Ôn Khanh Mộ véo má Tô Lạc Ly.
“Sau đó thì sao?
“Sau đó thì em thử thôi, anh ấy nói ma cà rồng không có nhịp tim nhưng anh có nhịp tim mà. Chắc anh không giận vì em đã từng nghi ngờ anh đâu nhỉ?”
Ôn Khanh Mộ nghiêm túc nhìn Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ôn Khanh Mộ, bỗng nhiên không cười nữa.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy.
Ôn Khanh Mộ ghé sát lại gần Tô Lạc Ly.
“Anh là ma cà rồng.”
Giọng anh trầm như phát ra từ Địa Ngục.
Làm Tô Lạc Ly sợ đến mức nổi da gà nhưng thoáng chốc đã phản ứng lại ngay, cô vươn tay đấm nhẹ vào ngực Ôn Khanh Mộ.
“Đừng quậy mà, phiền muốn chết!”
"Ha ha, em tin à?"
“Đương nhiên là không rồi” Tô Lạc Ly lại rúc vào lòng ôn Khanh Mộ.
“Nhưng nếu anh là ma cà rồng thật thì sao?” Ôn Khanh Mộ thăm dò thật cẩn thận.
“Nếu anh là ma cà rồng thật thì em sẽ cắn. anh chết!”
Nói rồi Tô Lạc Ly cầm tay Ôn Khanh Mộ lên giả vờ cắn lên tay anh một cái.
Ai mà chẳng biết đùa?
Ôn Khanh Mộ cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Nhóm người đến khách sạn gần sân bay, tất cả mọi người đều vào ở, chuẩn bị tạm thời nghỉ ngơi một chút.
Vệ sĩ mua thuốc cho Hoắc Tư Kiệt.
Hoắc Tư Kiệt nằm sấp trên giường, cắn răng rên hừ hừ.
“Tiểu Kiệt, em cởi áo ra đi, chị bôi thuốc giúp em.”
Hoắc Tư Kiệt cắn môi thấy hơi ngại.
“Chị họ, không hay lắm nhỉ?”
“Có gì đâu mà không hay, chị là chị họ em mà, sao hả, em vẫn thấy ngại à? Cởi ra nhanh đi, cẩn thận chút”
Hoắc Tư Kiệt cởi áo ra một cách thật cẩn thận.
Toàn bộ phần lưng lộ ra trước mặt Tô Lạc Ly.
Từng vết roi đan xen ngang dọc, chỉ có vài vết là còn đang rỉ máu nhưng toàn bộ phần lưng đã sưng lên hết rồi.
Lòng Tô Lạc Ly khó chịu.
“Bố em quá tàn nhẫn!”