Mục lục
Boss song sinh tuyệt sắc của tôi - Hạ Ngữ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Kiều vui mừng rời khỏi ký túc xá, tới gặp Vương Tú Quân ở trước cổng trường, hai người cùng đi dạo phố.

Tần Hạo chẳng có tâm trạng gì nên quay trở về khu biệt thự Thính Triều, vừa bước vào cửa thì anh đã thấy Lâm Vũ Nghi đang ngồi bấm điều khiển tivi với vẻ mặt chán ngắt, không thấy bóng dáng Lâm Vu Hân đâu, có lẽ cô ấy đã trở về phòng của mình.

Tần Hạo cười tủm tỉm đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lâm Vũ Nghi, không khỏi buồn cười khi nhìn bộ dạng tức giận của cô ấy và nói: “Này, tên khốn khiếp nào đã chọc giận cô hai của chúng ta vậy, không vui sao?”

“Xa tít chân trời, gần ngay trước mặt!”

Lâm Vũ Nghi cố tình không nhìn anh, tức giận nói.

Tần Hạo cố ý nhìn xung quanh, nói: “Vậy sao? Vậy người đâu, ở đâu rồi?”

“Chính là anh đấy!”

Lâm Vũ Nghi trừng mắt, nhìn bộ mặt tức cười của anh, cuối cùng cô ấy không nhịn được nữa, hất cằm lên chất vấn: “Anh còn mặt mũi cười cợt à, tôi hỏi anh, vừa rồi anh đã đi làm cái quái gì vậy?”

“Làm gì ấy à?”, Tần Hạo giả bộ không biết.

Lâm Vũ Nghi đưa tay ra nhéo, tức giận nói: “Còn giả bộ à, tôi hỏi anh, anh và Vương Tú Quân đã đi đâu làm gì vậy? Đừng tưởng tôi không biết hai người gọi xe rời đi, rồi lại cùng nhau quay về, có phải đi thuê phòng không?”

“Hả…”

Tần Hạo nín thở, sức tưởng tượng cô nàng này cũng kinh khủng quá, như vậy mà cũng nói ra được.

Anh ngạc nhiên nói: “Cô nghĩ đi đâu vậy? Làm gì có chuyện đó!”

“Sao lại không? Loại người như Vương Tú Quân, tốt nhất anh nên tránh xa cô ta một chút, loại người như cô ta không có liêm sỉ đâu, chuyện gì cũng có thể làm được!”



Biểu cảm của Lâm Vũ Nghi không hề giả tạo, hình như cô ấy có thành kiến rất lớn đối với Vương Tú Quân.

Tần Hạo vừa mới trở về Trung Hải, nhập học cũng chưa lâu, không biết chuyện hiểu nhầm xảy ra giữa bọn họ nhưng anh cảm thấy Vương Tú Quân không giống như loại người mà Lâm Vũ Nghi nói.

“Giữa các cô có phải đã xảy ra hiểu nhầm gì rồi không?”, Tần Hạo tò mò hỏi.

“Xí!”, Lâm Vũ Nghi nói với vẻ khinh thường: “Cái gì mà giữa chúng tôi chứ, bọn tôi không có liên quan gì đến cô ta hết, đừng ăn nói linh tinh!”

Tần Hạo nhún vai, nói: “Nếu giữa các cô đã không có mối liên quan gì thì chứng tỏ cô không hiểu cô ấy, mà đã không hiểu người ta thì sao lại nói xấu sau lưng vậy?”

“Tôi nói xấu cô ta sao? Ha ha, tiếng xấu của cô ta còn cần tôi phải nói tới sao? Thôi bỏ đi, không nói nữa, anh khẳng định không xảy ra chuyện gì với cô ta chứ?”

Dáng vẻ Lâm Vũ Nghi hết sức nghiêm túc, nhìn không giống như đang nói đùa.

Tần Hạo gật đầu.

“Vậy thì tốt, anh hãy nghe lời tôi, tránh xa cô ta ra một chút, loại người đó không phải là kiểu mà anh có thể dây dưa đâu!”

Lâm Vũ Nghi cũng không nói tại sao, nhưng cô ấy cảm thấy yên tâm khi Tần Hảo đảm bảo mình không hề xảy ra chuyện gì với Vương Tú Quân. Nhìn Tần Hạo vẫn ngồi đó suy tư, cô ấy cảm thấy mất hết kiên nhẫn: “Đi đi đi, đi nấu cơm đi, người ta đói chết đi được, anh thì hay rồi, ra ngoài ăn đã bụng, chẳng có chút lương tâm gì cả, có còn muốn làm việc nữa hay không?”

“Được!”

Tần Hạo thấy buồn cười khi thấy bộ dạng hờn dỗi của cô ấy, ở lâu với Lâm Vũ Nghi nhưng tâm trạng chưa bao giờ vui vẻ như vậy, anh lật đật đi nấu cơm.

Một lúc sau, vài món ăn đã được đưa lên bàn, Tần Hạo cẩn thận nói: “Chị cô đâu? Hay cô lên gọi cô ấy đi?”

“Anh tự đi đi!”, Lâm Vũ Nghi bắt đầu ăn, một chân đặt lên ghế, miệng ngâm nga một đoạn nhạc, nhìn chẳng giống một cô gái chút nào.

“Thôi được!”

Tần Hạo bất đắc dĩ bèn đi lên lầu, anh đi tới trước phòng Lâm Vũ Hân, ngượng ngịu giơ tay lên đang định gõ thì cánh cửa mở ra.

Lâm Vũ Hân liếc nhìn anh không nói gì rồi đóng cửa đi thẳng xuống lầu.

Tần Hạo cười ngượng ngùng, đi theo cô xuống.

Lâm Vũ Hân ngồi vào bàn, lẳng lặng cầm đũa lên ăn cơm.

Ăn xong, cô đặt đũa xuống rồi đi thẳng lên lầu, đóng cửa lại.

Bộ dạng lạnh lùng khiến Tần Hạo cảm thấy trái tim như đóng băng.

“Sao lại thế chứ?”



Tần Hạo nhìn Lâm Vũ Nghi, cạn lời.

Lâm Vũ Nghi thản nhiên đáp: “Bình thường mà, chị tôi một khi không vui là sẽ như vậy, không chỉ có anh mà ngay cả tôi, chị ấy cũng chẳng buồn quan tâm. Không sao, qua vài ngày là sẽ bình thường lại thôi!”

Lâm Vũ Nghi vỗ bụng, ăn no thật đấy, cô ấy hét lên: “Thôi chết, người ta còn phải giảm cân đây này, tại anh cả đấy, nấu gì mà ngon thế, lại sắp tăng thêm vài ký thịt rồi!”

Tần Hạo dở khóc dở cười.

Sáng ngày hôm sau anh tới trường, buổi sáng chỉ học có một tiết, sau khi tan học, anh nhận được điện thoại của Vương Tú Quân, nói anh tới câu lạc bộ Teakwondo đăng ký.

Dù sao Tần Hạo cũng rảnh rỗi, anh cảm thấy mình đi xem vẫn tốt hơn. Với lại anh cũng đã hứa với người ta, nếu không đi thì rất ngại.

Câu lạc bộ Taekwondo nằm phía sau dãy phòng học, đó là một tầng lầu riêng biệt, ở đó có câu lạc bộ khiêu vũ, câu lạc bộ văn học vân vân.

Tần Hạo tìm một hồi lâu mới thấy, anh bước vào trong. Mắt anh sáng lên khi nhìn thấy những cô gái mặc đồ võ màu trắng, đây đúng là một địa điểm quá tuyệt.

Nhưng đập vào mắt anh, ngoài đám con gái ra thì đám con trai còn đông hơn, ai cũng nhìn anh như nhìn kẻ địch.

“Xem ra sói đông thịt ít, cạnh tranh khốc liệt lắm đây!”

Tần Hạo bật cười khi nghĩ vậy.

Vương Tú Quân tạm dừng luyện tập khi thấy anh tới, cô ấy đi về phía này.

“Hoan nghênh hoan nghênh, anh vào đi! Hay là, anh đi thay đồng phục trước nhé?”, Vương Tú Quân khách khí nói.

Tình huống này khiến đám nam nữ trong câu lạc bộ thấy hơi bất ngờ.

“Kỳ lạ, hội trưởng trở nên dịu dàng từ khi nào vậy? Không giống tính cách của cô ấy chút nào cả!”

Có người lại nói: “Đúng vậy, cảm thấy là lạ!”

Lại có người nói: “Tên này đến từ đâu vậy, sao cảm giác có dây dưa với hội trưởng vậy?”

“Cút, ăn nói linh tinh gì thế? Hội trưởng của chúng ta làm sao có thể thích loại người nghèo kiết xác như thế này chứ?”

Lúc này, có người hình như nghĩ ra điều gì, khuôn mặt bỗng biến sắc.

“Không đúng, các cậu nhìn thằng cha đó xem, có phải là, ai nhỉ ai nhỉ?”

“Là ai?”, đám đông quay đầu nhìn cái người đang ngạc nhiên kia.



Người đó nhìn chăm chăm Tần Hạo một lúc mới lặng lẽ nói: “Chính là học sinh mới chuyển trường nổi như cồn gần đây đấy, tên là gì ấy nhỉ, là Tần Hạo ấy!”

“A, tôi nhớ ra rồi, chính là cậu ta!”

Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy run sợ.

Người nổi tiếng đấy!

Để trở thành người nổi tiếng trong trường thì cần có chút bản lĩnh, nếu không giàu có như Trương Hằng thì phải đẹp trai, xinh gái như hoa khôi của trường hoặc là có đủ tài hoa, đủ khác biệt gì đó cũng được.

Rõ ràng là Tần Hạo thuộc loại cuối cùng, biệt tài đá bóng của anh đã lan truyền khắp trường đại học Trung Hải.

Vương Tú Quân dẫn Tần Hạo đi tới, vỗ tay nói: “Mọi người lại đây một chút!”

Vừa nói, những thành viên của câu lạc bộ đang luyện tập dù là tò mò hay không cam tâm thì ai cũng đều vây lại.

Vương Tú Quân mỉm cười giới thiệu: “Hôm nay câu lạc bộ của chúng ta chào đón một thành viên mới, chính là vị này!”

“Hi, tôi tên là Tần Hạo!”

Tần Hạo cởi mở chào hỏi.

“Ôi trời, đúng là cậu ta!”

Đám nam sinh kia bỗng thấy ớn lạnh.

Tên này đúng là kẻ địch mạnh! Thật không biết cậu ta sẽ cướp đi trái tim của bao nhiêu cô nàng nữa đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK