Ôn Hạo nói một cách thong thả, song vẫn lộ vẻ uy nghiêm.
Ôn Khanh Mộ sửng sốt, mãi lâu sau mới hoàn hồn.
“Bố, hôm nay bố có uống lộn thuốc không vậy? Đính hôn cho con với Daisy? Bố bảo con lấy bà cô đó ấy hả?”
Ôn Khanh Mộ cảm giác anh vừa nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời.
“Mấy năm nay con trưởng thành, nhưng Daisy vẫn y hệt như trước kia, cũng không tính là già, hai đứa các con rất thích hợp với nhau.”
Ôn Hạo uống hết sữa bò rồi đặt cốc lên. bàn, ông ấy lấy giấy ăn lau miệng một cách nhẹ nhàng.
“Con kết hôn rồi, con sẽ không kết hôn với Daisy gì đó đâu!”
Ôn Khanh Mộ không muốn tiếp tục tranh cãi với Ôn Hạo nữa.
“Đây không phải xã hội loài người mà là thế giới của ma cà rồng, sau này con ở lại đây, không cần trở lại xã hội loài người nữa.”
Mục Chỉ Huyên cũng tỏ ra vô cùng kinh hãi, bà nhìn Ôn Hạo với vẻ bất an.
Bấy giờ Ôn Khanh Mộ mới hiểu, anh nhìn Mục Chỉ Huyên, sau đó lại nhìn Ôn Hạo.
“Mẹ, đây là kết quả sau khi bố mẹ bàn với nhau tối qua à?”
“Tiểu Mộ, con nghe mẹ nói, bố và mẹ quyết định như thế thật ra là vì tốt cho con.” Giọng của Mục Chỉ Huyên nhỏ hẳn đi.
“Tốt cho con? Mẹ biết rõ con có người mình yêu rồi mà còn nghĩ cách chia rẽ bọn con, đấy là tốt cho con sao? Bố mẹ biết rõ con tuân theo quy luật già yếu tự nhiên của loài người lại còn bắt con lấy một ma cà rồng vĩnh viễn không thay đổi, đấy cũng là tốt cho con ư?”
Ôn Khanh Mộ cười khẩy.
Mục Chỉ Huyên phải cúi gằm xuống vì áy náy.
“Bố đã hỏi thăm, nếu con bổ sung máu liên tục thì sẽ không già đi, giống như ma cà rồng” Ôn Hạo lại lên tiếng.
“Con không thèm vĩnh viễn trẻ trung! Qua một trăm năm bố mẹ vẫn y như bây giờ, con không cần cuộc sống như thế!”
Ôn Khanh Mộ gào lên.
Mục Chỉ Huyên thấy tình hình giữa hai bố con trở nên căng thẳng như thể sắp lao vào đánh nhau, bà cũng không biết làm sao.
Bà đập một cái lên tay Ôn Hạo: “Anh bình tĩnh nói chuyện với con đi.”
“Không cần nói gì hết! Con sẽ không lấy Daisy! Con kết hôn rồi, con chỉ cần Ly Ly!”
Nói xong, Ôn Khanh Mộ đứng dậy đi về phía cửa.
“Người phụ nữ con luôn miệng nói yêu sắp lấy mạng con đấy!”