Tần Hạo trừng mắt, rồi ăn liên tục mấy miếng mới nói tiếp: “Cùng anh về nhà họ Trần đi!”
Diệp Thanh Trúc từ chối ngay: “Không đi!”
Tần Hạo không chút do dự: “Nếu em không đi thì anh đảm bảo cả đời này sẽ không động vào người em nữa. Sau này chúng ta coi như không quen biết!”
Diệp Thanh Trúc nhướn mày, tức giận nói: “Anh đã nói như vậy, thật khiến em quá đau lòng. Được. Anh tuyệt tình lắm. Không động thì không động. Con cóc ba chân không khó tìm, đàn ông ba chân đầy đường kia kìa. Anh không động vào em thì hôm nay em sẽ cho anh mọc sừng luôn!”
“Tùy em thôi!”
Tần Hạo không hề khách khí. Đối phó với cô nàng này thì không thể làm theo cách thông thường được.
Diệp Thanh Trúc tức điên. Cô đứng dậy: “Anh thật sự muốn tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy sao?”
“Em cũng nào phải loại người đại từ đại bi gì. Nói lời phải biết trước biết sau một chút chứ?”, Tần Hạo tiếp tục ăn với vẻ thản nhiên.
Diệp Thanh Trúc đập bàn, trừng mắt nhưng lại nói: “Được rồi, cậu chủ, em đi. Anh đừng bỏ em được không!”
“Em điên thật!”
“Đúng vậy, em có vấn đề đấy. Gần đây dục vọng của em mạnh lắm, một ngày mà không làm gì thì em thực sự không chịu nổi!”
“Hôm nay em quên uống thuốc à!”
“Uống rồi, hôm qua mình làm nhiều như vậy, nếu không phòng bị, nhỡ có thì sao!”
“Không phải anh nói uống thuốc tránh thai mà là thuốc trị não ấy!”
“Hả? Ý anh nói là đầu em có vấn đề à? Woa, chồng của em lợi hại quá, chậc chậc!”
Tần Hạo cạn lời. Anh biết không thể nói lại cô nên quyết định ngậm miệng lại. Sau khi ăn xong, anh lau miệng, đứng dậy nói: “Em ăn từ từ, ngày mai anh gọi điện cho em. Chúng ta sẽ xuất phát sớm!”
Diệp Thanh Trúc tò mò: “Đi luôn vậy à? Buổi tối cuối cùng này không làm tí sao?”
Tần Hạo cũng hết cách, anh giả bộ không nghe thấy. Sau khi rời khỏi quán rượu, anh một mình lái xe đi quanh thành phố một vòng. Tâm trạng mất một hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Ngày mai phải rời khỏi Trung Hải rồi.
Không biết có điều gì đang chờ đợi anh ở thôn nhà họ Trần. Theo như cách nói của Trần Lạc Hà thì nơi đó đích thị là hang cọp. Nếu anh không có thực lực, ít nhất là nếu không có thực lực đánh bại được Trần Lạc Hà thì nơi đó đúng là thập tử nhất sinh.
Nhưng Tần Hạo không muốn trì hoãn thêm nữa. Có trời mới biết đợi đến khi anh đánh bại được Trần Lạc Hà thì không biết Lâm Vũ Hân đã xảy ra chuyện gì rồi.
Đúng như Diệp Thanh Trúc nói, tới khi đó có khi Lâm Vũ Hân đã bị ép gả cho người khác. Như vậy thì chẳng phải anh lại bị cắm một cái sừng to đùng sao.
Đầu có thể lìa cổ, máu có thể chảy thành sông nhưng nhất định không được để mọc sừng.
Hơn nữa, việc chờ đợi tấn công, chuẩn bị sẵn sàng mới hành động không phải là phong cách trước giờ của Tần Hạo.
Anh là một nhà mạo hiểm bẩm sinh. Khi còn ở chiến đội Long Hồn, anh là người khi đã cảm thấy cơ hội tới là sẽ liều mạng xông lên, dù có phải mở ra một con đường máu thì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu mọi chuyện đều sắp xếp theo kế hoạch, đi theo con đường đã chuẩn bị sẵn thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Sau khi đi một vòng thì Tần Hạo quay về nhà. Lâm Vũ Nghi vẫn chưa ngủ. Cô vẫn đang ngồi trong phòng khách đợi anh.
“Có phải rất nguy hiểm không?”
Sau khi thấy Tần Hạo, Lâm Vũ Nghi chỉ hỏi đúng một câu.
Tần Hạo không muốn lừa dối cô nên khẽ gật đầu.
Lâm Vũ Nghi khẽ mím môi, tâm trạng có phần phức tạp. Cô nhìn anh một hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra: “Tôi sẽ ở nhà đợi anh trở về, đừng quên nhé!”
…
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng, sương mù còn bao trùm cả Trung Hải với vẻ lành lạnh thì một chiếc xe SUV đã phóng như bay trên đường cao tốc. Bên trong xe là một nam một nữ. Âm nhạc bật rất lớn. Người đàn ông với tinh thần phấn chấn, còn cô gái có phần đờ đẫn trong bộ dạng vẫn chưa ngủ đủ giấc.
Hai người này chính là Tần Hạo và Diệp Thanh Trúc.
Lúc này Diệp Thanh Trúc hận cha nội thối tha này lắm. Sáng sớm đã tới khách sạn mà cô ở, kéo cô ra khỏi giường, đến mặt còn chưa kịp rửa đã bị nhét vào trong xe. Cô vốn định ngủ nướng thêm chút nữa thì anh lại bật nhạc to như vỡ trận.
“Anh lái xe, em ngủ, như vậy có vấn đề gì sao?”, Diệp Thanh Trúc đưa tay ra tắt nhạc, sau đó nằm vật ra ghế sau.
Tần Hạo nghĩ cũng đúng, dù sao đường còn dài!
Cô cứ ngủ như vậy tới trưa. Khi tỉnh lại, mở mắt thì càm ràm đòi đi ăn.
Tần Hạo cũng hết cách. Anh ra khỏi đường cao tốc, tìm một quán cơm và hai người ăn qua loa.
Lúc ăn cơm, Diệp Thanh Trúc đột nhiên nói một câu: “Hai người chúng ta có giống bỏ trốn không?”
“Ai mà lại bỏ trốn với loại người như em chứ? Nếu mà có thật thì cũng do ép buộc mà thôi!”, Tần Hạo tấn công chẳng chút nể nang.
“Ý của anh là bây giờ em cũng đang ép buộc anh sao? Vậy thì được, em không ép nữa, em ăn no rồi, không đi cùng anh nữa nhé!”
Diệp Thanh trúc đứng dậy quăng đũa xuống và bỏ đi.
Tần Hạo vẫn ngồi im không nhúc nhích. Dường như anh không quan tâm cô có bỏ đi hay không.
“Ấy chà, tưởng em không dám bỏ đi thật à!”, Diệp Thanh Trúc thầm nghĩ. Cô tưởng Tần Hạo chắc chắn nghĩ rằng cô sẽ quay lại.
“Vậy thì còn lâu em mới quay lại!”
Diệp Thanh Trúc không thèm quay đầu. Cô ra khỏi quán cơm rồi chuồn mất. Nhưng không ngờ, một nhân viên trong quán lại dang tay ra chặn cô lại.
“Xin lỗi, thưa cô, mời cô tính tiền trước ạ!”
Diệp Thanh Trúc hơi tái mặt, kinh ngạc nói: “Này, người kia tính tiền nhé? Sao lại chặn tôi!”
Cô chỉ vào Tần Hạo vẫn đang ngồi nhàn nhã,điềm tĩnh phía sau.
Nhưng nhân viên phục vụ nghiêm mặt nói: “Anh ấy đã nói rồi ạ, hai người không quá thân. Nên ăn cơm phần ai người đó trả. Vì vậy, mời cô đi tính tiền!”
Diệp Thanh Trúc sững sờ. Cô quay lại nhìn chăm chăm Tần Hạo. Đáng tiếc, cha nội này ngồi quay lưng nên hoàn toàn không nhìn thấy cô.
Cô đành phải quay lại chỗ ngồi, cầm đũa lên ăn tiếp.
“Nham hiểm thật. Keo kiệt tới vậy cơ à, còn bắt em tự tính tiền. Đúng là quá đáng ghét. Em chưa từng thấy người đàn ông nào bủn xỉn như vậy!”
Diệp Thanh Trúc vừa ăn vừa nói giọng khinh bỉ.
Tần Hạo khẽ mỉm cười. Anh cũng không trả lời, vẻ mặt vẫn vô cùng điềm nhiên. Ăn xong anh lau miệng rồi đứng dậy định bỏ đi.
Diệp Thanh Trúc vội vàng đuổi theo: “Này, đừng đùa vậy chứ. Tính tiền cho em đi! Này, đừng đi!”
Tần Hạo dường như không nghe thấy. Anh đi thẳng ra khỏi quán ăn.
Diệp Thanh Trúc sững sờ, cô cũng không nghĩ nhiều mà lao thẳng ra ngoài. Lần này thì không có ai ngăn cô lại nữa.
“Được lắm, anh trêu em à!”
Diệp Thanh Trúc lên xe, quặp chặt lấy cổ của ai đó.
“Làm gì thế, em mới ăn xong mà đã định vận động đấy à?”, Tần Hạo cố ý nhìn vào đôi gò bồng gợi cảm của cô. Anh liếm môi, cười tít mắt.
Diệp Thanh Trúc tức giận: “Tới đi, ai sợ ai chứ?”
Chiếc xe nhanh chóng khởi động rời khỏi quán ăn và lên đường cao tốc. Vừa đi vừa nghỉ, họ lái xe cả buổi chiều tới tối mới dừng lại trước một khách sạn.
- -------------------
Diệp Thanh Trúc từ chối ngay: “Không đi!”
Tần Hạo không chút do dự: “Nếu em không đi thì anh đảm bảo cả đời này sẽ không động vào người em nữa. Sau này chúng ta coi như không quen biết!”
Diệp Thanh Trúc nhướn mày, tức giận nói: “Anh đã nói như vậy, thật khiến em quá đau lòng. Được. Anh tuyệt tình lắm. Không động thì không động. Con cóc ba chân không khó tìm, đàn ông ba chân đầy đường kia kìa. Anh không động vào em thì hôm nay em sẽ cho anh mọc sừng luôn!”
“Tùy em thôi!”
Tần Hạo không hề khách khí. Đối phó với cô nàng này thì không thể làm theo cách thông thường được.
Diệp Thanh Trúc tức điên. Cô đứng dậy: “Anh thật sự muốn tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy sao?”
“Em cũng nào phải loại người đại từ đại bi gì. Nói lời phải biết trước biết sau một chút chứ?”, Tần Hạo tiếp tục ăn với vẻ thản nhiên.
Diệp Thanh Trúc đập bàn, trừng mắt nhưng lại nói: “Được rồi, cậu chủ, em đi. Anh đừng bỏ em được không!”
“Em điên thật!”
“Đúng vậy, em có vấn đề đấy. Gần đây dục vọng của em mạnh lắm, một ngày mà không làm gì thì em thực sự không chịu nổi!”
“Hôm nay em quên uống thuốc à!”
“Uống rồi, hôm qua mình làm nhiều như vậy, nếu không phòng bị, nhỡ có thì sao!”
“Không phải anh nói uống thuốc tránh thai mà là thuốc trị não ấy!”
“Hả? Ý anh nói là đầu em có vấn đề à? Woa, chồng của em lợi hại quá, chậc chậc!”
Tần Hạo cạn lời. Anh biết không thể nói lại cô nên quyết định ngậm miệng lại. Sau khi ăn xong, anh lau miệng, đứng dậy nói: “Em ăn từ từ, ngày mai anh gọi điện cho em. Chúng ta sẽ xuất phát sớm!”
Diệp Thanh Trúc tò mò: “Đi luôn vậy à? Buổi tối cuối cùng này không làm tí sao?”
Tần Hạo cũng hết cách, anh giả bộ không nghe thấy. Sau khi rời khỏi quán rượu, anh một mình lái xe đi quanh thành phố một vòng. Tâm trạng mất một hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Ngày mai phải rời khỏi Trung Hải rồi.
Không biết có điều gì đang chờ đợi anh ở thôn nhà họ Trần. Theo như cách nói của Trần Lạc Hà thì nơi đó đích thị là hang cọp. Nếu anh không có thực lực, ít nhất là nếu không có thực lực đánh bại được Trần Lạc Hà thì nơi đó đúng là thập tử nhất sinh.
Nhưng Tần Hạo không muốn trì hoãn thêm nữa. Có trời mới biết đợi đến khi anh đánh bại được Trần Lạc Hà thì không biết Lâm Vũ Hân đã xảy ra chuyện gì rồi.
Đúng như Diệp Thanh Trúc nói, tới khi đó có khi Lâm Vũ Hân đã bị ép gả cho người khác. Như vậy thì chẳng phải anh lại bị cắm một cái sừng to đùng sao.
Đầu có thể lìa cổ, máu có thể chảy thành sông nhưng nhất định không được để mọc sừng.
Hơn nữa, việc chờ đợi tấn công, chuẩn bị sẵn sàng mới hành động không phải là phong cách trước giờ của Tần Hạo.
Anh là một nhà mạo hiểm bẩm sinh. Khi còn ở chiến đội Long Hồn, anh là người khi đã cảm thấy cơ hội tới là sẽ liều mạng xông lên, dù có phải mở ra một con đường máu thì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu mọi chuyện đều sắp xếp theo kế hoạch, đi theo con đường đã chuẩn bị sẵn thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Sau khi đi một vòng thì Tần Hạo quay về nhà. Lâm Vũ Nghi vẫn chưa ngủ. Cô vẫn đang ngồi trong phòng khách đợi anh.
“Có phải rất nguy hiểm không?”
Sau khi thấy Tần Hạo, Lâm Vũ Nghi chỉ hỏi đúng một câu.
Tần Hạo không muốn lừa dối cô nên khẽ gật đầu.
Lâm Vũ Nghi khẽ mím môi, tâm trạng có phần phức tạp. Cô nhìn anh một hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra: “Tôi sẽ ở nhà đợi anh trở về, đừng quên nhé!”
…
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng, sương mù còn bao trùm cả Trung Hải với vẻ lành lạnh thì một chiếc xe SUV đã phóng như bay trên đường cao tốc. Bên trong xe là một nam một nữ. Âm nhạc bật rất lớn. Người đàn ông với tinh thần phấn chấn, còn cô gái có phần đờ đẫn trong bộ dạng vẫn chưa ngủ đủ giấc.
Hai người này chính là Tần Hạo và Diệp Thanh Trúc.
Lúc này Diệp Thanh Trúc hận cha nội thối tha này lắm. Sáng sớm đã tới khách sạn mà cô ở, kéo cô ra khỏi giường, đến mặt còn chưa kịp rửa đã bị nhét vào trong xe. Cô vốn định ngủ nướng thêm chút nữa thì anh lại bật nhạc to như vỡ trận.
“Anh lái xe, em ngủ, như vậy có vấn đề gì sao?”, Diệp Thanh Trúc đưa tay ra tắt nhạc, sau đó nằm vật ra ghế sau.
Tần Hạo nghĩ cũng đúng, dù sao đường còn dài!
Cô cứ ngủ như vậy tới trưa. Khi tỉnh lại, mở mắt thì càm ràm đòi đi ăn.
Tần Hạo cũng hết cách. Anh ra khỏi đường cao tốc, tìm một quán cơm và hai người ăn qua loa.
Lúc ăn cơm, Diệp Thanh Trúc đột nhiên nói một câu: “Hai người chúng ta có giống bỏ trốn không?”
“Ai mà lại bỏ trốn với loại người như em chứ? Nếu mà có thật thì cũng do ép buộc mà thôi!”, Tần Hạo tấn công chẳng chút nể nang.
“Ý của anh là bây giờ em cũng đang ép buộc anh sao? Vậy thì được, em không ép nữa, em ăn no rồi, không đi cùng anh nữa nhé!”
Diệp Thanh trúc đứng dậy quăng đũa xuống và bỏ đi.
Tần Hạo vẫn ngồi im không nhúc nhích. Dường như anh không quan tâm cô có bỏ đi hay không.
“Ấy chà, tưởng em không dám bỏ đi thật à!”, Diệp Thanh Trúc thầm nghĩ. Cô tưởng Tần Hạo chắc chắn nghĩ rằng cô sẽ quay lại.
“Vậy thì còn lâu em mới quay lại!”
Diệp Thanh Trúc không thèm quay đầu. Cô ra khỏi quán cơm rồi chuồn mất. Nhưng không ngờ, một nhân viên trong quán lại dang tay ra chặn cô lại.
“Xin lỗi, thưa cô, mời cô tính tiền trước ạ!”
Diệp Thanh Trúc hơi tái mặt, kinh ngạc nói: “Này, người kia tính tiền nhé? Sao lại chặn tôi!”
Cô chỉ vào Tần Hạo vẫn đang ngồi nhàn nhã,điềm tĩnh phía sau.
Nhưng nhân viên phục vụ nghiêm mặt nói: “Anh ấy đã nói rồi ạ, hai người không quá thân. Nên ăn cơm phần ai người đó trả. Vì vậy, mời cô đi tính tiền!”
Diệp Thanh Trúc sững sờ. Cô quay lại nhìn chăm chăm Tần Hạo. Đáng tiếc, cha nội này ngồi quay lưng nên hoàn toàn không nhìn thấy cô.
Cô đành phải quay lại chỗ ngồi, cầm đũa lên ăn tiếp.
“Nham hiểm thật. Keo kiệt tới vậy cơ à, còn bắt em tự tính tiền. Đúng là quá đáng ghét. Em chưa từng thấy người đàn ông nào bủn xỉn như vậy!”
Diệp Thanh Trúc vừa ăn vừa nói giọng khinh bỉ.
Tần Hạo khẽ mỉm cười. Anh cũng không trả lời, vẻ mặt vẫn vô cùng điềm nhiên. Ăn xong anh lau miệng rồi đứng dậy định bỏ đi.
Diệp Thanh Trúc vội vàng đuổi theo: “Này, đừng đùa vậy chứ. Tính tiền cho em đi! Này, đừng đi!”
Tần Hạo dường như không nghe thấy. Anh đi thẳng ra khỏi quán ăn.
Diệp Thanh Trúc sững sờ, cô cũng không nghĩ nhiều mà lao thẳng ra ngoài. Lần này thì không có ai ngăn cô lại nữa.
“Được lắm, anh trêu em à!”
Diệp Thanh Trúc lên xe, quặp chặt lấy cổ của ai đó.
“Làm gì thế, em mới ăn xong mà đã định vận động đấy à?”, Tần Hạo cố ý nhìn vào đôi gò bồng gợi cảm của cô. Anh liếm môi, cười tít mắt.
Diệp Thanh Trúc tức giận: “Tới đi, ai sợ ai chứ?”
Chiếc xe nhanh chóng khởi động rời khỏi quán ăn và lên đường cao tốc. Vừa đi vừa nghỉ, họ lái xe cả buổi chiều tới tối mới dừng lại trước một khách sạn.
- -------------------