Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lạc Ly - Ôn Khanh Mộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 123 Ôn Khanh Mộ nhíu mày nhìn người đàn ông này.

La Thần liền tiến tới: “Tôi biết hiện giờ cậu còn là thế thân, nhưng dưới sự bồi dưỡng của tôi, cậu tuyệt đối có thể nổi đình nổi đám, có hứng thú ký hợp đồng với tôi không?”

Vừa khéo, Tô Lạc Ly thay xong đồ đi ra.

Ánh mắt của La Thần luôn ở trên người Ôn Khanh Mộ, không hề để ý đến phòng thay đồ nữ.

Tô Lạc Ly vừa ra khỏi cửa liền thấy La Thần, lập tức lắc người quay lại.

‘Vừa khéo Ôn Khanh Mộ nhìn thấy.

“Thế nào? Gậu làm thế thân mãi, chắc chắn cũng muốn vào giới giải trí, tôi có thể đảm bảo cậu chớp mắt sẽ nổi khắp mọi miền nam bắc, thế nào?”

Tô Lạc Ly không nghe nhầm chứ?

La Thần lại muốn mời gọi Ôn Khanh Mộ?

Quân tôm tép ở Quốc tế Nghệ Tân, vậy mà muốn mời gọi ông chủ lớn phía sau Quốc tế Tinh Hoàng?

Ôn Khanh Mộ nhướn mày: “Anh cho tôi bao tiền?”

“Về tiền bạc, dễ nói”

Ôn Khanh Mộ mím môi cười: “Một trăm triệu, thế nào?”

La Thần ngây người.

Ôn Khanh Mộ nhìn La Thần, lại nhìn trộm Tô Lạc Ly đang trốn bên phía phòng thay đồ nữ, vốn định nhân cơ hội phòng thay đồ không có ai, trêu chọc vợ mình một chút, giờ thì hay rồi.

Anh chỉ đành tạm thời rời đi.

“Chảnh gì chứ? Không phải chỉ là một tên thế thân quèn thôi sao? Ông đây nhìn trúng anh, đó chính là may mắn của anh!” La Thần lầm bầm, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất.

Tô Lạc Ly lặng lẽ lắc đầu.

Nếu La Thần biết ông thần trước mặt là ai, chắc là sẽ sợ đến mức cúi đầu mà lạy mất!

Sau khi La Thần rời đi, Tô Lạc Ly mới tập tễnh đi ra.

May là cô và Ôn Khanh Mộ không bị La Thần nhìn thấy, bằng không, đầu báo ngày mai chính là bê bối của bản thân cô.

Đã quay xong phim, đạo diễn cực kì hài lòng, cuối cùng cũng đã kết thúc.

Đã không còn ai nữa.

Ôn Khanh Mộ đi tới, vừa khéo. phát hiện Mục Nhiễm Tranh vẫn ở đây.

“Ô, Nhiễm Tranh vẫn ở đây à, thế nào, cảnh hôn của chú và thím cháu vừa rồi thế nào?”

Mục Nhiễm Tranh nghe thấy lời này, suýt chút nữa hộc máu.

Rõ ràng nhìn bọn họ hôn hay đã đủ khổ rồi, chú ấy còn muốn đâm thêm một nhát nữa!

Chú à, cháu là cháu của chú đó!

Chú không thể hạ thủ lưu tình chút sao?

Mục Nhiễm Tranh cũng trách bản thân mình, anh nên cúp đuôi lượn nhanh mới đúng!

Vừa khéo Tô Lạc Ly cũng đi tới.

Tô Lạc Ly nhìn ánh mắt ai oán của Mục Nhiễm Tranh, đại khái có thể đoán được Ôn Khanh Mộ đã nói cái gì.

“Được rồi, Nhiễm Tranh, chú và thím cháu đi trước đây”

Nói rồi, Ôn Khanh Mộ đi tới trước mặt Tô Lạc Ly, trực tiếp ôm ngang người cô lên.

“Này, anh làm gì thế? Bị người khác nhìn thấy giờ!”

“Yên tâm đi, ai nhìn thấy, tôi sẽ móc mắt người đó ra!

Đừng động đậy, cẩn thận cái móng heo của cô đấy!” Nói rồi, Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly nghênh ngang rời đi.

“Cái móng heo của tôi? Anh mới có móng heo ý!”

Tô Lạc Ly liếc nhìn Mục Nhiễm Tranh, vẫy tay với anh, coi như tạm biệt.

Mục Nhiễm Tranh nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, trong lòng chua xót khó chịu.

Anh biết chú anh không phải đang diễn kịch cho anh xem, mà là lo lắng cho vết thương ở chân của Tô Lạc Ly.

Chú của anh thật sự đã yêu Tô Lạc Ly.

Chỉ là, Lạc Ly, cô sẽ yêu chú ấy sao?

Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly lên xe, vậy mà xe đưa anh đến lại có thể chạy thẳng vào trong Diêm Thành, trước giờ Diêm Thành không cho phép xe bên ngoài chạy vào.

Cho dù là xe của đoàn phim, cũng phải báo cáo trước, nếu không báo cáo trước đều không được vào như nhau.

Năng lực của Ôn Khanh Mộ cũng giỏi thật, trực tiếp đỗ xe trên đường cái!

Anh nhét Tô Lạc Ly vào trong xe, tự mình cũng lên xe.

Vừa lên xe, Tô Lạc Ly còn chưa kịp phản ứng lại, hơi thở ấm nóng của Ôn Khanh Mộ ập tới!

Nụ hôn của anh mang theo tính xâm lược.

Tô Lạc Ly muốn vùng vẫy, bàn tay Ôn Khanh Mộ trực tiếp ôm lấy gáy cô, khiến cô không tránh đi được.

Dù sao lão Trần phía trước cũng là người từng trải, ông chủ và phu nhân còn trẻ, sinh lực tràn trề, thế này là chuyện bình thường.

Không đợi Ôn Khanh Mộ ra lệnh, ông liền hạ vách ngăn xe xuống, như vậy buồng lái và phía sau tách thành hai không gian độc lập.

Thấy vách ngăn bị hạ xuống, Tô Lạc Ly càng thêm tuyệt vọng.

“Đừng động đậy, vừa rồi tôi đã muốn thế này”

Tiếng nói của Ôn Khanh Mộ kèm theo tiếng thở dốc, trầm khàn, cực kì quyến rũ.

Anh hôn lên cổ Tô Lạc Ly, mang khí thế muốn đi xuống.

Đang trong xe đấy!

Chỉ một tấm vách ngăn thế này, phía trước không nhìn thấy, nhưng có thể nghe thấy!

Mặt cô đỏ bừng, lan xuống cả cổ.

Mấy ngày nay vì chân cô bị thương, Ôn Khanh Mộ không chạm vào cô, có lẽ cũng là vì lo lắng không khống chế được mình, khi hoạt động, có thể lại làm cô bị thương, vì thế, cứ nhịn mãi.

Hôm nay lại toàn là cảnh hôn, coi như triệt để khiêu khích anh!

Anh đã không nhịn nổi nữa.

Không được, tuyệt đối không được!

Tô Lạc Ly bỗng ôm lấy cổ Ôn Khanh Mộ.

“Đừng làm ở đây…

“Sao thế?” Ôn Khanh Mộ thở dốc, hỏi.

“Tôi không muốn làm ở đây, về nhà được không?”

Ôn Khanh Mộ nuốt nước bọt, nhìn Tô Lạc Ly.

Hôm nay anh cưỡng ép cô trong xe, cũng không phải là không thể, nhưng người phụ nữ này luôn thẹn thùng với chuyện này, đến lúc đó nhất định sẽ không muốn phối hợp, nhỡ lại làm chân bị thương, thì rất không tốt.

Vẫn không bằng về đến nhà, thoải mái làm trên giường lớn!

“Được..”

Ôn Khanh Mộ lại hôn môi Tô Lạc Ly một hồi, lúc này mới ngồi tử tế.

Tô Lạc Ly coi như thở phào một hơi.

Hôm nay đã hôn nửa ngày rồi, còn chưa hôn đủ sao?

Thời gian trên xe quả thật một ngày dài bằng một năm.

Một người hy vọng thời gian qua nhanh một chút, một người hy vọng thời gian dừng luôn lại.

Hai người ai cũng có suy nghĩ riêng.

Ôn Khanh Mộ không ngừng bảo lão Trần tăng tốc, lão Trần cũng không dám không nghe.

Vừa đến khu Rainbow, Ôn Khanh Mộ không chờ được, nhảy xuống xe, mở cửa xe, ôm Tô Lạc Ly xuống.

“Này, anh đừng vội như thế mà! Anh đã không làm việc cả ngày rồi, nói không chừng công ty có việc đấy!”

Tô Lạc Ly nói cả quãng đường, Ôn Khanh Mộ lại không thèm để ý.

Vừa vào cửa, Tô Lạc Ly liền thấy Tô Kiêm Mặc đang ngồi trên sofa ăn dưa hấu.

Liền như nhìn thấy cứu tinh.

“Kiêm Mặc!”

Tô Kiêm Mặc vừa ngẩng đầu liền thấy anh rể ôm chị mình, dáng vẻ đang chuẩn bị lên tầng.

“Ừm, chị, anh rể..” Tô Kiêm Mặc vừa chuẩn bị mở miệng.

“Kiêm Mặc, cấm trẻ em, nên làm gì thì làm đó đi!”

“Vâng..” Tô Kiêm Mặc liền hiểu ý, tiếp tục ngồi xuống ăn dưa, còn không mang ý tốt mà liếc nhìn chị gái mình.

Nội tâm Tô Lạc Ly sụp đổ.

Em trai cô, em trai ruột của cô!

Vậy mà lại chỉ ngồi trơ mắt nhìn!

Vì sao cô cảm thấy từ khi gặp Ôn Khanh Mộ, bản thân liền rơi vào cảnh mọi người quay lưng thế?

Tô Kiêm Mặc cười thầm, xem ra cậu sắp có cháu rồi!

Nói không chừng lúc nào đó sẽ có tin mừng, hihi.

Ôn Khanh Mộ ôm thẳng Tô Lạc Ly vào phòng ngủ, một chân đạp cửa.

Rồi nhẹ nhàng đặt Tô Lạc Ly lên giường, duỗi tay cởi quần áo của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK