Không đợi Dạ Bản trả lời, Ôn Khanh Mộ lập tức nói: “Cậu suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói, không được nói đùa, hiện tại tôi đang nói chuyện với cậu rất nghiêm túc, chuyện này liên quan đến danh tiết của tôi!”
Tô Lạc Ly lườm Ôn Khanh Mộ.
“Ôi dào, cậu mà còn có danh tiết á? Sao tôi không biết vậy?”
“Mau trả lời câu hỏi của tôi, đừng lãng phí thời gian, nghiêm túc chút đi!”.
“Nhưng cậu không cảm thấy câu hỏi này của cậu rất ngu ngốc sao? Đương nhiên là tôi đưa cho cậu rồi!”
Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ nhìn nhau.
“Vậy cậu đã đưa cho tôi mấy cái?”
“Bốn cái!”
Nghe thấy câu trả lời của Dạ Bân, Tô Lạc Ly lập tức ngỡ ngàng!
Ngay cả Ôn Khanh Mộ cũng sợ run lên!
“Nói vớ vẩn, sao có thể là bốn cái được, rõ ràng chỉ có hai cái!” Ôn Khanh Mộ vội vàng phản bác.
Tô Lạc Ly cười khẩy.
“Chính là bốn cái, ban đầu tôi đưa cậu hai cái, cậu chế không đủ nên tôi lại cho cậu hai cái nữa! Cậu uống nhiều quá rồi phải không?”
“Vậy tại sao trong túi tôi chỉ có hai cả? Cậu nghĩ kỹ xem có phải cậu nhớ nhầm rồi không!”
Ôn Khanh Mộ đã bắt đầu sốt ruột, anh hoàn toàn không nhớ ra ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì!
“Ha ha ha, cậu hỏi tôi tại sao chỉ có hai cái, chỉnh cậu đã dùng rồi! Đậu mả! A Khanh, có phải cậu uống nhầm thuốc rồi không?”
Sắc mặt Tô Lạc Ly đã trở nên vô cùng khó coi!
“Cậu nghĩ kỹ lại xem thật sự là bốn cái ư? Có hai cái thôi!”
“Chắc chắn là bốn cái, tôi không nhớ nhầm đầu! Tôi vẫn còn buồn ngủ lắm, tôi đi ngủ đây, nếu không có việc gì thì tôi cúp máy”
Tiếng ngáp của Dạ Ban truyền qua điện thoại.
Tô Lạc Ly chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ, Ôn Khanh Mộ lập tức cúp điện thoại, ném điện thoại sang bên cạnh và vội vàng xuống giường.
“Ly Ly, em nghe anh nói! Đêm qua anh, không hề làm chuyện gì có lỗi với em!”
Ôn Khanh Mộ kéo cánh tay Tô Lạc Ly lại.
“Vậy anh nói cho em biết, hai cái bao cao sự khác ở đâu?”
“Anh... có lẽ ném đi rồi.” Hiển nhiên là Ôn,
Khanh Mộ không trả lời được.
“Vậy sao anh không ném cả mình luôn đi? Sao không ném cả hai cái kia luôn đi!”