*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tiểu thuyết kiếm hiệp ư? Ha ha, cô em à, Lâm
đại thiểu thư, Tổng giám đốc xinh đẹp ơi, cô còn trẻ
và ngây thơ lắm!", Tần Hạo hơi nhếch môi, nỡ nụ cười
không quá rõ, ần chứa sự gian tà. Anh khẽ nói: "Thực
tế thường phóng đại và khó tin hơn trong tiểu thuyết
kiếm hiệp nhiều."
Tần Hạo nói rồi nờ nụ cười ôn hòa, chăm chú nhìn
vào mắt Lâm Vũ Hân. Anh có thể thấy cô sẽ không tin
chuyện này.
Quả nhiên, Lâm Vũ Hân khinh thường nói: "Anh cứ
huyện thuyên đi!"
"Huyên thuyên? Ha ha", Tần Hạo chẳng tò thái độ
gì, cũng không giải thích thêm.
Sau khi ra khỏi phòng, Tần Hạo không muốn gặp
phải chuyện bất ngờ nào nữa. Anh nói luôn: "Đi thôi,
chúng ta về nhà!"
"ỪI"
Lâm Vũ Hân lập tức xúc động sâu sắc. Cho dù
người đàn ông này tô ra thần bí đến mức nào, ngang
ngược ở bên ngoài tới đâu, cuối cùng anh vẫn sẽ về
nhà với cô.
Do đó Lâm Vũ Hân cảm thấy, cho dù thế nào, kiểu
gì người thắng cuối cùng cũng là cô. Như vậy thì làm
gì cũng đáng giá.
Tiếng ừ khẽ này dịu dàng chưa từng có, tựa như
vợ theo chồng về nhà.
Nghe thấy thế, Tần Hạo lập tức mìm cười.
Anh cũng thầm lau mồ hôi. Nếu Lâm Vũ Hân hỏi
tiếp, anh thật sự không biết nên giải thích thế nào.
Lúc này hai người không còn tâm trạng đề quan
tâm đến tiệc với cả không tiệc nữa. Họ rời khỏi câu
lạc bộ, Tần Hạo lái xe chỡ Lâm Vũ Hân về.
Trên đường đi, Lâm Vũ Hân luôn im lặng. Chỉ là
lúc sắp về đến nhà, cô bỗng hỏi: "Có phải Phi Thối
Môn gì đó chuyên nhận đồ đệ là mỹ nữ không?"
"Hà? Ừm, không phải!", Tần Hạo nhất thời không
biết Lâm Vũ Hân có ý gì. Anh hơi do dự rồi nghĩ, liệu
có phải cô nhìn thấy cặp đùi đẹp có thề gây chết
người của người ta nên cũng muốn gia nhập Phi Thối
Môn không!
Kết quả, sau khi nghe anh trả lời là không, Lâm Vũ
Hân bỗng mỉm cười: "Vậy tại sao anh biết người phụ
nữ kia là sát thủ của Phi Thổi Môn thế?"
Xong, rơi vào bẫy rồi!
Tần Hạo thầm thờ dài. Quả nhiên lòng mỹ nữ như
kim dưới đáy biển. Nếu không đến phút chót, bạn
không bao giờ biết được rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì
trong lòng.
"Chuyện này ấy à? Tôi đoán được từ võ công của
cô ta, hơn nữa mười phần chắc chín!"
Tần Hạo nghiêm trang nói.
Lâm Vũ Hân nhìn anh với vẻ cười như không cười.
Mãi đến khi Tần Hạo cảm thấy hơi sợ hãi, cô mới cười
nói: "Nếu thế thì anh cũng biết võ công à?"
Cho tới bây giờ, Tân Hạo vẫn chưa tiết lộ chuyện
mình biết võ công với hai chị em nhà họ Lâm. Thật ra
anh cũng không cố giấu giếm, mà vẫn luôn không có
cơ hội đề thề hiện.
Xem ra bây giờ không giấu được nữa rồi.
Thế là Tần Hạo hít sâu một hơi, định thể hiện bản
thân đôi chút, nhân tiện giả ngầu cho mỹ nữ ngạc
nhiền.
- -------------------
"Tiểu thuyết kiếm hiệp ư? Ha ha, cô em à, Lâm
đại thiểu thư, Tổng giám đốc xinh đẹp ơi, cô còn trẻ
và ngây thơ lắm!", Tần Hạo hơi nhếch môi, nỡ nụ cười
không quá rõ, ần chứa sự gian tà. Anh khẽ nói: "Thực
tế thường phóng đại và khó tin hơn trong tiểu thuyết
kiếm hiệp nhiều."
Tần Hạo nói rồi nờ nụ cười ôn hòa, chăm chú nhìn
vào mắt Lâm Vũ Hân. Anh có thể thấy cô sẽ không tin
chuyện này.
Quả nhiên, Lâm Vũ Hân khinh thường nói: "Anh cứ
huyện thuyên đi!"
"Huyên thuyên? Ha ha", Tần Hạo chẳng tò thái độ
gì, cũng không giải thích thêm.
Sau khi ra khỏi phòng, Tần Hạo không muốn gặp
phải chuyện bất ngờ nào nữa. Anh nói luôn: "Đi thôi,
chúng ta về nhà!"
"ỪI"
Lâm Vũ Hân lập tức xúc động sâu sắc. Cho dù
người đàn ông này tô ra thần bí đến mức nào, ngang
ngược ở bên ngoài tới đâu, cuối cùng anh vẫn sẽ về
nhà với cô.
Do đó Lâm Vũ Hân cảm thấy, cho dù thế nào, kiểu
gì người thắng cuối cùng cũng là cô. Như vậy thì làm
gì cũng đáng giá.
Tiếng ừ khẽ này dịu dàng chưa từng có, tựa như
vợ theo chồng về nhà.
Nghe thấy thế, Tần Hạo lập tức mìm cười.
Anh cũng thầm lau mồ hôi. Nếu Lâm Vũ Hân hỏi
tiếp, anh thật sự không biết nên giải thích thế nào.
Lúc này hai người không còn tâm trạng đề quan
tâm đến tiệc với cả không tiệc nữa. Họ rời khỏi câu
lạc bộ, Tần Hạo lái xe chỡ Lâm Vũ Hân về.
Trên đường đi, Lâm Vũ Hân luôn im lặng. Chỉ là
lúc sắp về đến nhà, cô bỗng hỏi: "Có phải Phi Thối
Môn gì đó chuyên nhận đồ đệ là mỹ nữ không?"
"Hà? Ừm, không phải!", Tần Hạo nhất thời không
biết Lâm Vũ Hân có ý gì. Anh hơi do dự rồi nghĩ, liệu
có phải cô nhìn thấy cặp đùi đẹp có thề gây chết
người của người ta nên cũng muốn gia nhập Phi Thối
Môn không!
Kết quả, sau khi nghe anh trả lời là không, Lâm Vũ
Hân bỗng mỉm cười: "Vậy tại sao anh biết người phụ
nữ kia là sát thủ của Phi Thổi Môn thế?"
Xong, rơi vào bẫy rồi!
Tần Hạo thầm thờ dài. Quả nhiên lòng mỹ nữ như
kim dưới đáy biển. Nếu không đến phút chót, bạn
không bao giờ biết được rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì
trong lòng.
"Chuyện này ấy à? Tôi đoán được từ võ công của
cô ta, hơn nữa mười phần chắc chín!"
Tần Hạo nghiêm trang nói.
Lâm Vũ Hân nhìn anh với vẻ cười như không cười.
Mãi đến khi Tần Hạo cảm thấy hơi sợ hãi, cô mới cười
nói: "Nếu thế thì anh cũng biết võ công à?"
Cho tới bây giờ, Tân Hạo vẫn chưa tiết lộ chuyện
mình biết võ công với hai chị em nhà họ Lâm. Thật ra
anh cũng không cố giấu giếm, mà vẫn luôn không có
cơ hội đề thề hiện.
Xem ra bây giờ không giấu được nữa rồi.
Thế là Tần Hạo hít sâu một hơi, định thể hiện bản
thân đôi chút, nhân tiện giả ngầu cho mỹ nữ ngạc
nhiền.
- -------------------