Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lạc Ly - Ôn Khanh Mộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vết thương này rất sâu, bây giờ phải khử trùng ngay rồi khâu lại, nếu không sẽ dễ bị nhiễm trùng.” 

“Bác sĩ cứ khâu vậy cho tôi đi.” 

Tô Lạc Ly nói xong, cả bác sĩ và Tiêu Mạch Nhiên đều nhìn cô. 

“Lạc Ly.." 

“Chị Mạch Nhiên, giờ còn cách nào tốt hơn à? Không sao đâu, em chịu được, lúc nhỏ em có vết thương còn sâu hơn thế này cũng không gây tê, thực ra vẫn khá ổn.” 

“Cô gái này đúng là dũng cảm quá, cố yên tâm đi, tôi sẽ nhẹ nhàng” 

Nhưng lúc khử trùng, Tô Lạc Ly cảm thấy chân mình đang run rẩy. 

Cả quá trình khử trùng là dùng dung dịch sát khuẩn rửa sạch chất bẩn trong vết thương ra. 

Tiêu Mạch Nhiên nhìn thôi cũng thấy đau, cô ta một tay ôm lấy Tô Lạc Ly, tay kia che mắt Tô Lạc Ly lại. 

Đến lúc thật sự phải khâu, bác sĩ thấy Tô Lạc Ly run rẩy dữ dội thì cũng hơi không xuống tay được. 

“Bác sĩ yên tâm đi, tôi chịu được mà, nếu bác sĩ mà khâu lệch thì có lỗi với tôi lắm đấy. Tôi là con gái, lại là người nổi tiếng, cho dù để lại sẹo thì cũng phải là sẹo đẹp mới được” 

Tô Lạc Ly nói đùa để bác sĩ thả lỏng hơn. 

Tổng cộng khâu năm mũi. 

Khâu xong, bác sĩ nhanh chóng băng bó lại cho cô. 

Lúc này, Tiêu Mạch Nhiên mới thấy quần áo Tô Lạc Ly đều ướt đẫm. 

Bác sĩ cũng đổ đầy mồ hôi lạnh. 

Băng bó xong, bác sĩ không khỏi giơ ngón tay cái với Tô Lạc Ly. 

“Cô gái, cô cừ lắm, không ngờ lại chẳng kêu tiếng nào, giỏi thật!” 

Tô Lạc Ly cười miễn cưỡng. 

“Đã quen rồi.” 

Hốc mắt Tiêu Mạch Nhiên ươn ướt. 

“Lạc Ly, cô thật sự rất dũng cảm” 

“Được rồi, hai người đừng khen em nữa, hai người khen làm em hơi ngại rồi đấy, khó khăn lắm em mới quên chuyện em bị thương, hai người nhắc làm em nhớ lại rồi!” 

Ba người cùng bật cười. 

Tiêu Mạch Nhiên đỡ Tô Lạc Ly lên. 

“Lạc Ly, cô thế này cũng không thể ra khỏi thôn được, đoạn đường này chỉ có thể đi bộ thôi, cũng chẳng có xe” 

Lúc này Tô Lạc Ly mới nhớ ra, e là hôm nay cô không về được rồi. 

“Cô gái, nếu vội thì để mai tôi bảo chú ba lấy xe bò đưa cô đi, ít nhất thì để cô đỡ phải đi bộ được hơn nửa đoạn đường, chắc ngày mai chân cô cũng đỡ hơn đôi chút rồi, sẽ không đau như hôm nay nữa.” 

“Hôm nay không được sao?” Tiêu Mạch Nhiên hỏi. 

“Hôm nay sợ là không được, bò làm cả ngày cũng mệt rồi, người trong thôn chúng tôi xem gia súc như thành viên trong nhà vậy, đều trông cậy vào gia súc!” 

“Vậy cũng được.” 

cũng chỉ có thể thế thôi. 

Lúc này, Từ Phóng vội chạy đến. 

“Lạc Ly, cô xem ai đến này?” 

Là Tô Lạc Ly đã dặn, nếu có người khác thì 

họ sẽ gọi thống nhất gọi cô là “Lạc Ly chứ không phải mợ chủ. 

“Ai đến?” 

Tiêu Mạch Nhiên dìu Tô Lạc Ly đi từng bước ra khỏi trạm xá. 

Vừa ra khỏi trạm xá, Tô Lạc Ly ngước mắt, bóng dáng cao lớn thẳng tắp lọt vào mắt CÔ. 

Ngoài Ôn Khanh Mộ ra thì còn có thể là ai nữa? 

Anh đã nói là sẽ đến đón cô! 

Tô Lạc Ly lập tức cười rạng rỡ. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK