“Anh yêu, em muốn nói với anh một tin tốt, bên này quay phim rất thuận lợi, mai quay xong hai cảnh cuối là có thể về nhà rồi.”
“Thật sao?”
Ôn Khanh Mộ ở phía bên kia có vẻ không vui lắm.
“Đúng vậy, sao em lại lừa anh chứ? Nhưng em đoán là về đến nhà cũng phải nửa đêm, anh không cần đợi em đâu.”
“Anh đến đón em.”
Nghe mấy chữ đơn giản này, Tô Lạc Ly bỗng chốc phấn khích.
“Anh thật sự đến đón em à?”
Nghĩ mà xem, đây là lần đầu có người đến đón mình.
“Ừm, thật”
“Vậy anh ở lối VIP đợi em, nhớ cải trang
đấy, lỡ bị fan nhìn thấy thì không hay
“Anh biết rồi, em quay về ngủ đi, ngày mai chúng ta có thể gặp nhau rồi.”
“Được, ngủ ngon”
Tô Lạc Ly phấn khích cúp điện thoại rồi quay về đi ngủ.
Giống như trái tim đã về nhà rồi vậy.
Kết quả buổi quay ngày hôm sau lại xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn.
Cảnh quay cuối là cảnh Tô Lạc Ly phải leo núi.
Đoàn phim chọn rất nhiều nơi rồi mới chọn ra một nơi an toàn để quay.
Nhưng thời tiết hôm qua không tốt lắm, trời
mưa lất phất khiến đá trên núi đều ướt và rất trơn.
Tô Lạc Ly bất cẩn nên ngã từ trên xuống.
Nhân viên công tác lập tức chạy tới.
“Lạc Ly, không sao chứ?”
Lúc mọi người nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Tô Lạc Ly thì mới phát hiện cô vẫn luôn ôm chấy chân mình.
Máu đã thấm qua quần cô.
Tiêu Mạch Nhiên đi tới, nhẹ nhàng vén quần của cô lên.
Một vết thương ở đầu gối nhìn thấy mà sợ lộ ra trước mặt mọi người.
Có lẽ là bị hòn đá sắc nhọn cắt phải.
“Không được, núi này ẩm ướt quả, rất dễ bị nhiễm trùng, phải xử lý ngay mới được.”
Tô Lạc Ly xua tay.
“Quay xong cảnh này trước đã”
“Lạc Ly...”
“Chị Mạch Nhiên, em không sao, quay xong cảnh này trước đã, quay xong rồi đến trạm xá trong thôn khám sau, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Tiêu Mạch Nhiên nhìn vẻ kiên quyết của Tô Lạc Ly thì cũng rất khâm phục.
Cô ta đã rất nhiều lần nhìn thấy dáng vẻ của mình trước đây trên người Tô Lạc Ly.
“Vậy được rồi, sơ cứu trước, chỗ tôi có thuốc”
Tiêu Mạch Nhiên lấy thuốc mình mang theo ra đưa cho Tô Lạc Ly, xử lý đơn giản vết thương rồi bắt đầu quay tiếp.
May mà lần này quay rất thuận lợi.
Kết thúc quay phim, Tiêu Mạch Nhiên lập tức đưa Tô Lạc Ly đến trạm xá trong thôn.
Đây là trạm xá duy nhất trong thôn, trong trạm xá cũng chỉ có một bác sĩ hơn bốn. mươi tuổi.
Vị bác sĩ đó nhìn vết thương của Tô Lạc Ly rồi lộ ra vẻ mặt lúng túng.
“Thực sự xin lỗi, ở chỗ nhỏ bé này của chúng tôi thuốc men rất khan hiếm, không có thuốc gây tê”
“Sao lại thể được? Vết thương sâu như vậy, chắc chắn phải khâu, khâu mà không có thuốc tế sao?”
Bây giờ Tô Lạc Ly đã đau đến nhe răng trợn mắt, nếu không gây tê mà khâu sống vào thịt đã bị thương, nghĩ cũng biết đau đến cỡ nào!
Tiêu Mạch Nhiến nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Bệnh viện gần đây nhất ở đâu?”
“Có lẽ phải đi vài cây số, trên trần có một phòng khám lớn hơn một chút, có lẽ sẽ có thuốc gây tê, nhưng đều là đường núi, sợ cô gái này không đi nối”
Bây giờ lại rơi vào khó khăn.