tên thợ săn gian ác rồi.
Lăng Ngạo Tuyết muốn giải thích, mãi mới lắp bắp được nửa câu: "Cục trưởng, tôi..."
"Được rồi, được rồi, nếu hai người đã như vậy thì tôi cũng không còn gì phải lo lắng nữa rồi. Cậu Tần cũng không sao rồi, có thể đi về rồi. Đương nhiên, nếu hai người vẫn muốn tiếp tục tâm sự thì cũng được thôi. Ông già này không làm phiền hai người trẻ tuổi các cậu nữa".
Lăng Ngạo Tuyết tức muốn chết, nói: "Cục trưởng đừng nghe anh ta nói xằng nói bậy!"
Nhưng Cục trưởng lúc này đã bỏ ngoài tai hết thảy, buồn bực đi ra ngoài.
Không khí trong phòng lại hoàn toàn thay đổi.
Tần Hạo cảm thấy bên ngoài có người đang nghe trộm, cho nên, anh lập tức nói: "Tôi không tiền, học hành cũng chẳng đến đâu, công việc cũng nhàng nhàng không nuôi được đại tiểu thư như cô. Tôi không mua được xe, được nhà, không cho cô được hạnh phúc".
Lăng Ngạo Tuyết cuối cùng cũng túm được cơ hội, cô gầm lên: "Ai muốn xe, muốn nhà của anh. Tôi..."
Lăng Ngạo Tuyết chỉ bật lại câu cuối cùng mà Tần Hạo nói. Nhưng những lời cô nói qua tai vách mạch rừng của người đồng nghiệp bên ngoài lại bị bẻ lái đi thành ý khác.
Tần Hạo tiếp tục cắt lời cô, nói tầm bậy tầm bạ: "Tôi biết cô không phải người ham vinh hoa phú quý, tham tiền tài. Nhưng xã hội ngày nay quá thực dụng, hôm nay cô có thể bao dung tất cả nhưng còn sau này thì sao?"
Lăng Ngạo Tuyết nãy giờ không biết tại sao Tần Hạo lại nói những lời này, chỉ có thể kết luận là anh bị thần kinh. Cô mắng: "Anh đúng là đồ điên!"
Tần Hạo ra vẻ như tổn thương nặng nề, cực kì buồn bã, nói với giọng khàn khàn: "Đúng, tôi sớm đã phát điên rồi. Cô cần gì một kẻ điên cơ chứ. Nếu vậy, cô sẽ không được hạnh phúc đâu".
Lăng Ngạo Tuyết đang định lao lên tẩn cho anh một trận thì Tần Hạo đột nhiên khẽ ơ lên một tiếng, nhưng rồi sau đó không nói gì nữa.
Người đứng ngoài nghe trộm tưởng rằng Tần Hạo đã phát hiện ra mình nên cảm thấy không ổn, vội vã chuồn mất.
Cậu công an nghe trộm bên ngoài còn trẻ nên cũng khá hiểu chuyện yêu đương nam nữ, nhưng cậu ta luôn cho rằng độc thân mới là vinh quang. Cậu ta cũng là một trong những thanh niên cứng trong Cục không tơ tưởng quá nhiều đến Lăng Ngạo Tuyết. Hôm nay cậu ta lại vô tình nghe được 'màn kịch' này của Tần Hạo, nếu người trong Cục cũng biết chuyện này thì chắc hẳn sẽ một phen dậy sóng.
Đặc biệt là một đồng nghiệp nam trẻ đối địch với cậu ta. Nếu đồng nghiệp này biết Lăng Ngạo Tuyết sống chết níu kéo một người đàn ông thì chắc tâm can sẽ đau thấu trời xanh!
Cậu công an kia vô cùng phấn khởi chạy ra ngoài truyền tin hot.
Gian kế của Tần Hạo quả nhiên đã thành công nên anh cũng chẳng thèm giả vờ giả vịt gì nữa. Anh nghiêm mặt lại, hờ hững nói: "Được rồi, Ngạo Tuyết, vừa nãy đùa với cô thôi. Mong cô đừng để ý. Sau này, tôi sẽ thường xuyên đến thăm cô, bởi vì tôi đã quyết định từ nay sẽ theo đuổi cô".
Lăng Ngạo Tuyết lại bị cú lật mặt 360 độ này làm cho ngơ ngác. Nghe Tần Hạo nói xong, cô ngẩn người ra.
Tần Hạo khẽ mỉm cười, mở cửa đi ra ngoài rồi rời khỏi đó.
Có Cục trưởng đích thân ra mặt nên đương nhiên Tần Hạo được danh chính ngôn thuận rời khỏi Cục công an. Lăng Ngạo Tuyết đuổi theo được hai bước nhưng sau đó lại chán nản bỏ qua. Đuổi được rồi thì đã làm sao? Có thể bắt anh lại nữa không?
Không thể nào!
Lăng Ngạo Tuyết giờ đây bắt đầu nghi ngờ. Đưa Tần Hạo về đồn vốn chỉ là một sự hiểu lầm. Bản thân cô bị anh chọc cho tức điên, đến nỗi cơm cũng chẳng muốn ăn. Sau đó, còn bị anh lợi dụng, muốn lao lên đánh anh cũng đánh không được, lại còn bị trêu ghẹo.
Lăng Ngạo Tuyết đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng uất ức.
Cậu công an nghe trộm vừa nãy thấy Tần Hạo rời khỏi thì đoán chắc là anh đã cãi nhau với Lăng Ngạo Tuyết. Hai người họ cãi nhau buồn như vậy liệu cậu ta có nên đi an ủi Lăng Ngạo Tuyết một chút không?
Con người ta một khi thấy uất ức thì thường muốn ra ngoài giải tỏa tâm trạng, hoặc là tìm người trút giận. Lăng Ngạo Tuyết bây giờ không có tâm trạng ra ngoài dạo phố, cho nên, cơn giận đùng đùng như lửa đốt của cô đương nhiên là trút lên đầu cậu công an kia.
Cậu công an kia vẫn còn tưởng Lăng Ngạo Tuyết chỉ đang phiền muộn vì chuyện tình cảm nên vội vã an ủi: "Không sao, làm gì có hai người nào mà không cãi nhau bao giờ chứ. Có chuyện gì thì cứ nói ra, trải lòng với nhau là xong ấy mà. Yên tâm đi, anh ấy sẽ còn quay trở lại".
"Hai người?"
Lăng Ngạo Tuyết nhíu chặt mày lại, sau đó nghĩ ngợi một lúc thì chợt thấy không đúng lắm. Cô tức giận nói: "Cái gì mà hai người? Cậu đang nói ai với ai vậy?"
Cậu công an kia còn tưởng mình lỡ lời, vội vã bổ sung: "Được được được, là cặp tình nhân, nếu quan hệ còn chưa đến mức đó thì âu cũng phải là trên tình bạn dưới tình yêu rồi!"
"Ai là tình nhân của anh ta? Cậu mới là tình nhân của anh ta, cả nhà cậu là tình nhân của anh ta".
Lăng Ngạo Tuyết đột nhiên tức giận quát lớn.
Cậu công an trẻ ngẩn người, hỏi lại: "Liên quan gì đến tôi? Liên quan gì đến cả nhà tôi chứ?"
Lăng Ngạo Tuyết đầu bốc khói rời khỏi đó. Vừa vào đến văn phòng, cả một đám người vây lấy cô, thi nhau nghe ngóng tình hình rồi nói một tràng. Nào là chúc mừng, nào là khuyên bảo. Là hoa khôi Cục công an, Lăng Ngạo Tuyết đương nhiên rất được mọi người yêu quý.
Nhưng hôm nay, Lăng Ngạo Tuyết thà làm một người mà cả Cục không thèm ngó ngàng tới còn hơn.
Lăng Ngạo Tuyết nghe mãi rồi mới chợt hiểu ra, hóa ra mọi người đều hiểu lầm cô và tên Tần Hạo đáng ghét kia là tình nhân.
Lại nghĩ tới những việc xảy ra trong phòng thẩm vấn lúc nãy, những lời đùa vô duyên và khó hiểu của Tần Hạo trước khi anh rời khỏi. Lại nghĩ tới cách gọi của cậu công an trẻ lúc nãy, Lăng Ngạo Tuyết lúc này đúng là tình ngay lý gian, giải thích gì cũng vô dụng.
Việc này đã được Cục trưởng và cả cậu công an trẻ kia tận mắt, tận tai làm chứng. Lăng Ngạo Tuyết có chối đây đẩy thì người xung quanh vẫn nghĩ cô chỉ đang ngại ngùng mà thôi.
Lăng Ngạo Tuyết - người trước giờ chưa một mảnh tình vắt vai, giờ tự nhiên lại bị gán ghép với một người đàn ông vừa mới gặp mặt không lâu.
Mà kẻ đầu têu của tấn bi kịch lần này chẳng ai khác ngoài cái tên có điệu cười gian tặc kia cả.
Lúc này, Lăng Ngạo Tuyết đang ngồi trước bàn làm việc, nhưng cô nào còn tâm trạng mà làm việc gì. Cô đang rơi vào trầm tư, nhưng đột nhiên bị đánh thức bởi âm báo tin nhắn của chiếc điện thoại trên bàn. Đó là tin nhắn từ một số lạ.
"Chúc mừng cô tìm được bạn trai nhé!"
Không cần đoán, đây chắc chắn là cái tên đã dàn dựng lên màn kịch này nhắn.
Lăng Ngạo Tuyết tức đến nỗi ném luôn điện thoại, nhảy lên rồi đá mấy lần vào ghế. Sau cùng, cô gục xuống bàn khóc nức nở.
"Anh ta bắt nạt tôi! Ai cũng bắt nạt tôi!"
...
Khi Tần Hạo về nhà thì Lâm Vũ Nghi cũng đã tan làm và trở về. Lúc cô nhìn thấy anh, nét mặt có chút không vui. Tần Hạo dám vứt cô ở công ty, giao cô cho một cô thư ký, sau đó thì chuồn mất dạng. Lâm Vũ Nghi quả thực đáng thương, Tần Hạo hại cô phải ở công ty chịu lườm nguýt cả một ngày.
Đống tài liệu nhìn không hiểu chữ nào thì không nói làm gì, cô thư ký kia cũng là một người thích ra oai, hơi một tý là dùng ánh mắt 'đến cái này mà cô cũng không biết sao' để nhìn Lâm Vũ Nghi.
- -------------------
Nói ra câu này xong Tần Hạo cũng cảm thấy phát ớn.
Lăng Ngạo Tuyết quả nhiên tức điên, cô chỉ thẳng vào mặt Tần Hạo nhưng lại không mắng được thành lời.
Cục trưởng trong lòng cảm thấy buồn bã, nhìn vẻ mặt vừa thẹn vừa giận của Lăng Ngạo Tuyết, e rằng thỏ non đã gặp phải tên thợ săn gian ác rồi.
Lăng Ngạo Tuyết muốn giải thích, mãi mới lắp bắp được nửa câu: "Cục trưởng, tôi..."
"Được rồi, được rồi, nếu hai người đã như vậy thì tôi cũng không còn gì phải lo lắng nữa rồi. Cậu Tần cũng không sao rồi, có thể đi về rồi. Đương nhiên, nếu hai người vẫn muốn tiếp tục tâm sự thì cũng được thôi. Ông già này không làm phiền hai người trẻ tuổi các cậu nữa".
Lăng Ngạo Tuyết tức muốn chết, nói: "Cục trưởng đừng nghe anh ta nói xằng nói bậy!"
Nhưng Cục trưởng lúc này đã bỏ ngoài tai hết thảy, buồn bực đi ra ngoài.
Không khí trong phòng lại hoàn toàn thay đổi.
Tần Hạo cảm thấy bên ngoài có người đang nghe trộm, cho nên, anh lập tức nói: "Tôi không tiền, học hành cũng chẳng đến đâu, công việc cũng nhàng nhàng không nuôi được đại tiểu thư như cô. Tôi không mua được xe, được nhà, không cho cô được hạnh phúc".
Lăng Ngạo Tuyết cuối cùng cũng túm được cơ hội, cô gầm lên: "Ai muốn xe, muốn nhà của anh. Tôi..."
Lăng Ngạo Tuyết chỉ bật lại câu cuối cùng mà Tần Hạo nói. Nhưng những lời cô nói qua tai vách mạch rừng của người đồng nghiệp bên ngoài lại bị bẻ lái đi thành ý khác.
Tần Hạo tiếp tục cắt lời cô, nói tầm bậy tầm bạ: "Tôi biết cô không phải người ham vinh hoa phú quý, tham tiền tài. Nhưng xã hội ngày nay quá thực dụng, hôm nay cô có thể bao dung tất cả nhưng còn sau này thì sao?"
Lăng Ngạo Tuyết nãy giờ không biết tại sao Tần Hạo lại nói những lời này, chỉ có thể kết luận là anh bị thần kinh. Cô mắng: "Anh đúng là đồ điên!"
Tần Hạo ra vẻ như tổn thương nặng nề, cực kì buồn bã, nói với giọng khàn khàn: "Đúng, tôi sớm đã phát điên rồi. Cô cần gì một kẻ điên cơ chứ. Nếu vậy, cô sẽ không được hạnh phúc đâu".
Lăng Ngạo Tuyết đang định lao lên tẩn cho anh một trận thì Tần Hạo đột nhiên khẽ ơ lên một tiếng, nhưng rồi sau đó không nói gì nữa.
Người đứng ngoài nghe trộm tưởng rằng Tần Hạo đã phát hiện ra mình nên cảm thấy không ổn, vội vã chuồn mất.
Cậu công an nghe trộm bên ngoài còn trẻ nên cũng khá hiểu chuyện yêu đương nam nữ, nhưng cậu ta luôn cho rằng độc thân mới là vinh quang. Cậu ta cũng là một trong những thanh niên cứng trong Cục không tơ tưởng quá nhiều đến Lăng Ngạo Tuyết. Hôm nay cậu ta lại vô tình nghe được 'màn kịch' này của Tần Hạo, nếu người trong Cục cũng biết chuyện này thì chắc hẳn sẽ một phen dậy sóng.
Đặc biệt là một đồng nghiệp nam trẻ đối địch với cậu ta. Nếu đồng nghiệp này biết Lăng Ngạo Tuyết sống chết níu kéo một người đàn ông thì chắc tâm can sẽ đau thấu trời xanh!
Cậu công an kia vô cùng phấn khởi chạy ra ngoài truyền tin hot.
Gian kế của Tần Hạo quả nhiên đã thành công nên anh cũng chẳng thèm giả vờ giả vịt gì nữa. Anh nghiêm mặt lại, hờ hững nói: "Được rồi, Ngạo Tuyết, vừa nãy đùa với cô thôi. Mong cô đừng để ý. Sau này, tôi sẽ thường xuyên đến thăm cô, bởi vì tôi đã quyết định từ nay sẽ theo đuổi cô".
Lăng Ngạo Tuyết lại bị cú lật mặt 360 độ này làm cho ngơ ngác. Nghe Tần Hạo nói xong, cô ngẩn người ra.
Tần Hạo khẽ mỉm cười, mở cửa đi ra ngoài rồi rời khỏi đó.
Có Cục trưởng đích thân ra mặt nên đương nhiên Tần Hạo được danh chính ngôn thuận rời khỏi Cục công an. Lăng Ngạo Tuyết đuổi theo được hai bước nhưng sau đó lại chán nản bỏ qua. Đuổi được rồi thì đã làm sao? Có thể bắt anh lại nữa không?
Không thể nào!
Lăng Ngạo Tuyết giờ đây bắt đầu nghi ngờ. Đưa Tần Hạo về đồn vốn chỉ là một sự hiểu lầm. Bản thân cô bị anh chọc cho tức điên, đến nỗi cơm cũng chẳng muốn ăn. Sau đó, còn bị anh lợi dụng, muốn lao lên đánh anh cũng đánh không được, lại còn bị trêu ghẹo.
Lăng Ngạo Tuyết đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng uất ức.
Cậu công an nghe trộm vừa nãy thấy Tần Hạo rời khỏi thì đoán chắc là anh đã cãi nhau với Lăng Ngạo Tuyết. Hai người họ cãi nhau buồn như vậy liệu cậu ta có nên đi an ủi Lăng Ngạo Tuyết một chút không?
Con người ta một khi thấy uất ức thì thường muốn ra ngoài giải tỏa tâm trạng, hoặc là tìm người trút giận. Lăng Ngạo Tuyết bây giờ không có tâm trạng ra ngoài dạo phố, cho nên, cơn giận đùng đùng như lửa đốt của cô đương nhiên là trút lên đầu cậu công an kia.
Cậu công an kia vẫn còn tưởng Lăng Ngạo Tuyết chỉ đang phiền muộn vì chuyện tình cảm nên vội vã an ủi: "Không sao, làm gì có hai người nào mà không cãi nhau bao giờ chứ. Có chuyện gì thì cứ nói ra, trải lòng với nhau là xong ấy mà. Yên tâm đi, anh ấy sẽ còn quay trở lại".
"Hai người?"
Lăng Ngạo Tuyết nhíu chặt mày lại, sau đó nghĩ ngợi một lúc thì chợt thấy không đúng lắm. Cô tức giận nói: "Cái gì mà hai người? Cậu đang nói ai với ai vậy?"
Cậu công an kia còn tưởng mình lỡ lời, vội vã bổ sung: "Được được được, là cặp tình nhân, nếu quan hệ còn chưa đến mức đó thì âu cũng phải là trên tình bạn dưới tình yêu rồi!"
"Ai là tình nhân của anh ta? Cậu mới là tình nhân của anh ta, cả nhà cậu là tình nhân của anh ta".
Lăng Ngạo Tuyết đột nhiên tức giận quát lớn.
Cậu công an trẻ ngẩn người, hỏi lại: "Liên quan gì đến tôi? Liên quan gì đến cả nhà tôi chứ?"
Lăng Ngạo Tuyết đầu bốc khói rời khỏi đó. Vừa vào đến văn phòng, cả một đám người vây lấy cô, thi nhau nghe ngóng tình hình rồi nói một tràng. Nào là chúc mừng, nào là khuyên bảo. Là hoa khôi Cục công an, Lăng Ngạo Tuyết đương nhiên rất được mọi người yêu quý.
Nhưng hôm nay, Lăng Ngạo Tuyết thà làm một người mà cả Cục không thèm ngó ngàng tới còn hơn.
Lăng Ngạo Tuyết nghe mãi rồi mới chợt hiểu ra, hóa ra mọi người đều hiểu lầm cô và tên Tần Hạo đáng ghét kia là tình nhân.
Lại nghĩ tới những việc xảy ra trong phòng thẩm vấn lúc nãy, những lời đùa vô duyên và khó hiểu của Tần Hạo trước khi anh rời khỏi. Lại nghĩ tới cách gọi của cậu công an trẻ lúc nãy, Lăng Ngạo Tuyết lúc này đúng là tình ngay lý gian, giải thích gì cũng vô dụng.
Việc này đã được Cục trưởng và cả cậu công an trẻ kia tận mắt, tận tai làm chứng. Lăng Ngạo Tuyết có chối đây đẩy thì người xung quanh vẫn nghĩ cô chỉ đang ngại ngùng mà thôi.
Lăng Ngạo Tuyết - người trước giờ chưa một mảnh tình vắt vai, giờ tự nhiên lại bị gán ghép với một người đàn ông vừa mới gặp mặt không lâu.
Mà kẻ đầu têu của tấn bi kịch lần này chẳng ai khác ngoài cái tên có điệu cười gian tặc kia cả.
Lúc này, Lăng Ngạo Tuyết đang ngồi trước bàn làm việc, nhưng cô nào còn tâm trạng mà làm việc gì. Cô đang rơi vào trầm tư, nhưng đột nhiên bị đánh thức bởi âm báo tin nhắn của chiếc điện thoại trên bàn. Đó là tin nhắn từ một số lạ.
"Chúc mừng cô tìm được bạn trai nhé!"
Không cần đoán, đây chắc chắn là cái tên đã dàn dựng lên màn kịch này nhắn.
Lăng Ngạo Tuyết tức đến nỗi ném luôn điện thoại, nhảy lên rồi đá mấy lần vào ghế. Sau cùng, cô gục xuống bàn khóc nức nở.
"Anh ta bắt nạt tôi! Ai cũng bắt nạt tôi!"
...
Khi Tần Hạo về nhà thì Lâm Vũ Nghi cũng đã tan làm và trở về. Lúc cô nhìn thấy anh, nét mặt có chút không vui. Tần Hạo dám vứt cô ở công ty, giao cô cho một cô thư ký, sau đó thì chuồn mất dạng. Lâm Vũ Nghi quả thực đáng thương, Tần Hạo hại cô phải ở công ty chịu lườm nguýt cả một ngày.
Đống tài liệu nhìn không hiểu chữ nào thì không nói làm gì, cô thư ký kia cũng là một người thích ra oai, hơi một tý là dùng ánh mắt 'đến cái này mà cô cũng không biết sao' để nhìn Lâm Vũ Nghi.
- -------------------