Đúng lúc này, Tần Hạo mới quay qua nhìn người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi kia. Tên này từ lúc bước vào tới giờ cứ nhìn anh chằm chằm như thách thức.
Ban đầu đám người Trịnh Bách Xuyên tự tin lắm. Nhưng không ngờ Tần Hạo lại lợi hại như vậy. Lúc này bọn chúng cũng không dám chắc chắn, thế là dồn tất cả hi vọng lên người đàn ông tên là Diệp Trung Trần.
Có điều hắn ta cũng không dám chắc chắn.
Tên Diệp Trung Trần này thật sự lợi hại như người nhà họ Diệp nói sao?
Diệp Trung Trần không nói tiếng nào, cũng không tạo thế như ông già kia mà chỉ đứng đối diện với Tần Hạo.
Hai người nhìn chăm chăm đối phương.
Rồi họ đồng thời ra tay, đập mạnh nắm đấm vào người còn lại. Cả hai người đều dùng lực rất mạnh rồi bị bật ra. Sau đó họ lại lao vào vờn nhau, trong nháy mắt khó phân thắng bại, cũng khó phân ai đang chiếm thế thượng phong.
Lúc này, Trịnh Bách Xuyên có vẻ nóng ruột. Ông ta bèn ra hiệu cho tên vệ sĩ mặc vest. Tên này đi vòng qua hai người đang đánh nhau, mò về phía Lâm Vũ Hân ở phía sau.
Tần Hạo nhân cơ hội đá cao chân phóng mảnh dao tới cảnh cáo tên vệ sĩ.
Tên vệ sĩ lại nhào về phía Lâm Vũ Hân.
Tần Hạo điên máu, tránh đối phương, lùi mạnh về phía sau, lao tới bên cạnh tên vệ sĩ, hai tay túm đầu hắn và vặn gãy cổ.
Nói một đống đạo lý với chúng không có ích gì. Bọn chúng đã mặt dày như vậy thì Tần Hạo cũng đã hiểu, thế là anh cũng không buồn nói thêm một tiếng nào.
Cuối cùng thì Trịnh Bách Xuyên cũng đã yên tâm được phần nào. Chắn chắn bọn chúng chiếm ưu thế trong trận chiến này. Tần Hạo còn phải bảo vệ cô gái kia. Cuộc chiến này, chúng thắng chắc rồi.
“Lâm Phong Dụ ở đâu, giao ra đây, tôi sẽ thả Lâm Vũ Hân”.
Tần Hạo bật cười.
Anh cười hết sức ung dung.
Lâm Vũ Hân căng thẳng nói: “Nếu đi thì cùng đi, ở thì cùng ở!”
Tần Hạo cười nói: “Người đẹp, có thể đổi lời thoại được không? Câu này sởn da gà quá! Hơn nữa, anh có đồng ý với ông ta đâu”.
Lâm Vũ Hân ngây người không hiểu gì.
Đám người Trịnh Bách Xuyên cũng cười lớn: “Cho cậu cơ hội mà không biết trân trọng, vậy thì đừng trách tôi không khách khí. Giết chết các người thì Lâm Phong Dụ sẽ tự động xuất hiện thôi”.
Tần Hạo cũng cười: “Tôi cũng cho cơ hội mà các người không biết trân trọng, vậy thì đừng trách tôi không khách khí. Giết chết các người xong, tôi sẽ về nhà tắm mát ngủ một giấc đã đời!”
Vừa dứt lời, Tần Hạo bèn lao về phía Diệp Trung Trần. Anh giải quyết món chính trước, những tên khác chỉ là món phụ.
Diệp Trung Trần hừ một tiếng lạnh lùng, tung nắm đấm vô cùng tự tin.
Hai nắm đấm đụng độ, một tiếng nổ nặng nề vang lên.
Cả hai cùng lùi về một bước, tay phải Diệp Trung Trần buông thõng run rẩy, cơn đau nhói tim khiến tay phải của hắn ta mất đi khả năng cử động. Nhưng đối phương cứ như không hề gì. Diệp Trung Trần hơi kinh ngạc, tiếp tục siết chặt nắm đấm.
Cả hai lại lao vào nhau. Nhưng lần này là dùng chân. Một cú đá mạnh trong không trung khiến gióng chân hai người đập mạnh vào nhau. Diệp Trung Trần Cảm giác như xương cốt của mình sắp gãy tới nơi, nhưng đối phương thì cứ như mới chỉ múa chân. Tần Hạo nhìn hắn ta mỉm cười lạnh lùng.
Diệp Trung Trần kinh ngạc. Hắn ta cảm thấy hoảng sợ vô cùng. Người này, vừa nãy đã giấu diếm thực lực.
Cả hai lại tách ra. Tần Hạo bật cao hai cái tại chỗ rồi đột nhiên lao thẳng về phía trước với tốc độ cực nhanh. Diệp Trung Trần đã sẵn sàng nghênh chiến nhưng hắn ta không ngờ Tần Hạo lại bật mạnh hai đầu gối rồi gập cong lại, thúc thẳng vào ngực hắn ta.
Tốc độ quá nhanh khiến Diệp Trung Trần không kịp phản ứng thì đã bị thúc trúng. Cả người hắn ta lùi ra phía sau.
Hai tay Tần Hạo tạo thành hình như lưỡi đao, chặt phập xuống cổ hắn. Diệp Trung Trần không thể né đòn, đành phải đỡ lại. Miệng hắn phun máu tươi, nếu là người khác thì có lẽ đã mất mạng lâu rồi.
Nhưng vậy vẫn chưa hết.
Tần Hạo húc ngã Diệp Trung Trần bằng đầu gối rồi nhào tới đánh hắn ta tới tấp như Võ Tòng đánh hổ.
Diệp Trung Trần dùng hai chân chặn đối phương lại mới có thể né được những đòn đánh chí mạng kia.
Tần Hạo cười lạnh lùng. Anh túm cổ chân hắn ta, đấm mạnh vào đầu gối, bỗng một tiếng rắc rợn người vang lên. Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Diệp Trung Trần. Tất cả những người có mặt đều cảm thấy ớn lạnh.
Tần Hạo vẩy tay phải. Xương cốt cái tên Diệp Trung Trần này cũng cứng thật đấy. Khiến tay anh cũng hơi đau.
Diệp Trung Trần ôm cái chân bị gãy kêu la thảm thiết. Nhưng không đợi hắn ta đứng lên. Tần Hạo bèn quét chân còn lại khiến hắn ta ngã rầm xuống đất, rồi anh túm chân phải của hắn lật ngã một cái nữa.
Tần Hạo nhảy bật lên, đạp thẳng vào chỗ khuỷu chân của Diệp Trung Trần.
Tiếng xương gãy lại vang lên khiến người khác kinh hồn bạt vía.
Bây giờ, tất cả mọi người đã hiểu ra một tay Tần Hạo đang tàn sát tất cả.
Mặc dù Diệp Trung Trần còn sống nhưng đã tàn phế hoàn toàn.
Đám người Trịnh Bách Xuyên không dám tin. Vừa rồi bọn chúng còn chiếm ưu thế, vậy mà trong chớp mắt đã thảm bại, tên đó còn là người không? Động tác nhanh tới nỗi hoa mắt.
“Tất cả cùng xông lên đi!”, lúc này Trịnh Bách Xuyên không còn cười nổi nữa. Mấy cha nội, bao gồm cả những kẻ trước đó bị Tần Hạo đánh bị thương cũng đều vây lại.
Tần Hạo kéo Lâm Vũ Hân vào góc tường, không hề tỏ ra yếu thế.
Đúng lúc này thì có người đạp cửa quán bar.
Một cô gái hai tay hai súng, hét lớn: “Cấm động đậy!”
Tần Hạo nhìn mà tái mặt.
Ối giời, Lăng Ngạo Tuyết. Rốt cuộc cô gái này đang nghĩ cái khỉ gì vậy? Lúc này cô ấy tới đây làm cái gì? Gây thêm phiền phức cho mình sao?
Lăng Ngạo Tuyết lần theo tai nạn xe ở đầu đường tìm tới đây. Rồi cô lại nhìn thấy xe của Lâm Vũ Hân nên bèn nghe lén. Thấy bên trong có tiếng đánh đấm nên cô đạp cửa xông vào không chút do dự.
Vừa bước vào cô đã đứng như trời trồng.
Tần Hạo đang bảo vệ Lâm Vũ Hân, một mình khiêu chiến với mười mấy tên. Mặc dù ở góc tường chỉ có hai ba người đang tấn công. Nhưng cả đám này thay phiên nhau xông lên thì cũng hơi bị đau đầu.
Lăng Ngạo Truyết vừa bước vào thì Trịnh Bách Xuyên đã lao tới cô như một con hổ.
Kẻ thù ở ngay trước mặt, Lăng Ngạo Tuyết nổ súng không chút do dự. Nhưng có nằm mơ cô cũng không ngờ cha nội Trịnh Bách Xuyên lại nhanh nhạy như một con mèo đã né được viên đạn và vẫn lao về phía cô.
Lăng Ngạo Tuyết nổ liên tiếp mấy phát súng nhưng chỉ có một phát là ghim trúng vai ông ta. Lúc này, ông ta đã lao sát tới trước mặt cô, Lăng Ngạo Tuyết buông súng không do dự rồi tung nắm đấm.
Thực lực của cô có hạn, không thể đọ được với kẻ đã đánh đấm mấy chục năm như Trịnh Bách Xuyên. Thế là chỉ mới hai chiêu cô đã bị Trịnh Bách Xuyên khống chế.
“Dừng tay hết cho tôi!”, Trịnh Bách Xuyên gầm lên.
Tất cả đều lùi lại. Tần Hạo chặn ngay trước mặt Lâm Vũ Hân, thở mạnh.
Haizz!
Rồi anh thở dài.
Trịnh Bách Xuyên bóp cổ Lăng Ngạo Tuyết, cười lớn: “Ha ha, vẫn là tôi thắng!”
Lăng Ngạo Tuyết nhìn Tần Hạo với sắc mặt tối sầm. Cô biết mình đã làm liên lụy tới Tần Hạo. Anh vốn chỉ tốn chút sức lực là hạ gục từng tên một. Giờ thì hay rồi, anh đành phải bó tay bó chân, lại còn phải chịu sự uy hiếp của bọn chúng.
- -------------------
Ban đầu đám người Trịnh Bách Xuyên tự tin lắm. Nhưng không ngờ Tần Hạo lại lợi hại như vậy. Lúc này bọn chúng cũng không dám chắc chắn, thế là dồn tất cả hi vọng lên người đàn ông tên là Diệp Trung Trần.
Có điều hắn ta cũng không dám chắc chắn.
Tên Diệp Trung Trần này thật sự lợi hại như người nhà họ Diệp nói sao?
Diệp Trung Trần không nói tiếng nào, cũng không tạo thế như ông già kia mà chỉ đứng đối diện với Tần Hạo.
Hai người nhìn chăm chăm đối phương.
Rồi họ đồng thời ra tay, đập mạnh nắm đấm vào người còn lại. Cả hai người đều dùng lực rất mạnh rồi bị bật ra. Sau đó họ lại lao vào vờn nhau, trong nháy mắt khó phân thắng bại, cũng khó phân ai đang chiếm thế thượng phong.
Lúc này, Trịnh Bách Xuyên có vẻ nóng ruột. Ông ta bèn ra hiệu cho tên vệ sĩ mặc vest. Tên này đi vòng qua hai người đang đánh nhau, mò về phía Lâm Vũ Hân ở phía sau.
Tần Hạo nhân cơ hội đá cao chân phóng mảnh dao tới cảnh cáo tên vệ sĩ.
Tên vệ sĩ lại nhào về phía Lâm Vũ Hân.
Tần Hạo điên máu, tránh đối phương, lùi mạnh về phía sau, lao tới bên cạnh tên vệ sĩ, hai tay túm đầu hắn và vặn gãy cổ.
Nói một đống đạo lý với chúng không có ích gì. Bọn chúng đã mặt dày như vậy thì Tần Hạo cũng đã hiểu, thế là anh cũng không buồn nói thêm một tiếng nào.
