Nhưng cô lại không đành lòng đánh thức Ôn Khanh Mộ. Cô gọi Doãn Cẩn vào sau đó hai người hợp sức đưa Ôn Khanh Mộ lên. giường.
Hai người làm đến vậy rồi mà Ôn Khanh Mộ vẫn ngủ say như chết.
“Thư ký Doãn, cảm ơn anh. Chiều nay còn có lịch làm việc gì không?”
“Còn có một cuộc họp nữa, nhưng không gấp lắm, có thể hoãn lại được.”
“Vậy thì anh hoãn lại đi, bây giờ anh ấy đang thế này thì cũng không thể tập trung để họp nữa đâu. Tôi sẽ đưa anh ấy đến bệnh viện để khám ngay mới được.”
“Vâng thưa mợ chủ, vậy tôi ra ngoài trước”
Doãn Cẩn ra khỏi phòng nghỉ.
Tô Lạc Ly đắp một chiếc chăn lên người Ôn Khanh Mộ.
Lúc ngủ Ôn Khanh Mộ vẫn luôn nhíu mày lại, có vẻ như anh rất mệt mỏi.
Tô Lạc Ly ngồi cạnh giường để trông anh, không đánh thức anh.
Lúc Ôn Khanh Mộ tỉnh lại thì đã là buổi tối rội.
“Hả?”
Trong mấy giây đầu, anh không hiểu mình đang ở đâu.
“Ly Ly, sao em lại ở đây?”
“Anh hỏi em sao lại ở đây? Em đến đưa cơm cho anh mà, anh quên à?”
“À, nhớ ra rồi.”
Ôn Khanh Mộ nhìn ra ngoài cửa sổ thì phát hiện ra trời đã tối rồi.
“Sao trời lại tối rồi?”
“Anh ngủ mấy tiếng liền, tất nhiên là trời phải tối rồi.”
"Ồ.”
Ôn Khanh Mộ ngồi xuống, vỗ vào đầu mình.
Anh vẫn hơi ngơ ngác.
“Ngày mai chúng ta đến bệnh viện đi.” Tô Lạc Ly do dự một lúc rồi nói.
“Đến bệnh viện? Đến bệnh viện làm gì cơ?”
“Anh không thấy dạo này anh hơi lạ à?”
Ôn Khanh Mộ ngáp dài một cái, có vẻ như anh vẫn chưa thấy mình ngủ đủ.
“Đâu có đầu, anh có gì mà lạ chứ? Anh vẫn đang rất khỏe mạnh mà”
Ôn Khanh Mộ mỉm cười với Tô Lạc Ly.
Nhưng Tô Lạc Ly lại chẳng thể cười đáp lại anh được.
Cô đỡ mặt Ôn Khanh Mộ lên.
“Chẳng lẽ anh không phát hiện ra rằng gần đây anh ngủ rất nhiều à? Gọi thế nào anh. cũng không chịu tỉnh. Hôm nay anh đang ăn cơm thì lăn ra ngủ, cuối cùng em và thư ký Doãn phải đỡ anh lên giường đấy”
“À, hóa ra là vậy, không sao đâu, anh chỉ hơi buồn ngủ thôi, ngủ nhiều cũng là bệnh à? Anh nghĩ chắc do gần đây anh không ngủ đủ thôi mà.”