“Nếu em đoán không làm thì cô gái ấy hẳn là người mà em bảo Tiểu Mộ cưới đó. Thì ra họ đã ở bên nhau lâu rồi, thảo nào lần trước em tiên đoán được chuyện của cô ta!"
Mục Chỉ Huyên vô cùng sợ hãi.
Ôn Hạo cũng hết sức khiếp sợ.
Mục Chỉ Huyện bắt lấy cánh tay của Ôn Hạo: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Ôn Hạo cau mày, suy tư trong chốc lát.
“Có sự tiên đoán này cũng tốt, nói thẳng cho Tiểu Mộ biết để nó cắt đứt hoàn toàn với cô gái kia.”
“Nhưng em nhìn ra được Tiểu Mộ thật lòng yêu cô gái ấy, làm thế liệu có tàn nhân quả không?”
Mục Chỉ Huyên vẫn hơi lo.
“Khi cô gái ấy cắm nanh sói vào trái tim của Tiểu Mộ, em cảm thấy không tàn nhẫn sao?”
Mục Chỉ Huyên cúi đầu im lặng.
Từ khoảnh khắc Ôn Khanh Mộ ra đời, cuộc
đời của anh đã được định trước là một bi kịch.
Mục Chỉ Huyên gật đầu.
“Vậy cũng được”
Sáng ngày hôm sau, người một nhà ngồi ăn sáng với nhau.
Ánh mắt trời từ ngoài cửa sổ rọi vào, chiếu lên cơ thể khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Mục Chỉ Huyên và Ôn Hạo nhìn nhau, hai người đều không mở miệng.
Tốc độ ăn của Ôn Khanh Mộ rất nhanh.
“Bố, mẹ, con chuẩn bị đi về.”
Ôn Khanh Mộ ăn sáng xong thì đặt bắt đũa xuống.
“Tiểu Mộ, con mới về đây được vài ngày, ở lại thêm nữa đi.”
Mãi Mục Chỉ Huyên mới được gặp con trai, tất nhiên bà hy vọng có thể ở cạnh con một thời gian.
“Sau này con lại về mà, cũng đâu phải không trở lại nữa.”
Ôn Khanh Mộ nhớ Tô Lạc Ly, nhớ vô cùng, anh không thể không liên lạc với cô mãi được.
Tối hôm qua anh suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định rời đi.
Mục Chỉ Huyên nhìn Ôn Hạo, có vài lời bà không có cách nào nói ra khỏi miệng được.
“Con không cần về.”
Ôn Khanh Mộ nhìn Mục Chỉ Huyện rồi lại nhìn Ôn Hạo.
“Thế là sao ạ? Không cần về là thế nào?”
Ôn Hạo dửng dưng ăn sáng.
“Không cần về là không cần về đấy, đời này con cũng không cần trở về nữa.”
Ôn Khanh Mộ nhìn Ôn Hạo đầy kinh ngạc.
“Bố, bố đang nói đùa đấy à?”
“Bố không nói đùa với con, con còn nhớ Daisy của gia tộc Butt không? Ba nhớ hồi nhỏ con nói cô ấy rất đẹp, Daisy rất thích con, ba chuẩn bị làm lễ đính hôn cho hai đứa.”