Tô Kiềm Mặc nằm trên giường nhìn trần nhà tối om.
Cậu vẫn luôn là một người dư thừa.
Trước kia là vậy, bây giờ cũng thế, tương lai cũng chẳng khác gì.
Thật ra, từ khi Tô Lạc Ly muốn cậu dọn vào
trong ngôi nhà này, cậu đã cảm thấy kỳ lạ.
Có ai kết hôn mà lại còn muốn đưa em trai vào ở nhà mới của mình chứ?
Cũng do Ôn Khanh Mộ tử tế.
Nếu không cầu nào có cơ hội được ở trong biệt thự tốt thế này?
Từ nhỏ đến lớn cậu mang đến vô vàn rắc rối cho chị mình, bây giờ cô đã kết hôn rồi, có gia đình riêng của mình rồi.
cũng là lúc ném mở rắc rối là mình này đi thôi.
Đôi khi cậu sẽ nghĩ, nếu mình chết thì có phải chị của mình được giải thoát rồi không?
Trước kia, trong lúc nằm viện, cậu từng nhìn thấy rất nhiều người con phục vụ ba mẹ già trong tình trạng bệnh nguy kịch.
Nhưng trong khoảnh khắc các cụ qua đời, cậu cũng thấy được trên khuôn mặt của con cái không chỉ có vẻ đau buồn mà còn có cả sự giải thoát.
Không phải là bởi con cái không hiếu thuận, mà do họ cũng có gia đình của mình, có những đứa con cần được nuôi dạy của riêng mình.
Thậm chí có một lần, cậu còn nghe được một người con gái phục vụ cha già tê liệt đã hai năm nói rằng: Thật lòng hy vọng ba có thể đi sớm một chút, như thế thì ba không cần phải chịu khổ nữa, tôi cũng không cần chịu khổ.
Trường hợp của mình cũng như vậy.
Mình bị bệnh tim, sớm muộn gì cũng sẽ chết, bây giờ rất nhiều việc không làm được, thay vì sống thoi thóp chỉ bằng ra đi sớm, đỡ phải liên lụy đến chị mình.
Đêm nay, Tô Kiềm Mặc mất ngủ.
Ngày hôm sau là ba mươi Tết, mới sớm ra đã nghe thấy tiếng pháo nổ vang bên ngoài.
Tô Lạc Ly thức dậy từ rất sớm để nấu sủi cảo cho ba người.
Ba người ngồi ở bàn ăn.
Tô Lạc Ly nhìn Tô Kiềm Mặc, đôi mắt cậu hơi sưng, còn có cả quầng thâm.
“Kiêm Mặc, tối qua em không ngủ được à? Mắt làm sao thế kia?”
“À... lần đầu tiên được ăn Tết một cách thoải mái thế này nên em hưng phấn quá không ngủ được, sắp sáng rồi mới chợp mắt được, kết quả lại bị tiếng pháo đánh
thức”