Vậy mà con bé còn bị đứa con gái kia của ông phá đám! Tôi kệ, tôi muốn ông phải đòi lại công bằng cho Vân Vân!”
Tô Khôn thở dài, không nói gì.
Tô Nhược Vân nhìn về phía Mộ Dung Dịch.
“Anh Dịch, mọi chuyện không liên quan gì đến em thật mà. Chắc là chị bị dồn đến mức đường cùng nên mới muốn dùng hôn lễ của em để tẩy trắng cho bản thân chị ấy. Những giao dịch đó đều là giả, tài khoản tên hòa thượng gì đó, chỉ cần có tiền thì cái gì anh ta cũng có thể làm ra được.”
Giọng nói của Tô Nhược Vân rất yếu, cảm giác như nếu bây giờ có một trận gió thổi qua chỗ này thì cô ta cũng sẽ bay đi luôn vậy.
Cô ta nói xong thì lại bật khóc.
“A Dịch, chẳng lẽ con vẫn chưa tin Vân Vân à? Dạo này con bé bạn chuẩn bị cho lễ cưới, làm gì còn tâm trạng nào để quan tâm đến Tô Lạc Ly chứ?” Vương Vãn Hương vội vàng hùa theo.
Mộ Dung Dịch từ từ đi đến, ngồi xuống cạnh giường.
Thật ra, bây giờ anh ta cũng chẳng rõ là rốt cuộc ai đang nói thật, ai đang nói dối.
Lần trước anh ta đã từng hỏi Tô Nhược Vân, mà anh ta cũng tin rằng Tô Nhược Vân không dám nói dối anh ta, mà cũng đúng là cô ta đang bận chuẩn bị cho hôn lễ, không có thời gian để quan tâm đến những chuyện khác.
Chẳng lẽ Tô Lạc Ly đang dùng mọi cách để tẩy trắng thật?
Chuyện này nghe cũng có vẻ hợp lý, dù sao thì nếu muốn sinh tồn trong giới giải trí thì cũng phải dùng tất cả các thủ đoạn có thể.
Lẽ nào bây giờ Tô Lạc Ly lại trở thành kiểu người như vậy thật rồi?
“Được rồi, cứ dưỡng bệnh cho tốt đi, đừng nghĩ nhiều nữa.” Mặc dù bây giờ thái độ của Mộ Dung Dịch đã khá hơn hôm qua, nhưng nhìn chung vẫn khá lạnh lùng.
“Anh Dịch, anh vẫn chưa tin em à?”
Tô Nhược Vân khóc lóc.
“Anh Dịch, nếu như anh không tin em thì em sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
“Thà em đi chết luôn cho xong.”
“Anh Dịch, anh tin em thêm lần nữa đi mà. Em sẽ không lừa anh đâu, em là vợ của anh mà!"
Tô Nhược Vân đau khổ cầu xin.
Bởi vì hôm qua cô ta mất máu quá nhiều nên vẻ mặt cô ta rất nhợt nhạt, môi cũng tái lại, thậm chí còn bị tróc da.
Cộng thêm giọng nói khàn khàn, thật sự rất dễ khiến người ta cảm thấy thương cảm.