Ôn Khanh Mộ nhìn thấy anh ta gọi tới thì lập tức cầm lên.
"Anh đi nghe máy đã" Anh nói xong đã cầm điện thoại đi ra ngoài.
Tô Lạc Ly dần cảm thấy cô đơn.
Dạ Bân gọi điện tới, anh có cần phải tránh cô không?
Trừ phi là có chuyện liên quan đến Tiêu Mạch Nhiên.
"Cậu đừng gọi điện thoại qua cho tôi mỗi tối như vậy, được không? Cậu biết rõ tôi vẫn giấu Ly Ly!" Ôn Khanh Mộ hạ thấp giọng.
"Được rồi, được rồi, lần sau tôi sẽ gửi WeChat cho cậu, được chưa? Hôm nay tôi có thời gian, cậu có đi thăm Mạch Nhiên cùng tôi không?"
"Tôi chuẩn bị đi ngủ rồi."
"Ôi, nhưng tôi nghe nói từ khi cậu thu xếp cho Mạch Nhiên qua ở bên đó thì chưa từng tới thăm! Cậu làm vậy là không đúng rồi. Một mình cô ấy sống ở đó cũng không quen."
Ôn Khanh Mộ khẽ lay đầu mày. Đúng là
anh chưa từng qua thăm lần nào, cũng nên đi thật.
"Được rồi, cậu chờ tôi."
Ôn Khanh Mộ cúp máy rồi đi vào.
"Ly Ly, Dạ Bân nói bên Tinh Hoàng xảy ra vấn đề khó giải quyết, muốn anh qua đó thảo luận. Em đi ngủ trước đi."
Ôn Khanh Mộ vừa nói vừa mặc quần áo.
"Được."
Tô Lạc Ly không nói gì.
Ôn Khanh Mộ mặc quần áo xong, qua hôn Tô Lạc Ly một cái rất cưng chiều.
"Ngoan, chúc em ngủ ngon."
Ôn Khanh Mộ vừa đi, Tô Lạc Ly đã bắt đầu mặc quần áo!
Đây không phải là lần đầu tiên anh mượn có công ty để ra ngoài lúc nửa đêm.
Trực giác của người phụ nữ mách bảo Tô Lạc Ly chắc chắn không phải là công ty có việc!
Cho dù cô cảm thấy chuyện theo dõi này chẳng vẻ vang gì nhưng vẫn muốn biết ôn Khanh Mộ rốt cuộc đi đâu, làm gì.
Lúc trước là vì Tiêu Mạch Nhiên nằm viện nhưng bây giờ cô ta đã ra viện, Ôn Khanh Mộ còn muốn làm gì nữa?
Tô Lạc Ly nhanh chóng mặc quần áo, lén lút bám theo phía sau Ôn Khanh Mộ.
Tô Lạc Ly thấy anh một mình lái xe rời đi thì vẫy chiếc xe bám theo sau.
"Bác tài, bác bảm theo chiếc xe phía trước giúp tôi nhưng đừng quá gần đấy"
Tô Lạc Ly dặn bác tài xế. Ôn Khanh Mộ thông minh như vậy, nhỡ bị anh phát hiện
thì cô chẳng có cách nào giải thích được.
Tài xế liếc nhìn Tô Lạc Ly. Cô còn để xõa tóc và đeo khẩu trang nên không lo bị nhận ra.
"Cô gái à, cô đang theo dõi chồng cô sao?"
Tô Lạc Ly há miệng lại cảm thấy hơi lúng túng nên không nói gì.
"Cô yên tâm, tôi rất thạo chuyện này, tuyệt đối sẽ không để mất dấu đâu."
Bác tài xế nói xong lại thở dài.
"Cô gái, tôi nói có lẽ cô không thích nghe. Nếu cô muốn ly hôn thì tiếp tục bám theo. Nếu cô không muốn ly hôn lại mắt nhắm mắt mở cho qua đi."
"Sao ạ?"