Hai người trở về nhà
Lâm Vũ Nghi sợ hãi toát mồ hôi lạnh sau khi hiểu rõ sự việc. Vừa thấy hai người trở về là cô đã chạy tới ân cần hỏi Tần Hạo: “Anh không sao chứ?”
Tần Hạo liếc nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Lâm Vũ Hân thì cười miễn cường: “Không sao, tôi thì có thể bị làm sao chứ?”
Tần Hạo hơi dừng lại rồi tiếp tục nói: “Vẫn chỉ có em gái tốt, biết quan tâm người khác. Chứ không giống ai kia. Haizz! Cứu mạng người ta mà cứ như là nợ tiền người ta vậy. Sao số tôi khổ thế không biết?”
Lâm Vũ Hân lạnh lùng nhìn anh. Cô vẫn còn ghim những lời nói trước đó của anh.
“Em quay về trường đây!”, Lâm Vũ Nghi liếc nhìn hai người rồi thản nhiên nói. Có điều, hiện tại Lâm Vũ Hân đang bốc hỏa nên cũng chẳng buồn quan tâm.
Tần Hạo cười nói: “Để tôi đưa cô đi!”
Lâm Vũ Nghi vốn định nói không cần nhưng thấy hai người cãi nhau có khi lại xảy ra án mạng nên tách ra vẫn tốt hơn thế là cô gật đầu.
Lâm Vũ Hân xị mặt, không nói một tiếng nào.
Tần Hạo lái xe đưa Lâm Vũ Nghi ra khỏi biệt thự.
Trên đường đi, Lâm Vũ Nghi không nhịn được bèn hỏi: “Tần Hạo, hai người không sao chứ?”
“Không sao, chị cô giận dỗi chút rồi hết thôi!”.
Tần Hạo nói với vẻ thản nhiên.
Trường đại học Trung Hải cách không xa nên chẳng bao lâu sau họ đã tới nơi.
Lâm Vũ Nghi bước xuống xe rồi bỗng nhiên nói: “Có muốn vào trong đi một vòng không? Năm nay trong trường có nhiều tân sinh viên đẹp lắm!”
“OK luôn!”, Tần Hạo nghe thấy vậy thì mừng húm.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Người ngoài nhìn vào thì cảm thấy đây đúng là một cặp tình nhân trông rất gai mắt. Người nam thì không quá đẹp trai phong độ nhưng người nữ thì xinh đẹp phơi phới.
Cảnh sắc của trường đại học Trung Hải khá đẹp. Đi dưới rặng cây, ánh nắng xuyên qua kẽ lá như đang rắc hàng ngàn ngôi sao lấp lánh.
Hai người bất giác lại thảo luận về chủ đề khi nãy.
Dọc đường, có rất nhiều bạn học chào hỏi Lâm Vũ Nghi. Và không có gì bất ngờ khi tất cả mọi người đều săm soi Tần Hạo với vẻ tò mò, sau đó lại nhìn Lâm Vũ Nghi bằng ánh mắt nghi ngờ.
Cuối cùng điều đó khiến tâm trạng Tần Hạo như chó cắn: “Tại sao đều nhìn tôi như vậy chứ. Cảm thấy tôi không xứng với cô sao?”
“Chứ sao?”, Lâm Vũ Nghi cười tinh nghịch. Đôi mắt cô long lanh ánh lên vẻ trí tuệ.
Cô sẽ không vì chút chuyện cười này mà đỏ mặt rồi loạn nhịp tim như những cô gái mới lớn.
“Đương nhiên là không xứng rồi!”
Bỗng nhiên có một giọng nói ngạo mạn vang lên, phá tan bầu không khí yên lặng. Ngay sau đó một thanh niên trượt ván, đội mũ, mặc đồ thể thao rộng rãi xuất hiện.
Nhân tài của đại học Trung Hải đông như kiến. Năm hoa khôi thì có bốn bông đã rời đi. Bây giờ Lâm Vũ Nghi mới là hoa khôi của trường. Không ít người theo đuổi cô.
Sinh viên nam xuất hiện vào lúc này chính là một trong số những người ái mộ đó.
“Anh là ai?”, sinh viên này dừng lại, nhìn thấy Tần Hạo lạ hoắc thì ngạo mạn nói.
Lâu lắm rồi không tới trường chơi nên Tần Hạo cười nham hiểm, búng tay nói: “Ê nhóc, cậu hơi ngạo mạn rồi đấy!”
Sinh viên trước mặt là một trong những người thầm thương trộm nhớ Lâm Vũ Nghi ở đại học Trung Hải, tên là Chu Bằng, là sinh viên năm ba và cũng là thành viên của câu lạc bộ võ thuật.
Quả nhiên Chu Bằng nghe thấy vậy thì điên máu. Cậu ta thu ván trượt lại, nghênh ngang đối đầu: “Ái chà, không phải anh còn ngạo mạn hơn sao? Chưa gặp anh bao giờ, tới từ đâu đó đồ nhà quê?”
“Nhà quê tới từ tỉnh khác. Làm sao, không phục, định chơi à?”, Tần Hạo cảm thấy đùa giỡn sinh viên máu thừa lên não này hết sức thú vị, thế là anh buột miệng.
Không ngờ Chu Bằng nghe thấy vậy thì lại cho rằng anh đang khiêu khích cả cái trường học này, thế là cậu ta lên giọng chẳng chút nể nang: “Được thôi, chơi thế nào? Chúng ta đừng nói nhiều nữa: bóng rổ, bóng đá, trượt ván, anh chọn một loại đi!”
Cậu ta cố tình lớn tiếng thế là lập tức có một đám vây lại thành một nhóm đối diện với Tần Hạo và Lâm Vũ Nghi.
“Tên này là ai thế? Lớp nào vậy? Dám đơn phương khiêu chiến với anh Bằng của chúng tôi à? Gợi đòn phải không?”
“Nghe nói là ở ngoài trường, mà ở trường nào tới thì chịu!”
“Ghê gớm nhỉ, thích ăn đòn phải không!”
“…”
Đám người nói đủ thể loại.
Lâm Vũ Nghi đứng bên cạnh, chắp tay sau lưng chẳng buồn khuyên can và cũng không nói gì. Cô chỉ nhìn hai người họ và cười. Cô biết chỉ cần cô lên tiếng nói một câu thì đám sinh viên kia sẽ nể mặt và không làm khó Tần Hạo. Nhưng cô không nói, cô muốn để đám này biết sự tích oai phong của Tần Hạo khi ở trường trước đây. Để họ mở mang tầm mắt.
Người ta khoa trương một thì Tần Hạo khoa trương mười. Anh ngông cuồng nói: “Ai ấy nhỉ, những người khác thi tôi không thích chơi, chỉ chơi với mình cậu – kẻ ngầu nhất. Hôm nay tâm trạng anh không tốt lắm, nên muốn hành hạ cậu chút chút.
“Ối giời, nữ thần Lâm Vũ Nghi tìm đâu ra một tên thần kinh rung rinh thế này chứ? Cha nội này ra khỏi nhà quên uống thuốc à?”
“Anh Bằng, nói gì thì cũng tiếp. Chúng ta nhiều người như này chẳng lẽ lại không xử đẹp được anh ta sao?”
“Phải cho anh ta biết mùi!”
“Mẹ kiếp, nữ thần Lâm Vũ Nghi có người thương rồi. Đừng ngăn tôi, tôi khóc đây!”
Chu Bằng cậy sân nhà, khí thế hừng hực. Bóng rổ, bóng đá, trượt ván, cũng chỉ có thể hành hạ được tên nhóc này đôi chút chứ cũng chẳng khiến anh bị làm sao. Cha nội này đã không biết nặng nhẹ lại đi chọn đúng môn sở trường của mình thì cậu ta cũng không khách khí nữa.
Những câu lạc bộ ngoại khóa trong đại học Trung Hải cực kỳ phong phú. Là học viên của câu lạc bộ võ thuật, tài năng đỉnh nhất của Chu Bằng đương nhiên là đánh đấm.
“Vậy thì tốt. Trước mặt là căn cứ của câu lạc bộ chúng tôi. Chúng ta tới đó đấu! Dám không?”, Chu Bằng trực tiếp đưa ra đề nghị.
“Let’s go!”, Tần Hạo cười đắc ý. Nếu mà cậu chơi trò khác thì đúng là tôi còn không chắc chắn chứ muốn đấm nhau thì có phải múa rìu qua mắt thợ không cơ chứ? Anh đây chẳng biết gì ngoài đánh đấm.
Đám người nháo nhào chạy về khu căn cứ.
Thời đại này, tin tức lan nhanh như một cơn gió. Nhất là những tin tức liên quan tới hoa khôi của trường nào đó. Một đồn mười, mười đồn một trăm, cả trường nhanh chóng biết hết sạch.
Vừa nghe được tin Lâm Vũ Nghi dắt một người đàn ông từ bên ngoài vào trường, còn nói là đối tượng của mình thì đám sinh viên nam đã lập tức xông lên cứ như là em gái mình bị cướp mất vậy. Họ nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn lột da bóp gỏi người đàn ông kia.
Khi đám người Tần Hạo tới khu căn cứ thì có một đám người đã vây lại khiến khu vực này vốn đã hot giờ càng thêm đông đúc hơn.
Có người còn không tin, nhưng khi nhìn thấy Lâm Vũ Nghi đứng bên cạnh Tần Hạo thì họ không tin cũng không được.
Chu Bằng và Tần Hạo bị vây vào chính giữa.
Chu Bằng còn đặc biệt đi thay một bộ đồ võ màu trắng, trông càng ngầu lòi hơn, khiến không ít nữ sinh xung quanh bắn điện, thiếu điều muốn nhào tới gọi một tiếng nam thần.
“Có cần thay đồ không?”, Chu Bằng lo lắng cho vận mệnh của đối phương nhưng cậu ta cố gắng giữ phong độ, nhìn Tần Hạo mặc quần jeans thì bèn nhắc nhở.
Tần Hạo lắc đầu: “Không cần!”
“Kinh nhờ, khẩu khí gớm, để xem lát nữa anh Bằng trị anh ta thế nào!”
“Thằng nhãi này xong đời rồi. Dám tới trường chúng ta cướp hoa khôi, đừng mong bước ra được khỏi đây!”
Hiện trường náo nhiệt rầm rộ. Lời ra tiếng vào đủ cả, thậm chí có người còn nói giọng đầy ác cảm, chửi bới lung tung khiến Tần Hạo chau mày quét mắt lập tức kích động lên ánh mắt thù địch.
Ánh mắt của đám đông đều là màu đỏ máu!
Không còn cách nào khác, Lâm Vũ Nghi đành phải đứng ra nói: “Mọi người bình tĩnh được không? Sinh viên của đại học Trung Hải phải có khí chất!”
Đúng là thời gian Tần Hạo ở trong trường ít quá nên không có nhiều người biết đến anh.
- -------------------
Lâm Vũ Nghi sợ hãi toát mồ hôi lạnh sau khi hiểu rõ sự việc. Vừa thấy hai người trở về là cô đã chạy tới ân cần hỏi Tần Hạo: “Anh không sao chứ?”
Tần Hạo liếc nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Lâm Vũ Hân thì cười miễn cường: “Không sao, tôi thì có thể bị làm sao chứ?”
Tần Hạo hơi dừng lại rồi tiếp tục nói: “Vẫn chỉ có em gái tốt, biết quan tâm người khác. Chứ không giống ai kia. Haizz! Cứu mạng người ta mà cứ như là nợ tiền người ta vậy. Sao số tôi khổ thế không biết?”
Lâm Vũ Hân lạnh lùng nhìn anh. Cô vẫn còn ghim những lời nói trước đó của anh.
“Em quay về trường đây!”, Lâm Vũ Nghi liếc nhìn hai người rồi thản nhiên nói. Có điều, hiện tại Lâm Vũ Hân đang bốc hỏa nên cũng chẳng buồn quan tâm.
Tần Hạo cười nói: “Để tôi đưa cô đi!”
Lâm Vũ Nghi vốn định nói không cần nhưng thấy hai người cãi nhau có khi lại xảy ra án mạng nên tách ra vẫn tốt hơn thế là cô gật đầu.
Lâm Vũ Hân xị mặt, không nói một tiếng nào.
Tần Hạo lái xe đưa Lâm Vũ Nghi ra khỏi biệt thự.
Trên đường đi, Lâm Vũ Nghi không nhịn được bèn hỏi: “Tần Hạo, hai người không sao chứ?”
“Không sao, chị cô giận dỗi chút rồi hết thôi!”.
Tần Hạo nói với vẻ thản nhiên.
Trường đại học Trung Hải cách không xa nên chẳng bao lâu sau họ đã tới nơi.
Lâm Vũ Nghi bước xuống xe rồi bỗng nhiên nói: “Có muốn vào trong đi một vòng không? Năm nay trong trường có nhiều tân sinh viên đẹp lắm!”
“OK luôn!”, Tần Hạo nghe thấy vậy thì mừng húm.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Người ngoài nhìn vào thì cảm thấy đây đúng là một cặp tình nhân trông rất gai mắt. Người nam thì không quá đẹp trai phong độ nhưng người nữ thì xinh đẹp phơi phới.
Cảnh sắc của trường đại học Trung Hải khá đẹp. Đi dưới rặng cây, ánh nắng xuyên qua kẽ lá như đang rắc hàng ngàn ngôi sao lấp lánh.
Hai người bất giác lại thảo luận về chủ đề khi nãy.
Dọc đường, có rất nhiều bạn học chào hỏi Lâm Vũ Nghi. Và không có gì bất ngờ khi tất cả mọi người đều săm soi Tần Hạo với vẻ tò mò, sau đó lại nhìn Lâm Vũ Nghi bằng ánh mắt nghi ngờ.
Cuối cùng điều đó khiến tâm trạng Tần Hạo như chó cắn: “Tại sao đều nhìn tôi như vậy chứ. Cảm thấy tôi không xứng với cô sao?”
“Chứ sao?”, Lâm Vũ Nghi cười tinh nghịch. Đôi mắt cô long lanh ánh lên vẻ trí tuệ.
Cô sẽ không vì chút chuyện cười này mà đỏ mặt rồi loạn nhịp tim như những cô gái mới lớn.
“Đương nhiên là không xứng rồi!”
Bỗng nhiên có một giọng nói ngạo mạn vang lên, phá tan bầu không khí yên lặng. Ngay sau đó một thanh niên trượt ván, đội mũ, mặc đồ thể thao rộng rãi xuất hiện.
Nhân tài của đại học Trung Hải đông như kiến. Năm hoa khôi thì có bốn bông đã rời đi. Bây giờ Lâm Vũ Nghi mới là hoa khôi của trường. Không ít người theo đuổi cô.
Sinh viên nam xuất hiện vào lúc này chính là một trong số những người ái mộ đó.
“Anh là ai?”, sinh viên này dừng lại, nhìn thấy Tần Hạo lạ hoắc thì ngạo mạn nói.
Lâu lắm rồi không tới trường chơi nên Tần Hạo cười nham hiểm, búng tay nói: “Ê nhóc, cậu hơi ngạo mạn rồi đấy!”
Sinh viên trước mặt là một trong những người thầm thương trộm nhớ Lâm Vũ Nghi ở đại học Trung Hải, tên là Chu Bằng, là sinh viên năm ba và cũng là thành viên của câu lạc bộ võ thuật.
Quả nhiên Chu Bằng nghe thấy vậy thì điên máu. Cậu ta thu ván trượt lại, nghênh ngang đối đầu: “Ái chà, không phải anh còn ngạo mạn hơn sao? Chưa gặp anh bao giờ, tới từ đâu đó đồ nhà quê?”
“Nhà quê tới từ tỉnh khác. Làm sao, không phục, định chơi à?”, Tần Hạo cảm thấy đùa giỡn sinh viên máu thừa lên não này hết sức thú vị, thế là anh buột miệng.
Không ngờ Chu Bằng nghe thấy vậy thì lại cho rằng anh đang khiêu khích cả cái trường học này, thế là cậu ta lên giọng chẳng chút nể nang: “Được thôi, chơi thế nào? Chúng ta đừng nói nhiều nữa: bóng rổ, bóng đá, trượt ván, anh chọn một loại đi!”
Cậu ta cố tình lớn tiếng thế là lập tức có một đám vây lại thành một nhóm đối diện với Tần Hạo và Lâm Vũ Nghi.
“Tên này là ai thế? Lớp nào vậy? Dám đơn phương khiêu chiến với anh Bằng của chúng tôi à? Gợi đòn phải không?”
“Nghe nói là ở ngoài trường, mà ở trường nào tới thì chịu!”
“Ghê gớm nhỉ, thích ăn đòn phải không!”
“…”
Đám người nói đủ thể loại.
Lâm Vũ Nghi đứng bên cạnh, chắp tay sau lưng chẳng buồn khuyên can và cũng không nói gì. Cô chỉ nhìn hai người họ và cười. Cô biết chỉ cần cô lên tiếng nói một câu thì đám sinh viên kia sẽ nể mặt và không làm khó Tần Hạo. Nhưng cô không nói, cô muốn để đám này biết sự tích oai phong của Tần Hạo khi ở trường trước đây. Để họ mở mang tầm mắt.
Người ta khoa trương một thì Tần Hạo khoa trương mười. Anh ngông cuồng nói: “Ai ấy nhỉ, những người khác thi tôi không thích chơi, chỉ chơi với mình cậu – kẻ ngầu nhất. Hôm nay tâm trạng anh không tốt lắm, nên muốn hành hạ cậu chút chút.
“Ối giời, nữ thần Lâm Vũ Nghi tìm đâu ra một tên thần kinh rung rinh thế này chứ? Cha nội này ra khỏi nhà quên uống thuốc à?”
“Anh Bằng, nói gì thì cũng tiếp. Chúng ta nhiều người như này chẳng lẽ lại không xử đẹp được anh ta sao?”
“Phải cho anh ta biết mùi!”
“Mẹ kiếp, nữ thần Lâm Vũ Nghi có người thương rồi. Đừng ngăn tôi, tôi khóc đây!”
Chu Bằng cậy sân nhà, khí thế hừng hực. Bóng rổ, bóng đá, trượt ván, cũng chỉ có thể hành hạ được tên nhóc này đôi chút chứ cũng chẳng khiến anh bị làm sao. Cha nội này đã không biết nặng nhẹ lại đi chọn đúng môn sở trường của mình thì cậu ta cũng không khách khí nữa.
Những câu lạc bộ ngoại khóa trong đại học Trung Hải cực kỳ phong phú. Là học viên của câu lạc bộ võ thuật, tài năng đỉnh nhất của Chu Bằng đương nhiên là đánh đấm.
“Vậy thì tốt. Trước mặt là căn cứ của câu lạc bộ chúng tôi. Chúng ta tới đó đấu! Dám không?”, Chu Bằng trực tiếp đưa ra đề nghị.
“Let’s go!”, Tần Hạo cười đắc ý. Nếu mà cậu chơi trò khác thì đúng là tôi còn không chắc chắn chứ muốn đấm nhau thì có phải múa rìu qua mắt thợ không cơ chứ? Anh đây chẳng biết gì ngoài đánh đấm.
Đám người nháo nhào chạy về khu căn cứ.
Thời đại này, tin tức lan nhanh như một cơn gió. Nhất là những tin tức liên quan tới hoa khôi của trường nào đó. Một đồn mười, mười đồn một trăm, cả trường nhanh chóng biết hết sạch.
Vừa nghe được tin Lâm Vũ Nghi dắt một người đàn ông từ bên ngoài vào trường, còn nói là đối tượng của mình thì đám sinh viên nam đã lập tức xông lên cứ như là em gái mình bị cướp mất vậy. Họ nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn lột da bóp gỏi người đàn ông kia.
Khi đám người Tần Hạo tới khu căn cứ thì có một đám người đã vây lại khiến khu vực này vốn đã hot giờ càng thêm đông đúc hơn.
Có người còn không tin, nhưng khi nhìn thấy Lâm Vũ Nghi đứng bên cạnh Tần Hạo thì họ không tin cũng không được.
Chu Bằng và Tần Hạo bị vây vào chính giữa.
Chu Bằng còn đặc biệt đi thay một bộ đồ võ màu trắng, trông càng ngầu lòi hơn, khiến không ít nữ sinh xung quanh bắn điện, thiếu điều muốn nhào tới gọi một tiếng nam thần.
“Có cần thay đồ không?”, Chu Bằng lo lắng cho vận mệnh của đối phương nhưng cậu ta cố gắng giữ phong độ, nhìn Tần Hạo mặc quần jeans thì bèn nhắc nhở.
Tần Hạo lắc đầu: “Không cần!”
“Kinh nhờ, khẩu khí gớm, để xem lát nữa anh Bằng trị anh ta thế nào!”
“Thằng nhãi này xong đời rồi. Dám tới trường chúng ta cướp hoa khôi, đừng mong bước ra được khỏi đây!”
Hiện trường náo nhiệt rầm rộ. Lời ra tiếng vào đủ cả, thậm chí có người còn nói giọng đầy ác cảm, chửi bới lung tung khiến Tần Hạo chau mày quét mắt lập tức kích động lên ánh mắt thù địch.
Ánh mắt của đám đông đều là màu đỏ máu!
Không còn cách nào khác, Lâm Vũ Nghi đành phải đứng ra nói: “Mọi người bình tĩnh được không? Sinh viên của đại học Trung Hải phải có khí chất!”
Đúng là thời gian Tần Hạo ở trong trường ít quá nên không có nhiều người biết đến anh.
- -------------------