Tiêu Mạch Nhiên được đưa đến phòng bệnh riêng của Ôn Khanh Mộ.
Cô ta vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch, môi không có chút máu nào.
Trong lòng ôn Khanh Mộ cảm thấy vô cùng rối ren với việc Tiêu Mạch Nhiên ngất xỉu.
“A Khanh, mặc dù tôi biết cậu với Mạch Nhiên không có khả năng, nhưng cậu không thể quên tất cả những gì Mạch Nhiên đã làm vì cậu!”
Ôn Khanh Mộ im lặng.
“Từ lúc biết cậu với Lạc Ly đã kết hôn, Mạch Nhiên luôn liều mạng làm việc để khiển bản thân tê liệt, mỗi ngày cô ấy ngủ còn chưa được bốn tiếng. Tôi đoán là cô ấy liều mạng quá nên mới thành ra như bây giờ, cậu không thể mặc kệ cô ấy!”
“Tôi có nói là tôi mặc kệ đầu!” Ôn Khanh Mộ phản bác: “Nhưng cậu cũng phải biết là tôi với Ly Ly đã kết hôn rồi, nam nữ thụ thụ bất thân, tôi nên giữ khoảng cách với cô ta!"
Người phía trước nghe On Khanh Mộ nói thế thì lập tức tiến tới túm lấy cổ áo ôn. Khanh Mộ.
“Lúc Mạch Nhiên bất chấp cả mạng sống vì cậu, sao cậu không nói nam nữ thụ thụ bất
thân đi? Ôn Khanh Mộ, cậu trở nên máu lạnh thế này từ khi nào? Bây giờ trong mắt cậu chỉ có một mình Lạc Ly thôi!”
Dạ Bân hoàn toàn chướng mắt với sự thờ ơ của Ôn Khanh Mộ.
“Đúng, bây giờ trong mắt tôi chỉ có một mình Ly Ly thôi, như vậy là sai sao?”
Dạ Bán buông cổ áo Ôn Khanh Mộ ra, giơ nắm đấm lên đấm vào mặt Ôn Khanh Mộ.
“Cậu có đang nói tiếng người không thể? Cho dù không thành đối với Mạch Nhiên thì ít nhất chúng ta vẫn là bạn bè, Mạch Nhiên từng bất chấp mạng sống vì cậu, sao cậu có thể phũ phàng với cô ấy như vậy?”
cú đấm của Dạ Bạn không có bất cứ tính uy hiếp nào đối với Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ vững vàng đứng tại chỗ, những giọng nói có vẻ cô đơn hơn nhiều.
“Tôi không nói sẽ mặc kệ cô ta, cô ta bệnh
là do tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng”
“Cậu nói thế xem như vẫn là tiếng người!” Dạ Bân lạnh lùng hừ một tiếng.
“Đừng nói chuyện này với Ly Ly, tôi khuyên cậu đừng có lo chuyện bao đồng! Nếu tôi biết có người cố ý phá tội với Ly Ly, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó!”
Lời của Ôn Khanh Mộ vang vọng.
Ánh mắt Dạ Bân hơi mơ hồ, xem ra Ôn Khanh Mộ vẫn đề phòng anh ta.
Tất nhiên Ôn Khanh Mộ phải đề phòng Dạ Bận rồi, anh ta với Tiêu Mạch Nhiên lớn lên cùng nhau.
Giữa Tiêu Mạch Nhiên và Tô Lạc Ly, đương nhiên Dạ Bân sẽ chọn Tiêu Mạch Nhiên.
Ôn Khanh Mộ một mình đi tìm bác sĩ phụ trách điều trị cho Tiêu Mạch Nhiên.
Mặc dù anh nghi ngờ, nhưng dù sao thì đây
là bệnh viện của anh, chắc bác sĩ ở đây sẽ không bị mua chuộc.
“Nói thật cho tôi biết, rốt cuộc tình hình của Tiêu Mạch Nhiên thế nào?”
Bác sĩ giật mình với những lời Ôn Khanh Mộ nói.
“Sếp Ôn, chẳng phải tôi đã nói rất rõ ràng rồi sao?”
“Tôi muốn ông nói lại một lần nữa!” Ôn Khanh Mộ nghiến răng, ánh mắt hung dữ.
Bác sĩ lập tức gật đầu.
“Cô Tiêu bị tái phát bệnh thiếu máu vì làm việc quá độ trong thời gian dài và thiếu dinh dưỡng, mặc dù tình hình hiện tại không quá cấp bách nhưng cũng rất nghiêm trọng, cần phải nằm viện để tiến hành điều trị bằng thuốc bổ máu.”
Lúc này ánh mắt Ôn Khanh Mộ mới hơi dịu xuống.
Xem ra bệnh của Tiêu Mạch Nhiên là thật.
“Rồi sao nữa? Khoảng bao lâu thì cô ta có thể khỏe?”
“Điều trị bằng thuốc bổ máu chỉ là phương ản chữa trị khẩn cấp, cần khoảng một tuần. Nhưng vấn đề thiếu máu thì vẫn cần phải nghỉ ngơi và chăm sóc cho tốt.”
“Tôi biết rồi.”
Ôn Khanh Mộ ra khỏi phòng làm việc.
Anh nhìn thời gian, đã hơn hai giờ sáng.
Chắc chắn Tô Lạc Ly đã ngủ rồi.
Dạ Bân và Ôn Khanh Mộ đều ở lại bệnh viện.
Sáng hôm sau Tiêu Mạch Nhiên tỉnh lại.
Vừa mở mắt, Dạ Bân đã lập tức đến bên giường.
“Mạch Nhiên, cậu tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?”
Ôn Khanh Mộ vẫn đứng trong phòng nhưng cách hơi xa.
“Tôi bị gì vậy?” Giọng Tiêu Mạch Nhiên rất yếu như một cơn gió thoảng.
“Còn nói nữa, hôm qua cậu ngất ở sân bay, vẫn là bệnh thiếu máu thôi. Gần đây cậu dốc sức quá, giờ là lúc nên nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ừ.”
Tiêu Mạch Nhiên dời mắt thì thấy Ôn Khanh Mộ đứng ở cách đó không xa.
Cô ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Vốn tưởng rằng Ôn Khanh Mộ sẽ ở bên cạnh Tô Lạc Ly, dù sao thì Tô Lạc Ly cũng bị thương.
“A Khanh... xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi”