Diêu Nguyệt Na nhìn vào màn hình một hồi lâu thì phát hiện Tần Hạo đang nằm ngây người trên giường. Anh không làm gì cả, thi thoảng châm một điếu thuốc. Bộ dạng hết sức phê pha.
Nửa đêm nửa hôm không ngủ, cũng không làm gì. Hình như anh đang chờ đợi thứ gì đó.
Diêu Nguyệt Na chợt nghĩ ra: Lẽ nào cậu ta đang đợi mình sao?
Nghĩ vậy Diêu Nguyệt Na nở một nụ cười nhàn nhạt. Bà ta cố tình chọn một chiếc váy ngủ gợi cảm, rời khỏi phòng mình sau đó gõ cửa phòng Tần Hạo.
“Tới rồi sao? Ha ha!”
Tần Hạo cười thản nhiên. Anh bật dậy khỏi giường, bước tới mở cửa thì nhìn thấy Diêu Nguyệt Na đang chống một tay lên tường, phô ra tư thế cực kỳ gợi cảm.
“Vòi tắm trong phòng tôi bị hỏng rồi, tôi có thể tắm nhờ ở phòng cậu được không?”, Diêu Nguyệt Na mỉm cười, chớp mắt tỏ ý sâu xa.
Tần Hạo nhún vai, lùi lại và nói: “Đương nhiên là không thành vấn đề! Xin mời vào!”
Vừa nói Tần Hạo vừa nhường bước.
Vừa bước vào Diêu Nguyệt Na đã dựa vào Tần Hạo, sau đó vờ trẹo chân trên đôi giày cao gót khiến cả người đổ sạp vào ngực anh.
“Ấy da!”
Diêu Nguyệt Na khẽ kêu lên.
Nhưng Tần Hạo đã né qua một bên nhanh như chớp. Khi bà ta định sáp lại thì anh đã đứng cách xa nên bà ta có làm thế nào cũng không đạt được mục đích.
Thế là Diêu Nguyệt Na vội vàng đứng vững lại, suýt nữa thì khiến mình bị trẹo chân thật.
Kế hoạch thất bại. Diêu Nguyệt Na thầm chửi rủa cha nội này không biết tình ý gì cả.
Sau đó, Diêu Nguyệt Na đi tới trước cửa nhà tắm và cởi đồ ra.
Bà ta cố ý cởi rất chậm giống như để Tần Hạo nhìn lâu thêm một chút nữa, sau đó từ từ quay người, đúng lúc nhìn thấy Tần Hạo đang nhìn bà ta cười.
“Cá đã cắn câu!”
Diêu Nguyệt Na cũng trở nên kích động hơn. Bà ta chưa bà giờ có cảm giác kích động như thế này. Diêu Nguyệt Na từ từ bước vào nhà tắm, khẽ đóng cửa lại nhưng cố ý không đóng chặt mà chỉ khép hờ.
Ám hiệu rõ ràng như vậy thì đến cả thằng mù cũng hiểu!
Diêu Nguyệt Na chậm rãi tắm rửa.
Mười phút đã trôi qua.
Vẫn không có động tĩnh gì.
Hai mươi phút trôi qua.
Vẫn không có gì nhúc nhích.
“Cha nội chết giẫm này không phải là một khúc gỗ đấy chứ? Bà đã làm như vậy trước mặt rồi mà không hiểu mô tê gì sao?”, Diêu Nguyệt Na chưa bao giờ tự ti bởi vẻ quyến rũ của mình. Không phải vừa rồi Tần Hạo còn nhìn bà ta với đôi mắt sáng rực sao!
Ba mươi phút trôi qua. Mọi thứ vẫn im lìm.
“Xin lỗi, Tần Hạo, cậu có thể lấy đồ ngủ giúp tôi được không. Vừa nãy tôi để ở giường của cậu!”
Giọng nói của Diêu Nguyệt Na từ trong nhà tắm vọng ra.
Tần Hạo liếc nhìn bộ đồ ngủ được gấp gọn ở đầu giường. Anh cười với vẻ khinh bỉ: “Được chứ!”
Vừa nói Tần Hạo vừa lấy bộ quần áo đi tới cửa phòng tắm và gõ cửa.
Diêu Nguyệt Na tiến lại gần. Bà ta đứng ngay sau cánh cửa.
Lúc này hai người đứng cách nhau chưa tới một mét, chỉ vươn tay là chạm tới. Diêu Nguyệt Na vô cùng kích động, dường như bà ta đã nghĩ tới kịch tính chuẩn bị xảy ra.
Sắc mặt Tần Hạo từ đầu tới cuối luôn vô cùng kiên định. Anh đưa bộ đồ qua khe cửa.
Diêu Nguyệt Na đưa tay ra nhận quần áo. Tay bà ta chạm vào cổ tay Tần Hạo rồi bỗng nắm chặt, kéo anh vào trong.
Lần này Tần Hạo cũng hết hồn.
“Vào cùng tắm đi, người ta đợi cậu lâu lắm rồi!”, Diêu Nguyệt Na cười hi hi nói.
Đây chẳng khác gì lật ngửa bài.
“Ấy ấy ấy, tổng giám đốc Diêu. Bà làm vậy không được đâu. Tôi chỉ coi bà như đại gia, vậy mà bà lại muốn ngủ cùng tôi sao?”
Tần Hạo rút mạnh tay ra khỏi tay Diêu Nguyệt Na. Anh đứng ngoài cửa không hề bước vào.
Diêu Nguyệt Na tức giận, bà ta mở hẳn cánh cửa ra, cứ thế đứng trần truồng trước mặt Tần Hạo. Bà ta tỏ vẻ khó chịu: “Ý của cậu là gì? Người ta muốn cái gì mà đến giờ cậu vẫn không hiểu sao?”
Tần Hạo cười: “Hiểu chứ, nhưng mà tôi không có hứng với gu của tổng giám đốc Diêu!”
“Cậu…”
Diêu Nguyệt Na tức lắm.
Nhưng bà ta không ngờ Tần Hạo còn vạch trần thẳng thừng. Anh cười nói: “Thứ nhất là không có hứng thú, thứ hai là tôi không thích yêu quái thành tinh. Giờ tôi vẫn còn là trai tân, để một người lão luyện như tổng giám đốc Diêu hút hết dương khí thì thiệt thòi quá? Đương nhiên, còn một vấn đề nữa là tôi nhát chết, sợ mắc bệnh!”
Khuôn mặt Diêu Nguyệt Na cứng đờ. Bà ta tức tới mức lông mày như dựng đứng, nghiến răng ken két. Bà ta siết chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn chăm chăm Tần Hạo.
“Vì vậy tổng giám đốc Diêu tặng xe là được rồi, còn người thì thôi miễn!”
Tần Hạo cười ha ha nói: “Tôi thấy cũng không còn sớm nữa, tắm xong thì ngủ đi!”
Nói xong Tần Hạo lại lấy bao thuốc trong túi ra, rút ra một điếu đưa lên miệng. Anh khẽ cười rồi quay người nằm lên giường.
Diêu Nguyệt Na trông vô cùng khó coi. Lần đầu tiên bà ta bị một người đàn ông từ chối và sỉ nhục như vậy, thật chỉ muốn giết chết cha nội này cho rồi.
Nhưng bây giờ bà ta biết người này không nằm trong tầm kiểm soát của mình.
“Nếu đã vậy thì tôi cũng không nhiều lời nữa. Có lẽ cậu biết tại sao tôi mời cậu tới đây!", Diêu Nguyệt Na nhanh chóng mặc đồ vào, bước ra khỏi nhà tắm, lạnh lùng nhìn Tần Hạo.
Tần Hạo cười nham hiểm: “Biết chứ, là để xin lỗi tôi! Không phải lúc trước tổng giám đốc Diêu đã nói vậy sao!”
Diêu Nguyệt Na tức tới mức chỉ muốn nổi điên. Bà ta vốn là người nóng tính. Hôm nay có thể nhịn tới mức này đã là điều không dễ dàng gì rồi.
“Đừng giả bộ với tôi, đoạn video đâu? Cậu giao đoạn video và tất cả các nguồn của đoạn video đó rồi cậu có thể nêu điều kiện, tôi làm được thì nhất định sẽ đáp ứng cho cậu, thế nào?”
Diêu Nguyệt Na hít một hơi thật sâu, nhìn người thanh niên khó lường trước mặt. Lúc này bà ta mới cảm thấy cậu thanh niên này phi phàm.
Nếu là người khác thì đã vồ lên người bà ta từ lâu rồi.
Năm nay Diêu Nguyệt Na tầm bốn mươi tuổi nhưng sống cuộc sống của quý tộc nên trông không khác gì phu nhân ba mươi. Làn da trắng nõn mịn màng, không hề có dấu hiệu lão hóa.
Quan trọng nhất là khí chất của người phụ nữ cao quý thường rất hấp dẫn những cậu nhóc ít tuổi.
Vậy mà lần này bà ta lại thất bại trước Tần Hạo.
Tần Hạo thật thấy buồn cười nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra hết sức nghiêm túc: “Video á? Video nào cơ? Tổng giám đốc Diêu nói rõ được không, nếu không tôi không biết là gì đâu!"
Diêu Nguyệt Na tức giận nghiến răng: “Thứ mà thằng nhóc Trần Lâm đưa cho cậu ấy, còn giả bộ nữa à!’
Tần Hảo tỏ vẻ như chợt hiểu ra: “À thứ đó à! Ha ha. Để tôi nhớ lại xem, tôi để ở đâu nhỉ? Chết rồi, không nhớ ra thật rồi. Không được, cứ nghĩ là tôi lại đau đầu. Xem ra tôi mệt quá rồi!”
“Cậu…”
Diêu Nguyệt Na tức như muốn điên lên nhưng Tần Hạo thì nằm trên giường nhắm mắt lại giống như đã ngủ say.
“Được được được, cậu mệt rồi thì sáng mai nói vậy!”
Diêu Nguyệt Na giận dữ đạp cửa bỏ đi. Bà ta vừa đi vừa chửi, lúc thì chửi Tần Hạo, rồi chửi chồng mình là Lý Quốc Hào, lúc lại chửi cả Tương Long của Long Bang.
“Đồ phế vật, giết có một người mà cũng không xong!”, Diêu Nguyệt Na căm hận rồi bỗng nghĩ ra điều gì đó.
- -------------------
Nửa đêm nửa hôm không ngủ, cũng không làm gì. Hình như anh đang chờ đợi thứ gì đó.
Diêu Nguyệt Na chợt nghĩ ra: Lẽ nào cậu ta đang đợi mình sao?
Nghĩ vậy Diêu Nguyệt Na nở một nụ cười nhàn nhạt. Bà ta cố tình chọn một chiếc váy ngủ gợi cảm, rời khỏi phòng mình sau đó gõ cửa phòng Tần Hạo.
“Tới rồi sao? Ha ha!”
Tần Hạo cười thản nhiên. Anh bật dậy khỏi giường, bước tới mở cửa thì nhìn thấy Diêu Nguyệt Na đang chống một tay lên tường, phô ra tư thế cực kỳ gợi cảm.
“Vòi tắm trong phòng tôi bị hỏng rồi, tôi có thể tắm nhờ ở phòng cậu được không?”, Diêu Nguyệt Na mỉm cười, chớp mắt tỏ ý sâu xa.
Tần Hạo nhún vai, lùi lại và nói: “Đương nhiên là không thành vấn đề! Xin mời vào!”
Vừa nói Tần Hạo vừa nhường bước.
Vừa bước vào Diêu Nguyệt Na đã dựa vào Tần Hạo, sau đó vờ trẹo chân trên đôi giày cao gót khiến cả người đổ sạp vào ngực anh.
“Ấy da!”
Diêu Nguyệt Na khẽ kêu lên.
Nhưng Tần Hạo đã né qua một bên nhanh như chớp. Khi bà ta định sáp lại thì anh đã đứng cách xa nên bà ta có làm thế nào cũng không đạt được mục đích.
Thế là Diêu Nguyệt Na vội vàng đứng vững lại, suýt nữa thì khiến mình bị trẹo chân thật.
Kế hoạch thất bại. Diêu Nguyệt Na thầm chửi rủa cha nội này không biết tình ý gì cả.
Sau đó, Diêu Nguyệt Na đi tới trước cửa nhà tắm và cởi đồ ra.
Bà ta cố ý cởi rất chậm giống như để Tần Hạo nhìn lâu thêm một chút nữa, sau đó từ từ quay người, đúng lúc nhìn thấy Tần Hạo đang nhìn bà ta cười.
“Cá đã cắn câu!”
Diêu Nguyệt Na cũng trở nên kích động hơn. Bà ta chưa bà giờ có cảm giác kích động như thế này. Diêu Nguyệt Na từ từ bước vào nhà tắm, khẽ đóng cửa lại nhưng cố ý không đóng chặt mà chỉ khép hờ.
Ám hiệu rõ ràng như vậy thì đến cả thằng mù cũng hiểu!
Diêu Nguyệt Na chậm rãi tắm rửa.
Mười phút đã trôi qua.
Vẫn không có động tĩnh gì.
Hai mươi phút trôi qua.
Vẫn không có gì nhúc nhích.
“Cha nội chết giẫm này không phải là một khúc gỗ đấy chứ? Bà đã làm như vậy trước mặt rồi mà không hiểu mô tê gì sao?”, Diêu Nguyệt Na chưa bao giờ tự ti bởi vẻ quyến rũ của mình. Không phải vừa rồi Tần Hạo còn nhìn bà ta với đôi mắt sáng rực sao!
Ba mươi phút trôi qua. Mọi thứ vẫn im lìm.
“Xin lỗi, Tần Hạo, cậu có thể lấy đồ ngủ giúp tôi được không. Vừa nãy tôi để ở giường của cậu!”
Giọng nói của Diêu Nguyệt Na từ trong nhà tắm vọng ra.
Tần Hạo liếc nhìn bộ đồ ngủ được gấp gọn ở đầu giường. Anh cười với vẻ khinh bỉ: “Được chứ!”
Vừa nói Tần Hạo vừa lấy bộ quần áo đi tới cửa phòng tắm và gõ cửa.
Diêu Nguyệt Na tiến lại gần. Bà ta đứng ngay sau cánh cửa.
Lúc này hai người đứng cách nhau chưa tới một mét, chỉ vươn tay là chạm tới. Diêu Nguyệt Na vô cùng kích động, dường như bà ta đã nghĩ tới kịch tính chuẩn bị xảy ra.
Sắc mặt Tần Hạo từ đầu tới cuối luôn vô cùng kiên định. Anh đưa bộ đồ qua khe cửa.
Diêu Nguyệt Na đưa tay ra nhận quần áo. Tay bà ta chạm vào cổ tay Tần Hạo rồi bỗng nắm chặt, kéo anh vào trong.
Lần này Tần Hạo cũng hết hồn.
“Vào cùng tắm đi, người ta đợi cậu lâu lắm rồi!”, Diêu Nguyệt Na cười hi hi nói.
Đây chẳng khác gì lật ngửa bài.
“Ấy ấy ấy, tổng giám đốc Diêu. Bà làm vậy không được đâu. Tôi chỉ coi bà như đại gia, vậy mà bà lại muốn ngủ cùng tôi sao?”
Tần Hạo rút mạnh tay ra khỏi tay Diêu Nguyệt Na. Anh đứng ngoài cửa không hề bước vào.
Diêu Nguyệt Na tức giận, bà ta mở hẳn cánh cửa ra, cứ thế đứng trần truồng trước mặt Tần Hạo. Bà ta tỏ vẻ khó chịu: “Ý của cậu là gì? Người ta muốn cái gì mà đến giờ cậu vẫn không hiểu sao?”
Tần Hạo cười: “Hiểu chứ, nhưng mà tôi không có hứng với gu của tổng giám đốc Diêu!”
“Cậu…”
Diêu Nguyệt Na tức lắm.
Nhưng bà ta không ngờ Tần Hạo còn vạch trần thẳng thừng. Anh cười nói: “Thứ nhất là không có hứng thú, thứ hai là tôi không thích yêu quái thành tinh. Giờ tôi vẫn còn là trai tân, để một người lão luyện như tổng giám đốc Diêu hút hết dương khí thì thiệt thòi quá? Đương nhiên, còn một vấn đề nữa là tôi nhát chết, sợ mắc bệnh!”
