Tô Nhược Vân lại lặng lẽ lên hot search, thu hút lượng truy cập lớn.
Tô Lạc Ly lại hứng chịu một trận mắng.
Khu Rainbow.
Kết thúc lễ trao giải, Tô Lạc Ly liền về nhà.
Cô đặt cúp giải Sư tử bạc và cúp giải Ngân Tượng cùng một chỗ.
Cô ngắm nhìn chiếc cúp, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ.
Ôn Khanh Mộ khẽ khàng đi tới ôm eo cô.
"Còn thiếu một chiếc cúp nữa là ước mơ Grand Slam của em thành hiện thực rồi."
Tô Lạc Ly không hề để tâm tới bài đăng Weibo công kích của Tô Nhược Vân.
"Em thích thực hiện Grand Slam như vậy
sao?"
"Đúng vậy, em muốn nói theo thần tượng của em mà!"
"Thần tượng của em?"
"Ôi chao, là tiền bối Mục Chỉ Huyên, là nữ, không phải nam, cho đến hiện tại cũng chỉ có một mình bà ấy giành được Grand Slam."
"Ồ."
Ôn Khanh Mộ đáp một tiếng, tuy anh cũng rất bất ngờ nhưng không nói gì thêm.
Thông thường mà nói, nếu Ôn Khanh Mộ nói với Tô Lạc Ly rằng thần tượng của cô chính là mẹ chồng cô, chắc cô sẽ không vui đến mức ngất xỉu đấy chứ?
Nhưng một khi nói với cô, Tô Lạc Ly chắc chắn sẽ đòi gặp thần tượng của mình, nhưng anh không thể cho hai người gặp mặt.
Tô Lạc Ly xoay người lại, đối mặt với Ôn Khanh Mộ, dang hai tay ôm eo anh.
"Chờ em thực hiện được Grand Slam, chúng ta sẽ công khai quan hệ, được không?"
Ôn Khanh Mộ nhếch miệng cười.
"Được, đến lúc đó anh sẽ cưới em."
Tô Lạc Ly dường như cảm thấy hơi thất vọng hụt hẫng.
"Cưới anh khó quá đi! Còn phải giành nhiều giải thưởng như vậy!"
"Em muốn cưới anh ngay bây giờ cũng được, là em nhất quyết muốn giành được giải Grand Slam gì đó đấy chứ."
Ôn Khanh Mộ bế bổng Tô Lạc Ly lên, đi về phía giường lớn.
"Cưới hay không cưới em cũng là người của anh, em không chạy thoát đâu!"
Đêm nay lại là một điểm tuyệt vời.
Sáng ngày hôm sau Tô Lạc Ly thức dậy trước.