Kết quả mới bất cẩn xảy ra tai nạn xe cộ.
Hai người họ giận dỗi hay cãi nhau cũng được, nhưng anh gặp tai nạn xe cộ, chẳng lẽ cô cũng nhẫn tâm đến mức không thèm tới thăm anh một lần sao?
Tối qua đến tận khuya anh mới ngủ, dường như vẫn cứ chờ Tô Lạc Ly tới.
Tình cảm là chuyện của hai bên, nếu có một người cứ mãi cố gắng quá nhiều quá lâu, cuối cùng cũng sẽ mệt mỏi.
Đúng lúc này có người gõ cửa.
Ôn Khanh Mộ và Tiêu Mạch Nhiên cùng nhìn về phía cửa, thấy Tô Lạc Ly đứng ngoài cửa.
"Em vào được không?"
Tiêu Mạch Nhiên lập tức mở cửa.
"Mau vào đi, Lạc Ly!"
Tô Lạc Ly nghĩ ngợi một lát rồi bước vào.
Ôn Khanh Mộ không quen ở bệnh viện, anh ghét mùi thuốc khử trùng, ga giường và chăn trong bệnh viện đều phải thay hết, cho nên cô đã chuẩn bị ở nhà rồi mang tới đây.
Tiện thể mang cho Ôn Khanh Mộ một số đồ dùng sinh hoạt thường ngày.
"Sao bây giờ em mới tới?"
Giọng điệu Ôn Khanh Mộ không vui.
Tô Lạc Ly cười gượng.
"Tối qua em ghi hình tiết mục."
"Ghi hình tiết mục Xong vì sao cũng không tới?"
Dường như Ôn Khanh Mộ nhất định phải hỏi tới cùng.
"Ghi hình tiết mục Xông hơi mệt, cho nên về nhà luôn."
Tô Lạc Ly quay đầu sang một bên.
Tiêu Mạch Nhiên ở đây, sao cô có thể nói thẳng với Ôn Khanh Mộ rằng mình đã tới, nhìn thấy Tiêu Mạch Nhiên ở đây nên cô mới rời đi.
"Mệt ư?"
Ôn Khanh Mộ bỗng cười khẩy.
"Em không quan tâm chuyện anh gặp tai nạn xe cộ một chút nào sao? Nhỡ anh chết thì sao?"
Ôn Khanh Mộ nghiến răng, giọng nói dường như rít qua kẽ răng.
"Em gọi điện thoại, người ta bảo anh không sao rồi."
Giọng điệu Tô Lạc Ly vẫn bình thản như cũ.
"Được, được lắm... Tô Lạc Ly, em đúng là người vợ tốt của anh!"
Tiêu Mạch Nhiên đứng bên cạnh nghe hai người cãi nhau cũng cảm thấy hơi lúng túng.
"Lạc Ly, hôm nay cô tới sớm như vậy chắc còn chưa ăn sáng đúng không, tôi bảo bệnh viện chuẩn bị rồi, cùng ăn đi."
Tô Lạc Ly nở nụ cười nhìn về phía Tiêu Mạch Nhiên.
"Không, buổi sáng em ăn rồi, hai người ăn đi, em còn có việc đi trước đây."
Nói xong Tô Lạc Ly quay người.
"Này!" Tiêu Mạch Nhiên muốn gọi Tô Lạc Ly lai.
Tô Lạc Ly vẫn đi ra ngoài, Tiêu Mạch Nhiên lập tức đuổi theo.
"Lạc Ly! Cô chờ đã!"
Tô Lạc Ly dừng bước.
"Lạc Ly, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, tối qua có người gọi điện thoại cho tôi nên tôi mới tới, tôi thấy cô không ở đó cho nên mới ở lại, cô đừng hiểu lầm nhé"
Tô Lạc Ly cố gắng giữ bình tĩnh,
"Chị Mạch Nhiên, em không hiểu lầm đầu."
"Người nên đi là tôi, cô ở lại đây đi, bây giờ tôi đi ngay."
"Không cần đâu, em còn có việc"
Nói xong Tô Lạc Ly bỏ đi mà không quay đầu lại.
Trong phòng bệnh, Ôn Khanh Mộ nổi trận lôi đình!
Từ khi anh xảy ra tai nạn xe cộ đến bây giờ đã mười hai tiếng trôi qua, lúc này Tô Lạc Ly mới tới, không ngờ cô nói có mệt nên không tới!