Sau khi biết tin, đã có hai người cực kỳ buồn bực.
Là Tần Hạo và Lâm Vũ Hân!
Nhưng giờ không phải là lúc nói chuyện này. Trần Thu Bình trở về nên cả thôn đều ra đón. Ở lối vào thôn, Tần Hạo đã trông thấy tình địch của mình.
Trần Thu Bình mặc trang phục cổ xưa, lưng đeo trường kiếm, phong độ ngời ngời, có phong thái của một thiếu hiệp. Ngoại hình trông cũng được lắm. Nếu Tần Hạo và Lâm Vũ Hân không có quan hệ gì với nhau, anh cũng sẽ nghĩ Trần Thu Bình rất xứng với cô, như một đôi kim đồng ngọc nữ vậy.
Sau khi được Nhị trưởng lão Trần Lạc Vũ tiếp đón, Trần Thu Bình bèn hỏi: “Chú gọi Thu Bình mau chóng trở về, có phải vì trong thôn xảy ra chuyện hệ trọng gì không ạ?”
Tần Hạo nhận ra ánh mắt của Trần Thu Bình bất giác hướng về người phụ nữ mặc áo trắng đứng sau Nhị trưởng lão.
Anh bực mình rồi đấy. Trần Thu Bình đã nhìn Lâm Vũ Hân rất lâu rồi!
Nhị trưởng lão bèn cười đáp: “Chuyện hệ trọng thì không, nhưng mà có hai chuyện vui. Một là, Diệp Thanh Trúc muốn kết hôn và đã đưa về thôn một người. Người này khá lắm, đã thành công vượt qua ba ải. Giờ chỉ cần chờ tổ chức hôn lễ thôi!”
“Thế thì cháu về kịp để uống rượu mừng rồi. À, thế chuyện vui thứ hai là gì vậy ạ?”, Trần Thu Bình cười ha ha hỏi tiếp, ánh mắt lại liếc sang Lâm Vũ Hân.
Lâm Vũ Hân rất khó chịu khi bị nhìn nhiều như thế. Vốn dĩ, cô không muốn đến đây. Nhưng cũng hết cách, Nhị trưởng lão dặn cô ra gặp Trần Thu Bình, cô không từ chối được.
Nghe Trần Thu Bình hỏi vậy, Trần Lạc Vũ bèn cười khẽ, đoạn ngoái lại nhìn Lâm Vũ Hân rồi đáp: “Tôi dự định tổ chức hôn lễ của cháu và Lâm Vũ Hân cùng với họ!”
Lời vừa thốt ra, cả thôn reo hò.
Tần Hạo và Lâm Vũ Hân đều sững sờ. Thế này là thế nào? Sao lại đột ngột như vậy?
Trần Thu Bình cũng hơi ngẩn ra, sau cười rạng rỡ.
“Cười con khỉ. Các người quyết định đã hỏi ý tôi chưa? Kết hôn cái quái gì chứ, tôi đây sẽ đưa Lâm Vũ Hân rời đi. Kẻ nào dám ngăn cản, tôi thả chó cắn chết kẻ đấy!”
Tần Hạo bừng bừng lửa giận, suýt nữa đã phát cáu ngay tại đó. Tham Long rất lợi hại, thả ra có thể cắn chết người. Nếu không phải vì chưa có đủ tự tin khống chế thì anh đã triệu hồi nó rồi.
“Không được!”
Anh còn chưa nói gì, Lâm Vũ Hân đã lên tiếng chối từ.
Đám người ở đấy đều nhìn về phía cô. Lâm Vũ Hân là người phụ nữ xinh đẹp nhất thôn, bình thường trò chuyện rất từ tốn dịu dàng. Giọng điệu lạnh băng lúc này của cô khiến ai nấy đều sửng sốt!
“Cháu chưa từng hứa sẽ gả cho Trần Thu Bình!”
Lâm Vũ Hân mặc kệ những chuyện khác, chỉ thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Sắc mặt của Trần Thu Bình đã trở nên khó coi vô cùng.
Nhị trưởng lão giận dữ quát: “Không muốn cũng phải gả. Không do cháu quyết định!
Tuy Trần Linh Tố là chủ nhà nhưng cũng không biết làm gì hơn trước gia quy oái oăm của nhà họ Trần.
Nghe ông ta nói thế, Lâm Vũ Hân rất tức giận.
“Hừ!”
Trần Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng rồi không nhìn đến vẻ mặt tái nhợt của Lâm Vũ Hân nữa. Ông ta ngoảnh lại, nói với Trần Thu Bình: “Về là tốt rồi. Nghỉ ngơi đi nhé. Ba hôm nữa sẽ tổ chức hôn sự cho bốn người các cháu. Chứng kiến các cháu thành gia lập thất cưới vợ sinh con, cũng cảm thấy yên lòng!”
Quyết định này của nhà họ Trần, thật ra cũng vì chẳng còn cách nào khác.
Thông qua ký ức của ác thú, Tần Hạo cũng biết được một chút về chuyện này.
Thanh Vũ Kiếm Tiên trấn áp Tham Long thật ra là tổ tiên của nhà họ Trần. Các thế hệ nhà họ Trần sống ở thôn này chính vì để trông chừng phong ấn ác thú kia.
Gia tộc họ truyền lại rằng, phía sau phong ấn còn có một bí mật lớn hơn. Muốn biết được bí mật này, họ buộc phải phá vỡ phong ấn.
Mà cách duy nhất để phá vỡ phong ấn chính là học được Cửu Chuyển Thần Kiếm trên tường đá!
Cả nghìn năm qua, không ai có thể học hết Cửu Chuyển Thần Kiếm. Tài giỏi như Trần Bán Hiền cũng chỉ học được một chút thôi, đã có thể trở thành người mạnh nhất Trần gia thôn rồi.
Có thể nhận thấy Cửu Chuyển Thần Kiếm lợi hại đến mức nào!
Nhưng vì không ai học được toàn bộ nên các thế hệ của Trần gia thôn phải tiếp tục trông chừng, chẳng biết đến bao giờ. Thế nên, mỗi lần có đôi nam nữ tài năng tuyệt đỉnh nào xuất hiện, nhà họ Trần đều sẽ mai mối cho họ.
Hiện tại, đây là hai người có thiên phú nhất của Trần gia thôn, nam là Trần Thu Bình, nữ là Lâm Vũ Hân!
Vì người sáng tạo ra Cửu Chuyển Thần Kiếm - Thanh Vũ Kiếm Tiên, thuộc nhà họ Trần, nên họ luôn kiên quyết yêu cầu người học được Cửu Chuyển Thần Kiếm phải là người nhà họ Trần.
Sau này, có lẽ vì hậu nhân nhà họ Trần cảm thấy quy tắc này quá cứng nhắc nên đã thay đổi. Nếu phụ nữ nhà họ Trần muốn lấy người bên ngoài thì người đó phải vượt qua ba ải. Nếu người đó học được Cửu Chuyển Thần Kiếm lại vừa có nhân cách tốt thì cả hai có thể kết hôn. Người đó cũng sẽ được tính là một nửa người nhà họ Trần, võ công của tổ tiên sẽ không bị truyền ra ngoài.
Mấy hôm trước biết được thông tin này, Tần Hạo chỉ cảm thấy đám người họ Trần quả là ngớ ngẩn. Đúng là nên thờ kính tổ tiên, nhưng không phải làm theo cách này. Thanh Vũ Kiếm Tiên hẳn sẽ tức chết nếu biết hậu bối vì cái quy tắc chết tiệt ấy mà giam mình ở chốn núi non này suốt mười mấy đời, không giao tiếp với người ngoài!
Sau khi nghe Nhị trưởng lão tuyên bố về hôn sự, Tần Hạo chỉ nhìn chăm chú về phía Lâm Vũ Hân. Vẻ mặt tuyệt vọng, cô gần như đứng không vững nữa.
Tần Hạo đau lòng khôn tả. Lúc này, anh mới hiểu Lâm Vũ Hân quan trọng với mình biết nhường nào!
Chung thân đại sự do bố mẹ làm chủ, chuyện này rất hợp lý vào thời xưa. Nhưng ở xã hội hiện đại, bố mẹ rất ít can thiệp vào chuyện cưới xin của con cái. Người trẻ bây giờ nổi loạn lắm.
Thế nhưng ở môi trường sống khép kín như Trần gia thôn, đến bố mẹ cũng chẳng thể làm chủ hôn sự. Chuyện này do các trưởng lão trong tộc quyết định.
Trần Linh Tố có hy vọng con gái nuôi của bà gả cho một người chưa từng gặp mặt là Trần Thu Bình hay không? Bà cho rằng Trần Thu Bình là một người tài giỏi. Nhưng vấn đề giỏi giang này không liên quan gì đến tình cảm. Bà rất thương con gái nuôi của mình. Lúc bà đón con gái nuôi về, cô đã có quan hệ với đệ tử Tần Hạo. Về công hay tư, bà cũng mong Lâm Vũ Hân gả cho Tần Hạo. Có như thế, mối quan hệ của họ sẽ ngày càng khắng khít.
Hơn nữa, bàn đến chuyện giỏi giang, có ai dám tự tin hơn được Tần Hạo?
Năm xưa, Trần Linh Tố vốn định dạy cho Tần Hạo võ công bình thường của nhà họ Trần thôi. Nhưng vì sợ người ta biết mình nhận đệ tử, Trần Linh Tố đã dạy cho Tần Hạo kiếm pháp mà bà trộm từ cấm địa hang núi. Lúc ấy, bà không hề biết tầm quan trọng của nó đối với nhà họ Trần.
Đến lúc bà biết thì đã muộn, Tần Hạo đã học được rồi.
Khi đó, cảm giác kinh ngạc trong lòng bà còn lớn hơn cả nỗi ân hận. Bởi mấy nghìn người ở Trần gia thôn chẳng hề luyện được Cửu Chuyển Thần Kiếm, nhưng Tần Hạo lại thành công!
Nhận anh làm đệ tử quả nhiên không hề uổng phí!
Hôm ấy, người trong thôn đều bàn tán về hai hôn sự này. Họ đã biết Tần Hạo và Diệp Thanh Trúc sẽ kết hôn từ trước. Chỉ không ngờ lễ cưới mà họ nghĩ sẽ còn chờ rất lâu của Lâm Vũ Hân và Trần Thu Bình lại được tổ chức nhanh đến thế.
Hôn nhân đại sự là chuyện của người dân toàn thôn. Ai nấy trong thôn đều vô cùng bận rộn.
- -------------------
Là Tần Hạo và Lâm Vũ Hân!
Nhưng giờ không phải là lúc nói chuyện này. Trần Thu Bình trở về nên cả thôn đều ra đón. Ở lối vào thôn, Tần Hạo đã trông thấy tình địch của mình.
Trần Thu Bình mặc trang phục cổ xưa, lưng đeo trường kiếm, phong độ ngời ngời, có phong thái của một thiếu hiệp. Ngoại hình trông cũng được lắm. Nếu Tần Hạo và Lâm Vũ Hân không có quan hệ gì với nhau, anh cũng sẽ nghĩ Trần Thu Bình rất xứng với cô, như một đôi kim đồng ngọc nữ vậy.
Sau khi được Nhị trưởng lão Trần Lạc Vũ tiếp đón, Trần Thu Bình bèn hỏi: “Chú gọi Thu Bình mau chóng trở về, có phải vì trong thôn xảy ra chuyện hệ trọng gì không ạ?”
Tần Hạo nhận ra ánh mắt của Trần Thu Bình bất giác hướng về người phụ nữ mặc áo trắng đứng sau Nhị trưởng lão.
Anh bực mình rồi đấy. Trần Thu Bình đã nhìn Lâm Vũ Hân rất lâu rồi!
Nhị trưởng lão bèn cười đáp: “Chuyện hệ trọng thì không, nhưng mà có hai chuyện vui. Một là, Diệp Thanh Trúc muốn kết hôn và đã đưa về thôn một người. Người này khá lắm, đã thành công vượt qua ba ải. Giờ chỉ cần chờ tổ chức hôn lễ thôi!”
“Thế thì cháu về kịp để uống rượu mừng rồi. À, thế chuyện vui thứ hai là gì vậy ạ?”, Trần Thu Bình cười ha ha hỏi tiếp, ánh mắt lại liếc sang Lâm Vũ Hân.
Lâm Vũ Hân rất khó chịu khi bị nhìn nhiều như thế. Vốn dĩ, cô không muốn đến đây. Nhưng cũng hết cách, Nhị trưởng lão dặn cô ra gặp Trần Thu Bình, cô không từ chối được.
Nghe Trần Thu Bình hỏi vậy, Trần Lạc Vũ bèn cười khẽ, đoạn ngoái lại nhìn Lâm Vũ Hân rồi đáp: “Tôi dự định tổ chức hôn lễ của cháu và Lâm Vũ Hân cùng với họ!”
Lời vừa thốt ra, cả thôn reo hò.
Tần Hạo và Lâm Vũ Hân đều sững sờ. Thế này là thế nào? Sao lại đột ngột như vậy?
Trần Thu Bình cũng hơi ngẩn ra, sau cười rạng rỡ.
“Cười con khỉ. Các người quyết định đã hỏi ý tôi chưa? Kết hôn cái quái gì chứ, tôi đây sẽ đưa Lâm Vũ Hân rời đi. Kẻ nào dám ngăn cản, tôi thả chó cắn chết kẻ đấy!”
Tần Hạo bừng bừng lửa giận, suýt nữa đã phát cáu ngay tại đó. Tham Long rất lợi hại, thả ra có thể cắn chết người. Nếu không phải vì chưa có đủ tự tin khống chế thì anh đã triệu hồi nó rồi.
“Không được!”
Anh còn chưa nói gì, Lâm Vũ Hân đã lên tiếng chối từ.
Đám người ở đấy đều nhìn về phía cô. Lâm Vũ Hân là người phụ nữ xinh đẹp nhất thôn, bình thường trò chuyện rất từ tốn dịu dàng. Giọng điệu lạnh băng lúc này của cô khiến ai nấy đều sửng sốt!
“Cháu chưa từng hứa sẽ gả cho Trần Thu Bình!”
Lâm Vũ Hân mặc kệ những chuyện khác, chỉ thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Sắc mặt của Trần Thu Bình đã trở nên khó coi vô cùng.
Nhị trưởng lão giận dữ quát: “Không muốn cũng phải gả. Không do cháu quyết định!
Tuy Trần Linh Tố là chủ nhà nhưng cũng không biết làm gì hơn trước gia quy oái oăm của nhà họ Trần.
Nghe ông ta nói thế, Lâm Vũ Hân rất tức giận.
“Hừ!”
Trần Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng rồi không nhìn đến vẻ mặt tái nhợt của Lâm Vũ Hân nữa. Ông ta ngoảnh lại, nói với Trần Thu Bình: “Về là tốt rồi. Nghỉ ngơi đi nhé. Ba hôm nữa sẽ tổ chức hôn sự cho bốn người các cháu. Chứng kiến các cháu thành gia lập thất cưới vợ sinh con, cũng cảm thấy yên lòng!”
Quyết định này của nhà họ Trần, thật ra cũng vì chẳng còn cách nào khác.
Thông qua ký ức của ác thú, Tần Hạo cũng biết được một chút về chuyện này.
Thanh Vũ Kiếm Tiên trấn áp Tham Long thật ra là tổ tiên của nhà họ Trần. Các thế hệ nhà họ Trần sống ở thôn này chính vì để trông chừng phong ấn ác thú kia.
Gia tộc họ truyền lại rằng, phía sau phong ấn còn có một bí mật lớn hơn. Muốn biết được bí mật này, họ buộc phải phá vỡ phong ấn.
Mà cách duy nhất để phá vỡ phong ấn chính là học được Cửu Chuyển Thần Kiếm trên tường đá!
Cả nghìn năm qua, không ai có thể học hết Cửu Chuyển Thần Kiếm. Tài giỏi như Trần Bán Hiền cũng chỉ học được một chút thôi, đã có thể trở thành người mạnh nhất Trần gia thôn rồi.
Có thể nhận thấy Cửu Chuyển Thần Kiếm lợi hại đến mức nào!
Nhưng vì không ai học được toàn bộ nên các thế hệ của Trần gia thôn phải tiếp tục trông chừng, chẳng biết đến bao giờ. Thế nên, mỗi lần có đôi nam nữ tài năng tuyệt đỉnh nào xuất hiện, nhà họ Trần đều sẽ mai mối cho họ.
Hiện tại, đây là hai người có thiên phú nhất của Trần gia thôn, nam là Trần Thu Bình, nữ là Lâm Vũ Hân!
Vì người sáng tạo ra Cửu Chuyển Thần Kiếm - Thanh Vũ Kiếm Tiên, thuộc nhà họ Trần, nên họ luôn kiên quyết yêu cầu người học được Cửu Chuyển Thần Kiếm phải là người nhà họ Trần.
Sau này, có lẽ vì hậu nhân nhà họ Trần cảm thấy quy tắc này quá cứng nhắc nên đã thay đổi. Nếu phụ nữ nhà họ Trần muốn lấy người bên ngoài thì người đó phải vượt qua ba ải. Nếu người đó học được Cửu Chuyển Thần Kiếm lại vừa có nhân cách tốt thì cả hai có thể kết hôn. Người đó cũng sẽ được tính là một nửa người nhà họ Trần, võ công của tổ tiên sẽ không bị truyền ra ngoài.
Mấy hôm trước biết được thông tin này, Tần Hạo chỉ cảm thấy đám người họ Trần quả là ngớ ngẩn. Đúng là nên thờ kính tổ tiên, nhưng không phải làm theo cách này. Thanh Vũ Kiếm Tiên hẳn sẽ tức chết nếu biết hậu bối vì cái quy tắc chết tiệt ấy mà giam mình ở chốn núi non này suốt mười mấy đời, không giao tiếp với người ngoài!
Sau khi nghe Nhị trưởng lão tuyên bố về hôn sự, Tần Hạo chỉ nhìn chăm chú về phía Lâm Vũ Hân. Vẻ mặt tuyệt vọng, cô gần như đứng không vững nữa.
Tần Hạo đau lòng khôn tả. Lúc này, anh mới hiểu Lâm Vũ Hân quan trọng với mình biết nhường nào!
Chung thân đại sự do bố mẹ làm chủ, chuyện này rất hợp lý vào thời xưa. Nhưng ở xã hội hiện đại, bố mẹ rất ít can thiệp vào chuyện cưới xin của con cái. Người trẻ bây giờ nổi loạn lắm.
Thế nhưng ở môi trường sống khép kín như Trần gia thôn, đến bố mẹ cũng chẳng thể làm chủ hôn sự. Chuyện này do các trưởng lão trong tộc quyết định.
Trần Linh Tố có hy vọng con gái nuôi của bà gả cho một người chưa từng gặp mặt là Trần Thu Bình hay không? Bà cho rằng Trần Thu Bình là một người tài giỏi. Nhưng vấn đề giỏi giang này không liên quan gì đến tình cảm. Bà rất thương con gái nuôi của mình. Lúc bà đón con gái nuôi về, cô đã có quan hệ với đệ tử Tần Hạo. Về công hay tư, bà cũng mong Lâm Vũ Hân gả cho Tần Hạo. Có như thế, mối quan hệ của họ sẽ ngày càng khắng khít.
Hơn nữa, bàn đến chuyện giỏi giang, có ai dám tự tin hơn được Tần Hạo?
Năm xưa, Trần Linh Tố vốn định dạy cho Tần Hạo võ công bình thường của nhà họ Trần thôi. Nhưng vì sợ người ta biết mình nhận đệ tử, Trần Linh Tố đã dạy cho Tần Hạo kiếm pháp mà bà trộm từ cấm địa hang núi. Lúc ấy, bà không hề biết tầm quan trọng của nó đối với nhà họ Trần.
Đến lúc bà biết thì đã muộn, Tần Hạo đã học được rồi.
Khi đó, cảm giác kinh ngạc trong lòng bà còn lớn hơn cả nỗi ân hận. Bởi mấy nghìn người ở Trần gia thôn chẳng hề luyện được Cửu Chuyển Thần Kiếm, nhưng Tần Hạo lại thành công!
Nhận anh làm đệ tử quả nhiên không hề uổng phí!
Hôm ấy, người trong thôn đều bàn tán về hai hôn sự này. Họ đã biết Tần Hạo và Diệp Thanh Trúc sẽ kết hôn từ trước. Chỉ không ngờ lễ cưới mà họ nghĩ sẽ còn chờ rất lâu của Lâm Vũ Hân và Trần Thu Bình lại được tổ chức nhanh đến thế.
Hôn nhân đại sự là chuyện của người dân toàn thôn. Ai nấy trong thôn đều vô cùng bận rộn.
- -------------------