Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lạc Ly - Ôn Khanh Mộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 210

Tô Lạc Ly không hề phản kháng.

Điều này khiến Ôn Khanh Mộ hơi ngạc nhiên, anh trực tiếp ôm Tô Lạc Ly vào phòng ngủ, thuận tiện đá cửa phòng đóng lại.

Ôn Khanh Mộ đặt Tô Lạc Ly lên giường Khi đang định xé đồ của Tô Lạc Ly, một cánh tay của cô.

liền chống lên ngực Ôn Khanh Mộ.

“Không phải gần đây thích ở củng người phụ nữ khác sao? Quay về tìm tôi làm gì?”

Ôn Khanh Mộ cười lạnh, người phụ nữ này đang ghen sao?

“Đúng thế, gần đây phụ nữ bên người tôi nhiều lám!”

Ôn Khanh Mộ sáp lại gần tai Tô Lạc Ly: “Ghen sao?”

Tô Lạc Ly nhếch môi cười: “Đương nhiên là tôi cầu còn không được”

Ôn Khanh Mộ nghiến răng, người phụ nữ này được ông.

trời phái xuống để trừng phạt anh sao?

VÌ sao mỗi một câu cô nói, anh đều có xung động muốn bóp chết cô chứ?

“Đi tìm người phụ nữ khác của anh đi, anh yên tâm, con người tôi rất tiến bộ, tuyệt đối sẽ không làm hỏng.

chuyện tốt của anh”

Nếu không phải là vì đoán chắc Ôn Khanh Mộ đang tức giận, Tô Lạc Ly cũng tuyệt đối không dám nói như thế.

Ánh mắt Ôn Khanh Mộ như ngọn đuốc, ánh mắt âm trầm nhìn Tô Lạc Ly vẻ mặt tươi cười.

Anh duỗi tay ra, thoáng cái bóp cằm Tô Lạc Ly, cô bị đau, hít một ngụm khí lạnh.

Lực tay của Ôn Khanh Mộ liền nhẹ đi một chút.

Sự thay đổi nho nhỏ này bị Tô Lạc Ly cảm nhận được, cô càng thêm chắc chắn, Ôn Khanh Mộ để ý đến cô, hơn nữa còn là cực kỳ để ý.

“Hôm nay tôi muốn ngủ với cô!”

Anh gần như gần ra từng chữ một, hôm nay người phụ nữ này quả thật khiến anh tức điên lên!

“Tôi nói cho cô biết, Tô Lạc Ly, cô sống là người của tôi, chết là ma nhà tôi, vẫn là câu nói đó, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó!”

Tiếp đó, điều khiến Ôn Khanh Mộ không thể ngờ được là…

Tô Lạc Ly lại trực tiếp hôn lên môi anh!

Mang theo vị ngọt nhàn nhạt, cùng với mùi thơm nhẹ, không chút báo trước mà hôn anhI Vừa rồi rõ ràng đã tức đến mức muốn giết người, nhưng nụ hôn này, khiến anh lại thua cuộc.

Giống như một quả bóng đã bơm căng hơi, thoáng cái, liền xẹp lép!

Bàn tay của Ôn Khanh Mộ, đỡ lấy gáy Tô Lạc Ly, khiến nụ hôn này thêm sâu hơn.

Anh cấm dục đã lâu, thoáng cái, toàn thân nổi lửa, không thể khống chế dục vọng của mình nữa.

Anh vốn không quá kiên nhẫn, nhưng Tô Lạc Ly lại trực.

tiếp hôn lên môi anh, anh cũng chỉ có thể cứ hôn như thế.

Đêm nay vừa dài vừa đẹp đẽ.

Tô Lạc Ly cực kỳ phối hợp với Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ cũng được ăn no, sau đó ôm cô đi ngủ.

Sáng sớm, Ôn Khanh Mộ đứng trước cửa sổ nhìn sương mù dày đặc bên ngoài, vẫn còn đang nghĩ tới chuyện đêm qua.

Rốt cuộc người phụ nữ này làm sao thế?

Không lẽ là ghen nhiều rồi, cố ý dùng kế khích tướng khiến anh ngủ với cô, như này là muốn làm lành với anh sao?

Khóe môi Ôn Khanh Mộ không khỏi giương lên!

Xem ra là cách của anh có tác dụng rồi!

Như thế là tốt nhất, vậy anh cứ tiếp tục là được, tốt nhất là khiến người phụ nữ này bám mãi lấy anh, đến chết cũng phải bám lấy anh.

Ôn Khanh Mộ liếc nhìn Tô Lạc Ly đang say ngủ trên giường, trước giờ cô không quá khỏe mạnh, lần nào.

cũng ngủ rất lâu.

Ôn Khanh Mộ khẽ khàng đi tới, sán lại gần má cô, hôn một cái.

“Rất nhanh thôi, em sẽ yêu tôi.”

Ôn Khanh Mộ đánh răng rửa mặt xong, thay quần áo rồi đi thẳng xuống tầng.

Dì Phương và Lê Hoa đang chuẩn bị bữa sáng, thấy Ôn Khanh Mộ đi xuống, dì Phương lập tức đi tới.

“Ông chủ, bữa sáng còn chưa chuẩn bị xong, cậu chờ một lát đi, lát nữa rồi cùng ăn với phu nhân nhé?”

Dì Phương thấy hai người này chắc là làm hòa rồi, hai vợ chồng cãi nhau, cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường.

Ôn Khanh Mộ hừ lạnh.

“Ai thèm ăn cùng cô ta chứ? Tôi có nói thế sao?”

Nói xong, anh sải bước đi ra khỏi nhà.

Dì Phương khẽ thở dài một hơi, lẽ nào hai người này còn chưa làm lành sao, không đúng nha!

Tô Lạc Ly ngủ thẳng tới hơn 10 giờ, vừa xoay người liền thấy bên cạnh trống trơn, trên ga giường còn lành lạnh.

Chắc là người đàn ông này đã sớm rời đi rồi.

Cô khẽ cười, tối qua cô có thể cảm nhận được, người đàn ông kia vui vẻ, sung sướng.

Vì thế, hiềm khích giữa bọn họ chác là đã được xóa bỏ rồi nhỉ?

Nếu như thế, có phải có nghĩa là cô không cần tỏ tình nữa không?

Tô Lạc Ly cười thầm.

Như vậy thì tốt quá, vốn cô cũng không giỏi tỏ tình.

Tô Lạc Ly dậy, xuống tầng dùng bữa.

Dì Phương đi từ ngoài vào, trong tay cầm một bó hoa hồng màu lục.

“Ôi trời ơi, ông chủ thật sự là miệng nói một đẳng, lòng nghĩ một nẻo, sáng còn không tình nguyện nói không muốn ăn cùng phu nhân, giờ không phải lập tức tặng người ta hoa rồi sao!”

Tô Lạc Ly vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trước mắt toàn một màu xanh lụ!

c Lòng thịch một tiếng!

Hoa hồng màu lụ!

c Lại là hoa hồng màu lụ!

c Từ sau khi Ôn Khanh Mộ và Giản Ngọc đánh nhau lần trước, Giản Ngọc không biết tung tích, đám hoa hồng màu lục này cũng không xuất hiện thêm nữa.

Nhưng bây giờ, hoa hồng màu lục lại xuất hiện thêm lần nữal “Đưa cho tôi đi” Tô Lạc Ly đón lấy bó hoa hồng từ trong tay dì Phương.

“Phu nhân, giờ chác là cô và ông chủ làm hòa rồi hả? Vợ chồng son làm gì có chuyện giận nhau lâu chứ!”

Tô Lạc Ly cười lúng túng, rồi ôm bó hoa hồng màu lục lên tầng.

Cô khóa cửa phòng ngủ lại.

Từ bên trong bó hoa hồng màu lục, tìm thấy một tấm thiệp.

“Em yêu, lâu rồi không gặp, có nhớ anh không?”

Vẫn là nét chữ của Giản Ngọc, vẫn là giọng điệu của Giản Ngọc như trướ!

c Làm sao đây?

Nhất thời Tô Lạc Ly không biết làm sao.

Giản Ngọc lại quay lại rồi!

Lần này anh ta trắng trọn như thế, nhà cô, có thể thấy Giản Ngọc bi: tiếp gửi hoa đến cô ở đâu!

Người đàn ông này thật sự quá đáng sợ!

Buổi chiều, nhân lúc dì Phương và Lê Hoa không để ý, Tô Lạc Ly trực tiếp ném bó hoa hồng màu lục vào thùng rác ở rất xa.

Về đến nhà, vốn Tô Lạc Ly định liên lạc với Giản Ngọc, nhưng lúc này cô mới ý thức được, từ sau khi Ôn Khanh Mộ và Giản Ngọc đánh nhau lần trước, cô đã xóa hết phương thức liên hệ của Giản Ngọc.

Cô cho rằng Giản Ngọc đã thua Ôn Khanh Mộ, thì sẽ không xuất hiện nữa, ai có thể ngờ rằng anh ta lại xuất hiện lần nữa?

Hiện giờ cô muốn liên lạc với anh ta cũng không liên lạc được.

Tô Lạc Ly nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn cho Ôn Khanh Mộ.

“Tối nay có về không? Muốn ăn gì?”

Nhất định cô phải hoàn toàn khôi phục lại quan hệ với Ôn Khanh Mộ trước khi Giản Ngọc xuất hiện, tránh cho lại xuất hiện sự cố nào nữa.

Ôn Khanh Mộ nhìn tin nhắn Tô Lạc Ly gửi tới, lập tức bật cười.

Xem ra cách của anh thật sự có tác dụng rồi.

Thế nhưng không thể để Tô Lạc Ly thực hiện được ý đồ nhanh như thế được.

“Sao thế? Mong tôi về nhà ngủ với cô thế sao?”

Khi thấy tin trả lời, trái tim Tô Lạc Ly lạnh đi.

Không nên như này chứ?

Lễ nào, tất cả đều là cô đoán sai rồi, thật ra người đàn ông này căn bản không tức giận?

“Tôi có chuyện muốn nói với anh” Tô Lạc Ly nhịn, gửi thêm tin nữa cho Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ nghĩ một lát, nhất định anh phải nghĩ cách mới được.

“Ừ, có chuyện nói với tôi à, tiếc là tôi không muốn nghe!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK