Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lạc Ly - Ôn Khanh Mộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26 Tức đến điên người

Đương nhiên Tô Lạc Ly sẽ không đi!

Nếu cô thật sự đến đồn cảnh sát, vậy cô có làm thế nào.

cũng không thể rửa sạch vết nhơ, làm nghề này của cô, danh tiếng cực kì quan trọng!

Còn nhớ có một ngôi sao nữ đang nổi quay một bộ phim, một lần liền nổi, cát-xê gần bằng ngôi sao hạng A, nhưng cuối cùng bị lộ tin thời đại học từng trộm vặt, chốc lát danh tiếng mất hết, không thể nổi trở lại nữa.

“Tôi đã nói là không phải tôi!” Tô Lạc Ly vùng vẫy.

Cho dù thế nào, cô cũng không thể thừa nhận!

Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, tang chứng vật chứng đầy đủ, căn bản cô không biết giải thích thế nào, sợi dây chuyền này sao lại nằm trong vali của cô, hơn nữa, còn có nhiều người làm chứng như vậy!

Xong rồi!

Tô Lạc Ly tức giận nhìn Tô Nhược Vân, Tô Nhược Vân muốn chỉnh chết cô!

Phương Vi kéo Tô Lạc Ly thẳng tới cửa, một tay Tô Lạc Ly bám lấy cửa sống chết không chịu ra ngoài.

Một khi ra ngoài, cô liền thật sự xong đời rồi.

“Nửa đêm rồi còn không ngủ sao? Ồn chết đi được!” Một tiếng nói từ cửa truyền tới.

Mọi người chăm chú nhìn kĩ, là trợ lý Hạ Liên của Tiêu Mạch Nhiên, mà phía sau Hạ Liên chính là khuôn mặt mệt mỏi của Tiêu Mạch Nhiên.

Mặc dù Tiêu Mạch Nhiên này không còn phong quang như trước nữa, nhưng tất cả mọi người ở đây cộng lại cũng không bằng cô ấy, tất cả mọi người đều như người câm, không dám nói gì.

Tô Nhược Vân lau nước mắt trên mặt mình, đi tới trước cửa: “Chị Mạch Nhiên, thật là ngại quá, hôm nay em làm mất một sợi dây chuyền, mọi người tốt bụng cùng nhau tìm giúp em, không may tìm được trong vali của Tô Lạc Ly, làm ồn tới giấc ngủ của chị, thật sự xin lỗi”

Tiêu Mạch Nhiên mỉm cười: “Là sợi dây chuyền trong tay cô sao? Có thể cho tôi xem qua không?”

Tô Nhược Vân không biết trong Tiêu Mạch Nhiên đang nghĩ gì, chỉ đành đưa sợi dây chuyền cho Tiêu Mạch Nhiên: “Đương nhiên là được”

Tiêu Mạch Nhiên đón lấy sợi dây chuyền, quan sát thật kĩ, sau đó lắc đầu: “Cô Tô, xin lỗi, tôi nghĩ cô nhầm rồi, sợi dây chuyền này là của tôi.”

Mọi người ở đó, bao gồm cả Tô Lạc Ly, tất cả đều trợn tròn mắt nhìn Tiêu Mạch Nhiên.

Tất cả đều không hiểu rốt cuộc chuyện là thế nào.

“Không thể nào!”

“Sao lại không thể? Hôm đó Lạc Ly đến phòng tôi chơi, thấy sợi dây chuyền này của tôi khá đẹp, tôi liền cho cô ấy mượn chơi vài ngày, không ngờ lại gây ra chuyện hiểu nhầm này”

Tiêu Mạch Nhiên điềm đạm giải thích.

Sắc mặt Tô Nhược Vân cực kì khó coil “Không thể như thế được! Đây là do A Dịch tặng cho tôi, sao có thể là của chị chứ?” Tô Nhược Vân không còn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như lúc nãy nữa.

“Cô Tô, mặc dù cô là bạn gái của thiếu gia Mộ Dung, nhưng cũng không có nghĩa là người khác không thể có sợi dây chuyền giống vậy, không giấu gì cô, tôi và thiếu gia Mộ Dung tiếp xúc qua vài lần, tin rằng mọi người đều biết thiếu gia Mộ Dung tích cực mời chào tôi gia nhập gia đình Quốc tế Nghệ Tân, lần trước còn tặng tôi một sợi dây chuyền ngọc trai Nam Hải, còn treo một khối ngọc phật”

Tiêu Mạch Nhiên xoa khối ngọc phật: “Sợi dây chuyền này quả thật y hệt như sợi dây chuyền của tôi, nếu cô Tô không tin, có thể đi hỏi thiếu gia Mộ Dung, miếng ngọc phật trên sợi dây chuyền này của tôi, vì thường ngày tôi thích nuôi móng tay, thế trên ngọc phật có vết xước do móng tay, mọi người có thể nhìn xem”

Tiêu Mạch Nhiên giơ sợi dây chuyền ra.

Phương Vi là người đầu tiên giằng lấy sợi dây chuyền, trên ngọc phật quả thật có vài vết xước nhẹ: “Đúng là có này: “Chị nói lung tung! Sợi dây chuyền này rõ ràng là của tôi!” Tô Nhược Vân không xem sợi dây chuyền, mà gào lên với Tiêu Mạch Nhiên.

Tiêu Mạch Nhiên không hề tức giận: “Cô Tô, cô nói sợi dây chuyền này là của cô, vậy có có biết sợi dây chuyền này có đặc điểm gì không?”

“Tôi…”

Mộ Dung Dịch tặng Tô Nhược Vân sợi dây chuyền này, đương nhiên Tô Nhược Vân rất thích, thường ngày không xem kĩ xem có đặc điểm gì, lại nói, cô cũng không hiểu về đá quý, ngọc trai các thứ.

“Cô Tô, cô luôn miệng nói sợi dây chuyên này là của mình, lẽ nào còn có ẩn tình gì khác sao?” Tiêu Mạch Nhiên nói tiếp.

Tô Nhược Vân nắm tay thành nắm, sững sờ không nói được câu nào, chỉ đành lặng im chịu thiệt.

Cô ta tính toán cẩn thận một lát, quay đầu lại nhìn Tô Lạc Ly: “Chị à, nếu sợi dây chuyền này chị lấy từ chỗ chị Mạch Nhiên, sao vừa nãy chị không nói chứ?”

Tô Lạc Ly chưa từng khớp lời với Tiêu Mạch Nhiên trước đó, đương nhiên không biết nên giải thích thế nào, Tô Nhược Vân chỉ đành ra tay từ chỗ cô.

“Lạc Ly và tôi vừa gặp mà như đã quen, một người mới như cô ấy dựa vào sức mình mà giành lấy vai nữ thứ phụ, cô ấy lo lắng qua lại gần gũi với tôi, sẽ bị người khác nói rằng hưởng ké danh tiếng của tôi, đương nhiên sẽ không muốn nói ra”

Tiêu Mạch Nhiên giải thích.

Lời giải thích của cô không chút sơ hở, đến Tô Nhược.

Vân cũng không làm gì được.

Tiêu Mạch Nhiên cười với Tô Nhược Vân: “Cô Tô, chỉ là một sợi dây chuyền mà thôi, nếu cô thích, sợi dây chuyền này tặng cho cô, nửa đêm rồi, vẫn nên dừng lại thôi”

Sau đó, nói với mọi người: “Mọi người giải tán hết đi, muộn thế này rồi, ngày mai còn quay phim nữa”

Mặc dù Tiêu Mạch Nhiên không mang giọng điệu ra lệnh, nhưng ngôi sao lớn vẫn là ngôi sao lớn, lời nói ra vân khiến người khác tin phục.

“Giải tán thôi, giải tán thôi!” Mọi người tản ra tứ phía.

Vừa rồi còn đông nghịt một đám người, chớp mắt liền giải tán.

“Sợi dây chuyền này không phải là do thiếu gia Mộ Dung tặng cho chị Nhược Vân sao? Chị Nhược Vân thích như thế, vậy mà chị Mạch Nhiên cũng có một sợi, cũng là do thiếu gia Mộ Dung tặng!”

“Đúng đó, đúng đó, cô nói xem thiếu gia Mộ Dung có ý gì chứ?”

Hai diễn viên thì thầm nói khẽ.

Tô Nhược Vân nghe được lời này, tức giận quay về phòng, cô ta tức đến điên người, vừa vào phòng liền đá thùng rác ở cửa bay đi rất xa.

Hoàng Xán không dám thở mạnh!

“Chị Nhược Vân, sợi dây chuyền đó quả thật là do Tống Di Văn nhét vào trong vali của Tô Lạc Ly, sao lại biến thành sợi dây chuyền của chị Mặc Nhiên chứ?” Hoàng Xán cũng có chút không hiểu.

“Cô còn chưa nhìn ra sao? Tiêu Mạch Nhiên rõ ràng là đang giúp đỡ con tiện nhân kia!” Tô Nhược Vân nghiến răng ken két.

“Thế nhưng, chị ta nói đâu ra đấy, không lẽ thiếu gia Mộ Dung thật sự tặng cho chị ta một sợi y hệt như vậy?”

Tô Nhược Vân hung dữ trừng mắt nhìn Hoàng Xán, Hoàng Xán lập tức không dám nói gì nữa!

Đây chính là điều khiến cô ta tức giận!

Người đàn ông của mình tặng cho người phụ nữ khác một sợi dây chuyền y hệt, điều này khiến cô không còn chút thể diện nào nữa?

Ngoài hành lang chỉ còn lại Tô Lạc Ly và Tiêu Mạch Nhiên, cùng với trợ lý của Tiêu Mạch Nhiên.

“Chị Mạch Nhiên..” Tô Lạc Ly đang định nói lời cảm ơn.

Tiêu Mạch Nhiên liền phất tay: “Không cần cảm ơn tôi, trong giới giải trí này, trước giờ không hề có tình bạn chân thật, nhớ lấy lời tôi nói”

Nói xong, Tiêu Mạch Nhiên cùng trợ lý Hạ Liên của mình rời đi.

Tô Lạc Ly lặng lẽ thở dài một hơi, giới giải trí này quả thật không có tình bạn chân thật sao?

Cô quay trở lại phòng, Tống Di Văn đang chuẩn bị đi ngủ.

Trong phòng vẫn bừa bộn như cũ.

Tô Lạc Ly thu dọn đồ đạc của mình, Tống Di Văn cũng cảm thấy lúng túng, nằm trên giường chơi điện thoại.

“Cô ta cho cô lợi ích gì?” Tô Lạc Ly vừa thu dọn đồ đạc vừa nói.

Tống Di Vân ngớ người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK