Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lạc Ly - Ôn Khanh Mộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 75

Ôn Khanh Mộ trừng mắt nhìn Doãn Cẩn, đặt tài liệu lên bàn.

“Các mối quan hệ”

“Các mối quan hệ của phu nhân thật sự rất đơn gi ấy đà như không có bạn bè, V. còn l. vì làm rất nhiều việc làm thêm, cho dù có quen bạn bè, cơ bản đều là quen biết lúc đi làm thêm, sau đó không liên hệ nhiều nữa, người duy nhất thật sự có quan hệ, sợ là chỉ có bạn học của phu nhân.”

“Bạn học?”

“Anh có quen, là cậu Mục Nhiễm Tranh”

Ôn Khanh Mộ hừ lạnh một tiếng, tên nhóc kia không đáng ngại.

“Có một chuyện, tôi không biết có nên nói hay không”

“Nói”

“Khoảng thời gian trước, cậu Mục từng tìm tôi, nói muốn tôi giúp liên lạc đặt chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng bảy màu Ecuador, tôi cảm thấy cũng không phải chuyện lớn gì, cũng không báo lại, sau đó nghe nói vào ngày phu nhân đóng máy, có người tặng chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng bảy màu”

“Cũng khá có lòng”

Ôn Khanh Mộ cười.

“Không biết người mà chủ tịch muốn tìm có phải cậu Mục không?”

Ôn Khanh Mộ không nói gì, cũng không phải không có khả năng này, nếu Mục Nhiễm Tranh đã tặng chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng, vậy tặng thêm một chiếc.

lược nữa cũng có khả năng.

“Đi tìm nó cho tôi, đưa đến đây”

“Vâng”

Hoa viên Crystal Đã là nửa đêm, bầu trời đầy sao, các vì sao sáng lấp.

lánh, hoa viên Crystal trong màn đêm tối tĩnh mịch, rất yên tĩnh.

Chỉ là đêm nay, nơi này đã định sẵn sẽ không yên bình.

Vừa chạy hết sự kiện, Mục Nhiễm Tranh liền bị “mời” tới đây.

“Chú, thật sự cháu không biết cái lược gì! Cháu chỉ tặng hoa hồng thôi!”

Mục Nhiễm Tranh liên tục phủ nhận.

“Thật sự không phải là cháu?”

“Thật sự không phải cháu mà, chú, cháu là lừa chú thì sẽ bị sét đánh chết!”

Ôn Khanh Mộ hừ lạnh một tiếng, cho tiền tên nhóc này cũng không dám lừa anh!

“Vậy cháu biết là ai tặng cô ấy chiếc lược kia không?”

Đầu Mục Nhiễm Tranh lắc như trống bỏi.

“Không biết”

Ôn Khanh Mộ trừng mắt.

Mục Nhiễm Tranh sợ đến mềm nhữn chân: “Cháu thật sự không biết mà, chú, cháu mà lừa chú thì cháu sẽ bị sét đánh chết!”

“Cháu nghĩ kĩ lại xem, bên cạnh Tô Lạc Ly còn có ai ngấp nghé cô ấy?”

Mục Nhiễm Tranh cẩn thận suy nghĩ, nhưng thật sự anh không nghĩ ra còn có ai sẽ tặng lược cho Tô Lạc Ly.

Anh lắc đầu: “Không có, con người Lạc Ly không có nhiều bạn, lúc trước còn yêu đương với Mộ Dung Dịch, con người Mộ Dung Dịch bá đạo cực kì, Lạc Ly cũng không dám tùy ý kết bạn, đặc biệt là nam giới, còn về cháu, cũng là vì cháu là nghệ sĩ của Quốc tế Nghệ Tân, Mộ Dung Dịch biết cháu sẽ không cướp người của anh †a, nên mới không để ý”

Ôn Khanh Mộ híp mắt lại, đôi mắt màu lam như ngọc lưu ly.

“Chú, chỉ là một chiếc lược mà thôi, chắc là nhân viên đoàn phim, cũng không đáng tiền”

Vì thế, có phải chú anh hơi làm quá vấn đề không?

Ôn Khanh Mộ lườm Mục Nhiễm Tranh, đó không phải là một chiếc lược bình thường nha.

Mặc dù giờ anh vẫn chưa biết nguồn gốc của chiếc lược kia, nhưng anh biết người bình thường tuyệt đối không có chiếc lược như thế được.

“Liệu có khả năng là Mộ Dung Dịch không?”

“Không thể nào! Tên khốn kiếp Mộ Dung Dịch kia, ở bên Lạc Ly năm năm, kết quả lại không chống lại được sắc.

đẹp quyến rũ, lên giường với Tô Nhược Vân, giờ còn cực.

kì cưng chiều cô ta, chắc đã sớm quên mất người bạn gái cũ như Lạc Ly rồi”

Nhắc tới Mộ Dung Dịch, Mục Nhiễm Tranh cực kì tức.

giận.

“Hừ, lúc ở bên Lạc Ly, không cho phép cô ấy gia nhập giới giải trí, không cho phép qua lại với nam giới, cái này không cho phép, cái kia không được làm, giờ ở cùng Tô.

Nhược Vân, không phải cô ta vẫn vào giới giải trí, hơn nữa còn được Quốc tế Nghệ Tân nâng đỡ sao?”

Hiếm khi Mục Nhiễm Tranh dám nói nhiều lời trước chú mình như vậy.

Trên thực tế, nếu Mục Nhiễm Tranh không vì hợp đồng của mình với Quốc tế Nghệ Tân, có lẽ anh đã sớm đánh Mộ Dung Dịch một trận!

Nếu không phải vì Mộ Dung Dịch ngang ngược ngăn cản, giờ Tô Lạc Ly cũng không đi đến bước đường này.

Bốn năm đại học, môn nào cô cũng đứng nhất, môn chuyên ngành còn được toàn bộ giáo viên khen ngợi, nhưng đến vai quần chúng mà cô cũng chưa từng đóng!

Ôn Khanh Mộ cẩn thận suy nghĩ.

Nếu người này không phải Mộ Dung Dịch, cũng không phải Mục Nhiễm Tranh, vậy sẽ là ai chứ?

Người Tô Lạc Ly quen biết không nhiều, rốt cuộc người tặng chiếc lược kia là ai đây?

Không đúng, nhất định đã bỏ qua gì đó, nếu đến anh cũng không điều tra ra được, thân phận của người này.

lại càng thần bí.

Sợ là cũng chỉ có Tô Lạc Ly mới biết.

Mục Nhiễm Tranh ngẩng đầu nhìn chú của mình: “Chú, điều cần nói cháu đều nói ó phải có thể đi không?”

Cuối cùng Ôn Khanh Mộ cũng ngước mắt nhìn cháu của mình.

“Dường như cháu rất thân với cô ấy?”

“Á… Coi như vậy đi, bạn học bốn năm đại học, hai năm trước còn liên lạc nhiều, về sau cháu bận quá, ít liên lạc hơn một chút.”

“Vậy cháu nhất định rất hiểu cô ấy?”

Mục Nhiễm Tranh nhếch miệng cười, anh nên trả lời thế nào đây?

“Viết lại tất cả những gì cháu biết về Tô Lạc Ly lên đây”

“Hả?”

Thế là, cả tối, Mục Nhiễm Tranh lết tấm thân mệt mỏi, cầm bút, nhớ lại tất cả những gì anh biết về Tô Lạc Ly.

Mãi cho đến một giờ sáng, lúc này. Ôn Khanh Mộ mới hài lòng, thả anh đi.

Trước khi đi, Ôn Khanh Mộ phái quản gia Vương Vĩ chuẩn bị một ít quà.

“Mang những thứ này về, nói là gần đây chú khá bận, không có thời gian qua đó, giúp chú hỏi thăm mọi người ởnhà”

“À, vâng” Mục Nhiễm Tranh cố gắng nhịn không ngáp.

“Được rồi, về đi, chú gọi người đưa cháu về”

“Không, không, không cần đâu, quản lý của cháu ở bên ngoài đợi cháu.”

“Ừ”

Mục Nhiễm Tranh vừa đi tới cửa, phía sau liền truyền đến giọng nói của Ôn Khanh Mộ.

“Sau này đừng gọi thẳng tên của Tô Lạc Ly, như thế không lễ phép.”

“Hả?” Mục Nhiễm Tranh ngơ ngác: “Tại, tại sao ạ?”

“Vì cô ấy là thím của cháu”

“Thím thím thím… thím của cháu?”

Vương Vĩ sau người để quà lên xe của Mục Nhiễm Tranh, Phùng Khiêm đã ngủ được một giấc trên xe.

Mục Nhiễm Tranh còn đang chìm đảm trong chữ “thím”

kia.

Phùng Khiêm ngáp một cái: “Cuối cùng cũng xong việc, thời gian chú cậu thẩm vấn cũng lâu quá”

Nói rồi, Phùng Khiêm dụi mắt, khởi động máy chuẩn bị rời đi.

Phùng Khiêm nhìn Mục Nhiễm Tranh qua gương chiếu hậu.

“Nhiễm Tranh, câu có biết không, lúc cậu vào trong, Quốc tế Nghệ Tân lại gọi điện cho anh, nói nếu như cậu muốn gia hạn hợp đồng, điều kiện gì cũng được, ngoài ra, bên phía Ảnh Hùng cũng gọi điện cho anh, hỏi cậu có muốn qua đó không, hợp đồng của chúng ta đến hạn rồi, cậu tính làm thế nào?”

Hợp đồng của Phùng Khiêm và Mục Nhiễm Tranh đi đôi với nhau, anh ở đâu, anh ấy ở đó.

“Dù sao đánh chết em cũng không ký với Tinh Hoàng!”

Ở dưới trướng chú anh, chết chắ!

c “Thật ra Tinh Hoàng cũng không tồi, lúc đó chú cậu nhất định sẽ đưa tài nguyên tốt cho cậu, hơn nữa, Lạc Ly cũng ở Tỉnh Hoàng”

“Anh nói cái gì? Lạc Ly cũng ở Tinh Hoàng?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK