Chu Nghị nghĩ cũng đúng, tên này có vẻ không có tính cạnh tranh lắm, nhưng sao cậu ta lại thấy có gì đấy sai sai nhỉ?
"Xì, Đường Kiều của tôi sao có thể là người chê nghèo ham giàu được chứ? Thôi làm trò với tôi đi. À đúng rồi, Đường Kiều thích nhất là con trai biết đá bóng. Ôi, không ổn, tôi phải đề phòng cậu mới được!"
Chu Nghị nói năng lộn xộn hết cả lên, cậu ta hung hăng nhìn chằm chằm Tần Hạo, lại nghĩ tới lúc nãy anh có cử chỉ thân mật với Đường Kiêu, hai người nói chuyện vui vẻ vô cùng khiến cậu ta ghen đến mức nắm lấy cổ áo Tần Hạo nói: “Cậu nói thật cho tôi biết, có phải cậu có ý với Đường Kiều nhà tôi không?”
"Không, đương nhiên là không rồi, tôi cũng hết cách, chủ tịch câu lạc bộ sắp xếp cho tôi đấy, cậu đi mà tìm cô ấy!"
Tần Hạo giả bộ không cam lòng, rồi gạt trách nhiệm sang một bên.
Thực lòng mà nói, nếu người khác dám túm áo anh mà hỏi tội như thế thì anh đã đá hắn từ đầu rồi. Nhưng Chu Nghị quá ngay thẳng, lại có chút ngốc nghếch rất đáng yêu, Tần Hạo thấy anh chàng này cũng thú vị đấy.
Không giống một số người, bề ngoài thì lịch sự nhưng sau lưng lại thâm hiểm, ít nhất Chu Nghị không giấu giếm tình yêu của mình với Đường Kiều, cũng như sự bất mãn của cậu ta với Tần Hạo.
Chu Nghị suy nghĩ một chút, rồi buông tay ra nói: "Đúng thế, xem ra tôi cần phải đi gặp Vương Tú Quân nói chuyện đàng hoàng mới được, cô ta chả nể mặt tôi gì cả, sao lại để Đường Kiều đi dạy đàn ông thế này!”
"Đúng, cậu nên nói chuyện hẳn hoi với cô ấy. Con gái yểu điệu như thế thì dạy được tôi cái gì? Đáng ra chủ tịch câu lạc bộ phải đích thân tới dạy mới đúng!"
Tần Hạo cũng rất bất mãn nói, nhưng thực ra anh đang thầm cười trong lòng.
Chu Nghị trợn tròn mắt, bỗng nhiên nở nụ cười, cậu ta nắm lấy bả vai Tần Hạo, nói: "Nào, đi thôi, anh đây mời cậu bữa cơm, nhân tiện giúp anh đây chuyện này với..."
Hai người đi về phía nhà ăn, dọc đường không ngừng thảo luận bí kíp tán gái.
Bởi vì Tần Hạo tỏ vẻ rằng anh tới đây để theo đuổi Vương Tú Quân, mà Đường Kiều lại là cô gái trong lòng của Chu Nghị, vì thế hai người liền hợp tác, cố gắng tạo cơ hội cho đối phương, đây là gọi là đôi bên cùng có lợi.
Chu Nghị đưa Tần Hạo đi nhà ăn dùng bữa, cậu ta tự quẹt thẻ mình mua cơm.
Ăn xong, Tần Hạo liền than thở: "Đồ ăn trong căng tin trường đại học quá tệ, đúng rồi, cậu có nhìn thấy tên bên cạnh vừa rồi ăn món gì không?"
"Hửm?"
Chu Nghị cau mày khó hiểu.
Tần Hạo nhếch môi nói: "Tôi tận mắt nhìn thấy tên này cắn một cái, trên đũa còn lại nửa con sâu, sau đó cậu ta lại ăn nốt phần còn lại!"
"**, thôi, đừng nói nữa!"
Chu Nghị vừa nghĩ tới cảnh này liền cảm thấy trong bụng sôi trào, buồn nôn không chịu được, cậu ta chỉ muốn nôn ra cho rồi.
Tần Hạo thở dài nói: "Làm tôi mất hết cả hứng ăn!"
Chu Nghị lập tức đỏ mặt, mãi mới mời được người ta ăn cơm mà lại đến nhà ăn, hơn nữa còn phải tận mắt chứng kiến cậu sinh viên nam kia ăn sâu, Chu Nghị cảm thấy mình quá keo kiệt, vô cùng ngại ngùng.
"Thôi không nói nữa, lần này không tính, lần sau chúng ta đi ăn tiếp nhé, tôi mời!"
Chu Nghị vỗ ngực hào phóng nói.
Tần Hạo khẽ cười, anh đáp lại: "Thật sao? Ha ha, thế thì không được rồi, lần sau tới lượt tôi mời nhé!"
“Đừng có mà tranh với tôi, mấy đồng phí sinh hoạt của cậu làm sao đủ được? Thôi được rồi, tôi mời!”, lúc Chu Nghị nói lời này, cậu ta cảm thấy mình vô cùng thoả mãn, một cảm giác rất ưu việt.
Tần Hạo nở nụ cười, không mang ý chán ghét nào cả.
Lúc trước khi ở câu lạc bộ Taekwondo, tôi luôn mặc bộ thể thao, bây giờ thay quần áo xong, Tần Hạo mới phát hiện tên Chu Nghị này xuất thân từ một gia đình khá giả đấy chứ, nhìn quần áo cậu ta mặc là biết.
Từ trên xuống dưới toàn hàng hiệu, tuy đã cắt nhãn mác, không lộ ra ngoài nhưng thực sự không thể giấu được trước Tần Hạo.
Riêng chiếc đồng hồ trên tay cậu ta đã có giá mười mấy nghìn tệ.
"He he, nếu cậu đã nhiệt tình như thế thì tôi không tranh suất với cậu nữa nhé!"
Cả hai khoác vai nhau rời đi, vừa nói vừa cười đùa.
Sau khi trao đổi thông tin liên lạc, Tần Hạo và Chu Nghị tách ra đi riêng.
Buổi chiều không có việc gì làm, lúc sắp tan học, quả nhiên Tần Hạo nhận được cuộc gọi từ Chu Nghị, nói là mời anh ăn một bữa no nê.
Tần Hạo từ chối cậu ta, hôm qua anh cùng Vương Tú Quân đi ăn cơm đã khiến hai chị em nhà họ Lâm rất không hài lòng, hôm nay lại để hai chị em họ ăn cơm một mình tiếp, e rằng họ sẽ càng có ý kiến với anh.
Vì vậy Tần Hạo lấy đại một lý do, nói là anh có việc bận, để lần sau đi ăn cũng được.
Chu Nghị cũng không nói nhiều, nhưng khi lái chiếc BMW của mình ra khỏi khuôn viên trường, cậu ta vô tình nhìn thấy Tần Hạo đang lái một chiếc Mini Polo chở hai chị em nhà họ Lâm đi.
"Ấy? Sao thằng này lại đi cùng với hai chị em hoa khôi họ Lâm nhỉ? Xảy ra chuyện gì rồi!"
Chu Nghị sững sờ một hồi mới cảm giác hình như Tần Hạo đang giấu mình gì đó, cậu ta không khỏi tò mò.
Nhưng cậu ta cũng không nghĩ nhiều.
Về đến nhà, Tần Hạo lại trở nên trầm mặc, buồn bực.
Lâm Vũ Hân vẫn thờ ơ như vậy, cô đi thẳng lên lầu, còn Lâm Vũ Nghi đẩy anh lên sô pha, rồi hỏi như người thẩm vấn: "Khai thật cho tôi biết, sáng nay anh làm gì rồi?”
Tần Hạo sững sờ, cả kinh nói: "Tôi có làm gì đâu!"
"Không làm gì, ha ha, còn biết nói dối cơ đấy. Anh tham gia câu lạc bộ Taekwondo đó rồi đúng không?" Lâm Vũ Nghi có một người bạn cùng lớp là thành viên câu lạc bộ Taekwondo, hôm nay cô ấy tình cờ nghe thấy các bạn trong lớp nói rằng câu lạc bộ của họ có thành viên mới là một anh chàng vô cùng đẹp trai, hình như rất giống cái cậu chơi bóng rất giỏi của đội bóng trường.
Vậy thì cần gì phải đoán, chắc chắn là cái tên Tần Hạo này.
Tần Hạo không cách nào chối cãi được chuyện này đành gật gật đầu, nói: "Đúng là tôi có tham gia, cũng tại tôi chán quá đấy chứ! Cô thừa biết rồi còn gì, khoa chúng ta có gì hay đâu, các cô thì phải lên lớp, tôi không thể ngày nào cũng vật vờ xong cứ đi loanh quanh trong khuôn viên trường được!”
"Hừm, vậy thì cũng đâu cần phải tham gia câu lạc bộ Taekwondo đó chứ, tham gia câu lạc bộ nào mà chẳng được?"
Lâm Vu Phi rất bất mãn, bởi vì Câu lạc bộ Taekwondo có Vương Tú Quân, cho nên phản ứng đầu tiên của cô ấy là tên Tần Hạo này lại có ý đồ xấu, đúng là một kẻ biến thái nhắm được con mồi Vương Tú Quân.
Tần Hạo cười nói: "Được thôi, ngày mai tôi sẽ rút khỏi chỗ đó rồi tham gia câu lạc bộ khiêu vũ vậy!”
"Thế càng không được!"
Lâm Vu Nghi trợn tròn mắt, trong câu lạc bộ khiêu vũ còn nhiều các em gái hơn, hơn nữa còn có một đoá hoa xinh đẹp khác ở đó là Trương Vận Y.
Tần Hạo cười khổ: "Được, vậy tôi thôi học luôn cho rồi, ngày ngày đến trường đón hai cô là được!"
"Không được, anh phải có mặt ở trong trường học, nếu không, ai mà biết được anh có quậy phá, ăn chơi cờ bạc hay hút thuốc gì đấy không!"
Lâm Vũ Nghi rất không đồng ý, tuy không nói lí do vì sao, nhưng cô ấy không đồng ý là không đồng ý.
Tần Hạo không còn cách nào khác, chỉ đành giữ im lặng không nói.
Lâm Vũ Nghi nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, thấy anh không có phản ứng, cô ấy bèn nói: "Quên đi, tùy anh đấy, nhưng tôi cảnh cáo anh, anh không được phép đứng gần Vương Tú Quân, chả có gì tốt đâu."
"Ấy, cô ghen à?"
Tần Hạo giả bộ kinh ngạc.
Hiếm khi Lâm Vũ Nghi không phản ứng thái quá, mà ngược lại, cô ấy còn bình tĩnh nói: "Tin tôi đi, đừng có lại gần cô ta, chả có gì tốt đẹp cả, có khi lại còn rước phiền vào người đấy!"
"Tại sao? Cô ấy là yêu quái ăn thịt người hay gì?", Tần Hạo cảm thấy khó hiểu.
Tại sao cô ấy lại có thành kiến với Vương Tú Quân như vậy?
Lâm Vũ Nghi do dự một chút, sau đó nói nhỏ: "Đừng hỏi nhiều như vậy, tôi chỉ có thể nói cho anh biết, anh trai của Vương Tú Quân không dễ chọc đâu, bố cô ta càng không dễ động vào!"
"Xì, Đường Kiều của tôi sao có thể là người chê nghèo ham giàu được chứ? Thôi làm trò với tôi đi. À đúng rồi, Đường Kiều thích nhất là con trai biết đá bóng. Ôi, không ổn, tôi phải đề phòng cậu mới được!"
Chu Nghị nói năng lộn xộn hết cả lên, cậu ta hung hăng nhìn chằm chằm Tần Hạo, lại nghĩ tới lúc nãy anh có cử chỉ thân mật với Đường Kiêu, hai người nói chuyện vui vẻ vô cùng khiến cậu ta ghen đến mức nắm lấy cổ áo Tần Hạo nói: “Cậu nói thật cho tôi biết, có phải cậu có ý với Đường Kiều nhà tôi không?”
"Không, đương nhiên là không rồi, tôi cũng hết cách, chủ tịch câu lạc bộ sắp xếp cho tôi đấy, cậu đi mà tìm cô ấy!"
Tần Hạo giả bộ không cam lòng, rồi gạt trách nhiệm sang một bên.
Thực lòng mà nói, nếu người khác dám túm áo anh mà hỏi tội như thế thì anh đã đá hắn từ đầu rồi. Nhưng Chu Nghị quá ngay thẳng, lại có chút ngốc nghếch rất đáng yêu, Tần Hạo thấy anh chàng này cũng thú vị đấy.
Không giống một số người, bề ngoài thì lịch sự nhưng sau lưng lại thâm hiểm, ít nhất Chu Nghị không giấu giếm tình yêu của mình với Đường Kiều, cũng như sự bất mãn của cậu ta với Tần Hạo.
Chu Nghị suy nghĩ một chút, rồi buông tay ra nói: "Đúng thế, xem ra tôi cần phải đi gặp Vương Tú Quân nói chuyện đàng hoàng mới được, cô ta chả nể mặt tôi gì cả, sao lại để Đường Kiều đi dạy đàn ông thế này!”
"Đúng, cậu nên nói chuyện hẳn hoi với cô ấy. Con gái yểu điệu như thế thì dạy được tôi cái gì? Đáng ra chủ tịch câu lạc bộ phải đích thân tới dạy mới đúng!"
Tần Hạo cũng rất bất mãn nói, nhưng thực ra anh đang thầm cười trong lòng.
Chu Nghị trợn tròn mắt, bỗng nhiên nở nụ cười, cậu ta nắm lấy bả vai Tần Hạo, nói: "Nào, đi thôi, anh đây mời cậu bữa cơm, nhân tiện giúp anh đây chuyện này với..."
Hai người đi về phía nhà ăn, dọc đường không ngừng thảo luận bí kíp tán gái.
Bởi vì Tần Hạo tỏ vẻ rằng anh tới đây để theo đuổi Vương Tú Quân, mà Đường Kiều lại là cô gái trong lòng của Chu Nghị, vì thế hai người liền hợp tác, cố gắng tạo cơ hội cho đối phương, đây là gọi là đôi bên cùng có lợi.
Chu Nghị đưa Tần Hạo đi nhà ăn dùng bữa, cậu ta tự quẹt thẻ mình mua cơm.
Ăn xong, Tần Hạo liền than thở: "Đồ ăn trong căng tin trường đại học quá tệ, đúng rồi, cậu có nhìn thấy tên bên cạnh vừa rồi ăn món gì không?"
"Hửm?"
Chu Nghị cau mày khó hiểu.
Tần Hạo nhếch môi nói: "Tôi tận mắt nhìn thấy tên này cắn một cái, trên đũa còn lại nửa con sâu, sau đó cậu ta lại ăn nốt phần còn lại!"
"**, thôi, đừng nói nữa!"
Chu Nghị vừa nghĩ tới cảnh này liền cảm thấy trong bụng sôi trào, buồn nôn không chịu được, cậu ta chỉ muốn nôn ra cho rồi.
Tần Hạo thở dài nói: "Làm tôi mất hết cả hứng ăn!"
Chu Nghị lập tức đỏ mặt, mãi mới mời được người ta ăn cơm mà lại đến nhà ăn, hơn nữa còn phải tận mắt chứng kiến cậu sinh viên nam kia ăn sâu, Chu Nghị cảm thấy mình quá keo kiệt, vô cùng ngại ngùng.
"Thôi không nói nữa, lần này không tính, lần sau chúng ta đi ăn tiếp nhé, tôi mời!"
Chu Nghị vỗ ngực hào phóng nói.
Tần Hạo khẽ cười, anh đáp lại: "Thật sao? Ha ha, thế thì không được rồi, lần sau tới lượt tôi mời nhé!"
“Đừng có mà tranh với tôi, mấy đồng phí sinh hoạt của cậu làm sao đủ được? Thôi được rồi, tôi mời!”, lúc Chu Nghị nói lời này, cậu ta cảm thấy mình vô cùng thoả mãn, một cảm giác rất ưu việt.
Tần Hạo nở nụ cười, không mang ý chán ghét nào cả.
Lúc trước khi ở câu lạc bộ Taekwondo, tôi luôn mặc bộ thể thao, bây giờ thay quần áo xong, Tần Hạo mới phát hiện tên Chu Nghị này xuất thân từ một gia đình khá giả đấy chứ, nhìn quần áo cậu ta mặc là biết.
Từ trên xuống dưới toàn hàng hiệu, tuy đã cắt nhãn mác, không lộ ra ngoài nhưng thực sự không thể giấu được trước Tần Hạo.
Riêng chiếc đồng hồ trên tay cậu ta đã có giá mười mấy nghìn tệ.
"He he, nếu cậu đã nhiệt tình như thế thì tôi không tranh suất với cậu nữa nhé!"
Cả hai khoác vai nhau rời đi, vừa nói vừa cười đùa.
Sau khi trao đổi thông tin liên lạc, Tần Hạo và Chu Nghị tách ra đi riêng.
Buổi chiều không có việc gì làm, lúc sắp tan học, quả nhiên Tần Hạo nhận được cuộc gọi từ Chu Nghị, nói là mời anh ăn một bữa no nê.
Tần Hạo từ chối cậu ta, hôm qua anh cùng Vương Tú Quân đi ăn cơm đã khiến hai chị em nhà họ Lâm rất không hài lòng, hôm nay lại để hai chị em họ ăn cơm một mình tiếp, e rằng họ sẽ càng có ý kiến với anh.
Vì vậy Tần Hạo lấy đại một lý do, nói là anh có việc bận, để lần sau đi ăn cũng được.
Chu Nghị cũng không nói nhiều, nhưng khi lái chiếc BMW của mình ra khỏi khuôn viên trường, cậu ta vô tình nhìn thấy Tần Hạo đang lái một chiếc Mini Polo chở hai chị em nhà họ Lâm đi.
"Ấy? Sao thằng này lại đi cùng với hai chị em hoa khôi họ Lâm nhỉ? Xảy ra chuyện gì rồi!"
Chu Nghị sững sờ một hồi mới cảm giác hình như Tần Hạo đang giấu mình gì đó, cậu ta không khỏi tò mò.
Nhưng cậu ta cũng không nghĩ nhiều.
Về đến nhà, Tần Hạo lại trở nên trầm mặc, buồn bực.
Lâm Vũ Hân vẫn thờ ơ như vậy, cô đi thẳng lên lầu, còn Lâm Vũ Nghi đẩy anh lên sô pha, rồi hỏi như người thẩm vấn: "Khai thật cho tôi biết, sáng nay anh làm gì rồi?”
Tần Hạo sững sờ, cả kinh nói: "Tôi có làm gì đâu!"
"Không làm gì, ha ha, còn biết nói dối cơ đấy. Anh tham gia câu lạc bộ Taekwondo đó rồi đúng không?" Lâm Vũ Nghi có một người bạn cùng lớp là thành viên câu lạc bộ Taekwondo, hôm nay cô ấy tình cờ nghe thấy các bạn trong lớp nói rằng câu lạc bộ của họ có thành viên mới là một anh chàng vô cùng đẹp trai, hình như rất giống cái cậu chơi bóng rất giỏi của đội bóng trường.
Vậy thì cần gì phải đoán, chắc chắn là cái tên Tần Hạo này.
Tần Hạo không cách nào chối cãi được chuyện này đành gật gật đầu, nói: "Đúng là tôi có tham gia, cũng tại tôi chán quá đấy chứ! Cô thừa biết rồi còn gì, khoa chúng ta có gì hay đâu, các cô thì phải lên lớp, tôi không thể ngày nào cũng vật vờ xong cứ đi loanh quanh trong khuôn viên trường được!”
"Hừm, vậy thì cũng đâu cần phải tham gia câu lạc bộ Taekwondo đó chứ, tham gia câu lạc bộ nào mà chẳng được?"
Lâm Vu Phi rất bất mãn, bởi vì Câu lạc bộ Taekwondo có Vương Tú Quân, cho nên phản ứng đầu tiên của cô ấy là tên Tần Hạo này lại có ý đồ xấu, đúng là một kẻ biến thái nhắm được con mồi Vương Tú Quân.
Tần Hạo cười nói: "Được thôi, ngày mai tôi sẽ rút khỏi chỗ đó rồi tham gia câu lạc bộ khiêu vũ vậy!”
"Thế càng không được!"
Lâm Vu Nghi trợn tròn mắt, trong câu lạc bộ khiêu vũ còn nhiều các em gái hơn, hơn nữa còn có một đoá hoa xinh đẹp khác ở đó là Trương Vận Y.
Tần Hạo cười khổ: "Được, vậy tôi thôi học luôn cho rồi, ngày ngày đến trường đón hai cô là được!"
"Không được, anh phải có mặt ở trong trường học, nếu không, ai mà biết được anh có quậy phá, ăn chơi cờ bạc hay hút thuốc gì đấy không!"
Lâm Vũ Nghi rất không đồng ý, tuy không nói lí do vì sao, nhưng cô ấy không đồng ý là không đồng ý.
Tần Hạo không còn cách nào khác, chỉ đành giữ im lặng không nói.
Lâm Vũ Nghi nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, thấy anh không có phản ứng, cô ấy bèn nói: "Quên đi, tùy anh đấy, nhưng tôi cảnh cáo anh, anh không được phép đứng gần Vương Tú Quân, chả có gì tốt đâu."
"Ấy, cô ghen à?"
Tần Hạo giả bộ kinh ngạc.
Hiếm khi Lâm Vũ Nghi không phản ứng thái quá, mà ngược lại, cô ấy còn bình tĩnh nói: "Tin tôi đi, đừng có lại gần cô ta, chả có gì tốt đẹp cả, có khi lại còn rước phiền vào người đấy!"
"Tại sao? Cô ấy là yêu quái ăn thịt người hay gì?", Tần Hạo cảm thấy khó hiểu.
Tại sao cô ấy lại có thành kiến với Vương Tú Quân như vậy?
Lâm Vũ Nghi do dự một chút, sau đó nói nhỏ: "Đừng hỏi nhiều như vậy, tôi chỉ có thể nói cho anh biết, anh trai của Vương Tú Quân không dễ chọc đâu, bố cô ta càng không dễ động vào!"