Cuối cùng thì Trịnh Bách Xuyên cũng đã yên tâm được phần nào. Chắn chắn bọn chúng chiếm ưu thế trong trận chiến này. Tần Hạo còn phải bảo vệ cô gái kia. Cuộc chiến này, chúng thắng chắc rồi.
“Lâm Phong Dụ ở đâu, giao ra đây, tôi sẽ thả Lâm Vũ Hân”.
Tần Hạo bật cười.
Anh cười hết sức ung dung.
Lâm Vũ Hân căng thẳng nói: “Nếu đi thì cùng đi, ở thì cùng ở!”
Tần Hạo cười nói: “Người đẹp, có thể đổi lời thoại được không? Câu này sởn da gà quá! Hơn nữa, anh có đồng ý với ông ta đâu”.
Lâm Vũ Hân ngây người không hiểu gì.
Đám người Trịnh Bách Xuyên cũng cười lớn: “Cho cậu cơ hội mà không biết trân trọng, vậy thì đừng trách tôi không khách khí. Giết chết các người thì Lâm Phong Dụ sẽ tự động xuất hiện thôi”.
Tần Hạo cũng cười: “Tôi cũng cho cơ hội mà các người không biết trân trọng, vậy thì đừng trách tôi không khách khí. Giết chết các người xong, tôi sẽ về nhà tắm mát ngủ một giấc đã đời!”
Vừa dứt lời, Tần Hạo bèn lao về phía Diệp Trung Trần. Anh giải quyết món chính trước, những tên khác chỉ là món phụ.
Diệp Trung Trần hừ một tiếng lạnh lùng, tung nắm đấm vô cùng tự tin.
Hai nắm đấm đụng độ, một tiếng nổ nặng nề vang lên.
Cả hai cùng lùi về một bước, tay phải Diệp Trung Trần buông thõng run rẩy, cơn đau nhói tim khiến tay phải của hắn ta mất đi khả năng cử động. Nhưng đối phương cứ như không hề gì. Diệp Trung Trần hơi kinh ngạc, tiếp tục siết chặt nắm đấm.
Cả hai lại lao vào nhau. Nhưng lần này là dùng chân. Một cú đá mạnh trong không trung khiến gióng chân hai người đập mạnh vào nhau. Diệp Trung Trần Cảm giác như xương cốt của mình sắp gãy tới nơi, nhưng đối phương thì cứ như mới chỉ múa chân. Tần Hạo nhìn hắn ta mỉm cười lạnh lùng.
Diệp Trung Trần kinh ngạc. Hắn ta cảm thấy hoảng sợ vô cùng. Người này, vừa nãy đã giấu diếm thực lực.
Cả hai lại tách ra. Tần Hạo bật cao hai cái tại chỗ rồi đột nhiên lao thẳng về phía trước với tốc độ cực nhanh. Diệp Trung Trần đã sẵn sàng nghênh chiến nhưng hắn ta không ngờ Tần Hạo lại bật mạnh hai đầu gối rồi gập cong lại, thúc thẳng vào ngực hắn ta.
Tốc độ quá nhanh khiến Diệp Trung Trần không kịp phản ứng thì đã bị thúc trúng. Cả người hắn ta lùi ra phía sau.
Hai tay Tần Hạo tạo thành hình như lưỡi đao, chặt phập xuống cổ hắn. Diệp Trung Trần không thể né đòn, đành phải đỡ lại. Miệng hắn phun máu tươi, nếu là người khác thì có lẽ đã mất mạng lâu rồi.
Nhưng vậy vẫn chưa hết.
Tần Hạo húc ngã Diệp Trung Trần bằng đầu gối rồi nhào tới đánh hắn ta tới tấp như Võ Tòng đánh hổ.
Diệp Trung Trần dùng hai chân chặn đối phương lại mới có thể né được những đòn đánh chí mạng kia.
Tần Hạo cười lạnh lùng. Anh túm cổ chân hắn ta, đấm mạnh vào đầu gối, bỗng một tiếng rắc rợn người vang lên. Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Diệp Trung Trần. Tất cả những người có mặt đều cảm thấy ớn lạnh.
Tần Hạo vẩy tay phải. Xương cốt cái tên Diệp Trung Trần này cũng cứng thật đấy. Khiến tay anh cũng hơi đau.
Diệp Trung Trần ôm cái chân bị gãy kêu la thảm thiết. Nhưng không đợi hắn ta đứng lên. Tần Hạo bèn quét chân còn lại khiến hắn ta ngã rầm xuống đất, rồi anh túm chân phải của hắn lật ngã một cái nữa.
Tần Hạo nhảy bật lên, đạp thẳng vào chỗ khuỷu chân của Diệp Trung Trần.
Tiếng xương gãy lại vang lên khiến người khác kinh hồn bạt vía.
Bây giờ, tất cả mọi người đã hiểu ra một tay Tần Hạo đang tàn sát tất cả.
Mặc dù Diệp Trung Trần còn sống nhưng đã tàn phế hoàn toàn.
Đám người Trịnh Bách Xuyên không dám tin. Vừa rồi bọn chúng còn chiếm ưu thế, vậy mà trong chớp mắt đã thảm bại, tên đó còn là người không? Động tác nhanh tới nỗi hoa mắt.
“Tất cả cùng xông lên đi!”, lúc này Trịnh Bách Xuyên không còn cười nổi nữa. Mấy cha nội, bao gồm cả những kẻ trước đó bị Tần Hạo đánh bị thương cũng đều vây lại.
Tần Hạo kéo Lâm Vũ Hân vào góc tường, không hề tỏ ra yếu thế.
Đúng lúc này thì có người đạp cửa quán bar.
Một cô gái hai tay hai súng, hét lớn: “Cấm động đậy!”
Tần Hạo nhìn mà tái mặt.
Ối giời, Lăng Ngạo Tuyết. Rốt cuộc cô gái này đang nghĩ cái khỉ gì vậy? Lúc này cô ấy tới đây làm cái gì? Gây thêm phiền phức cho mình sao?
Lăng Ngạo Tuyết lần theo tai nạn xe ở đầu đường tìm tới đây. Rồi cô lại nhìn thấy xe của Lâm Vũ Hân nên bèn nghe lén. Thấy bên trong có tiếng đánh đấm nên cô đạp cửa xông vào không chút do dự.
Vừa bước vào cô đã đứng như trời trồng.
Tần Hạo đang bảo vệ Lâm Vũ Hân, một mình khiêu chiến với mười mấy tên. Mặc dù ở góc tường chỉ có hai ba người đang tấn công. Nhưng cả đám này thay phiên nhau xông lên thì cũng hơi bị đau đầu.
Lăng Ngạo Truyết vừa bước vào thì Trịnh Bách Xuyên đã lao tới cô như một con hổ.
Kẻ thù ở ngay trước mặt, Lăng Ngạo Tuyết nổ súng không chút do dự. Nhưng có nằm mơ cô cũng không ngờ cha nội Trịnh Bách Xuyên lại nhanh nhạy như một con mèo đã né được viên đạn và vẫn lao về phía cô.
Lăng Ngạo Tuyết nổ liên tiếp mấy phát súng nhưng chỉ có một phát là ghim trúng vai ông ta. Lúc này, ông ta đã lao sát tới trước mặt cô, Lăng Ngạo Tuyết buông súng không do dự rồi tung nắm đấm.
Thực lực của cô có hạn, không thể đọ được với kẻ đã đánh đấm mấy chục năm như Trịnh Bách Xuyên. Thế là chỉ mới hai chiêu cô đã bị Trịnh Bách Xuyên khống chế.
“Dừng tay hết cho tôi!”, Trịnh Bách Xuyên gầm lên.
Tất cả đều lùi lại. Tần Hạo chặn ngay trước mặt Lâm Vũ Hân, thở mạnh.
Haizz!
Rồi anh thở dài.
Trịnh Bách Xuyên bóp cổ Lăng Ngạo Tuyết, cười lớn: “Ha ha, vẫn là tôi thắng!”
Lăng Ngạo Tuyết nhìn Tần Hạo với sắc mặt tối sầm. Cô biết mình đã làm liên lụy tới Tần Hạo. Anh vốn chỉ tốn chút sức lực là hạ gục từng tên một. Giờ thì hay rồi, anh đành phải bó tay bó chân, lại còn phải chịu sự uy hiếp của bọn chúng.
- -------------------