Khuôn mặt Diêu Nguyệt Na cứng đờ. Bà ta tức tới mức lông mày như dựng đứng, nghiến răng ken két. Bà ta siết chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn chăm chăm Tần Hạo.
“Vì vậy tổng giám đốc Diêu tặng xe là được rồi, còn người thì thôi miễn!”
Tần Hạo cười ha ha nói: “Tôi thấy cũng không còn sớm nữa, tắm xong thì ngủ đi!”
Nói xong Tần Hạo lại lấy bao thuốc trong túi ra, rút ra một điếu đưa lên miệng. Anh khẽ cười rồi quay người nằm lên giường.
Diêu Nguyệt Na trông vô cùng khó coi. Lần đầu tiên bà ta bị một người đàn ông từ chối và sỉ nhục như vậy, thật chỉ muốn giết chết cha nội này cho rồi.
Nhưng bây giờ bà ta biết người này không nằm trong tầm kiểm soát của mình.
“Nếu đã vậy thì tôi cũng không nhiều lời nữa. Có lẽ cậu biết tại sao tôi mời cậu tới đây!", Diêu Nguyệt Na nhanh chóng mặc đồ vào, bước ra khỏi nhà tắm, lạnh lùng nhìn Tần Hạo.
Tần Hạo cười nham hiểm: “Biết chứ, là để xin lỗi tôi! Không phải lúc trước tổng giám đốc Diêu đã nói vậy sao!”
Diêu Nguyệt Na tức tới mức chỉ muốn nổi điên. Bà ta vốn là người nóng tính. Hôm nay có thể nhịn tới mức này đã là điều không dễ dàng gì rồi.
“Đừng giả bộ với tôi, đoạn video đâu? Cậu giao đoạn video và tất cả các nguồn của đoạn video đó rồi cậu có thể nêu điều kiện, tôi làm được thì nhất định sẽ đáp ứng cho cậu, thế nào?”
Diêu Nguyệt Na hít một hơi thật sâu, nhìn người thanh niên khó lường trước mặt. Lúc này bà ta mới cảm thấy cậu thanh niên này phi phàm.
Nếu là người khác thì đã vồ lên người bà ta từ lâu rồi.
Năm nay Diêu Nguyệt Na tầm bốn mươi tuổi nhưng sống cuộc sống của quý tộc nên trông không khác gì phu nhân ba mươi. Làn da trắng nõn mịn màng, không hề có dấu hiệu lão hóa.
Quan trọng nhất là khí chất của người phụ nữ cao quý thường rất hấp dẫn những cậu nhóc ít tuổi.
Vậy mà lần này bà ta lại thất bại trước Tần Hạo.
Tần Hạo thật thấy buồn cười nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra hết sức nghiêm túc: “Video á? Video nào cơ? Tổng giám đốc Diêu nói rõ được không, nếu không tôi không biết là gì đâu!"
Diêu Nguyệt Na tức giận nghiến răng: “Thứ mà thằng nhóc Trần Lâm đưa cho cậu ấy, còn giả bộ nữa à!’
Tần Hảo tỏ vẻ như chợt hiểu ra: “À thứ đó à! Ha ha. Để tôi nhớ lại xem, tôi để ở đâu nhỉ? Chết rồi, không nhớ ra thật rồi. Không được, cứ nghĩ là tôi lại đau đầu. Xem ra tôi mệt quá rồi!”
“Cậu…”
Diêu Nguyệt Na tức như muốn điên lên nhưng Tần Hạo thì nằm trên giường nhắm mắt lại giống như đã ngủ say.
“Được được được, cậu mệt rồi thì sáng mai nói vậy!”
Diêu Nguyệt Na giận dữ đạp cửa bỏ đi. Bà ta vừa đi vừa chửi, lúc thì chửi Tần Hạo, rồi chửi chồng mình là Lý Quốc Hào, lúc lại chửi cả Tương Long của Long Bang.
“Đồ phế vật, giết có một người mà cũng không xong!”, Diêu Nguyệt Na căm hận rồi bỗng nghĩ ra điều gì đó.
- -------------------