Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lạc Ly - Ôn Khanh Mộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người tâm tư kín đáo như Lục Uy Nhiên sao có thể không phát hiện ra rằng ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly đang giận nhau? 

Trước đây khi cô ta và Tô Lạc Ly đến vùng núi, hai người họ đã cố gắng hết sức để gọi video và gửi tin nhắn WeChat. 

Còn trong lần đi xa này, đây là lần đầu tiên cô ta thấy Ôn Khanh Mộ gửi WeChat cho Tô Lạc Ly. 

Ôn Khanh Mộ đột nhiên gửi tin nhắn nói rằng anh nhớ Tô Lạc Ly, anh đang muốn làm hòa ư? 

Lục Uy Nhiên thử mở khóa điện thoại của Tô Lạc Ly. 

Nhưng cô ta thử nhiều lần mà vẫn không mở được. 

Cô ta nhập thử ngày sinh của Ôn Khanh Mộ, cũng thử ngày sinh của Tô Lạc Ly nhưng màn hình đều hiển thị sai mật khẩu. 

“Làm gì vậy?” Một giọng nói không hề khách sáo vang lên. 

Đây là giọng nói mà Lục Uy Nhiên ghét nhất. 

Từ Phóng. 

“Không có gì” Lục Uy Nhiên lập tức cất điện thoại vào túi. 

Từ Phóng liếc nhìn cô ta, cũng không nói gì thêm, nhưng Từ Phóng không rời khỏi bên cạnh cô ta nữa. 

Có Từ Phóng ở đây, đương nhiên Lục Uy Nhiên không dám tiếp tục mở khóa điện thoại của Tô Lạc Ly nữa. 

Lục Uy Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi đi toilet, anh trông chừng một chút.” 

“Đưa điện thoại của mợ chủ cho tôi” 

Lục Uy Nhiên giường cổ lên, đương nhiên cô ta không muốn đưa, nếu không thì cô ta 

vào toilet làm gì?! 

“Không cần đầu, tôi cầm cũng được!” 

“Lỡ như mợ chủ có cuộc gọi khẩn cấp gì thì sao? Nếu bỏ lỡ thì cô không chịu nổi trách nhiệm đầu, vẫn nên đưa tôi đi.” 

Lý do của Từ Phóng rất đầy đủ, không cho phép Lục Uy Nhiên từ chối. 

Nếu cô ta khăng khăng cầm điện thoại của Tô Lạc Ly thì sẽ bị bại lộ. 

Lục Uy Nhiên đành phải lấy điện thoại ra khỏi tủi và đưa cho Từ Phóng, sau đó mới vào toilet. 

Không lâu sau thì cảnh quay đêm của Tô Lạc Ly đã hoàn thành, có thể kết thúc công việc rồi. 

Từ Phóng lập tức bước tới phía trước. 

“Mợ chủ, điện thoại của mẹ” 

"Ồ, cảm ơn” Tô Lạc Ly tiện tay cất điện thoại vào túi. 

“Mợ chủ, đã muộn vậy rồi, mợ có muốn ăn bữa khuya không ạ?” 

“Không cần đầu, không còn sớm nữa, mọi người nghỉ ngơi sớm đi.” 

“Vâng” 

Trở lại khách sạn, Tô Lạc Ly lệ cơ thể mệt mỏi vội vàng tắm rửa, sau đó nằm trên giường. 

Mỗi tối cô đều có thói quen nhìn báo thức ngày mai của mình. 

Kết quả là phát hiện có một tin nhắn WeChat, cô lập tức mở ra. 

“Ly Ly, anh nhớ em” 

Tin nhắn của Ôn Khanh Mộ đập vào mắt CÔ. 

Thời gian gửi tin nhắn là lúc mười giờ, hiện tại đã gần một giờ sáng, chắc là Ôn Khanh Mộ đã ngủ rồi nhỉ? 

Nhìn thấy tin nhắn này, Tô Lạc Ly cũng không biết trong lòng mình có cảm giác gì. 

Mặc dù lo lắng rằng sẽ đánh thức Ôn Khanh Mộ nhưng Tô Lạc Ly vẫn nhắn tin trả lời anh. 

“Em sắp về rồi.” 

Đương nhiên Ôn Khanh Mộ rất thất vọng vì không nhận được tin nhắn của Tô Lạc Ly, nhưng anh vẫn luôn ôm hy vọng rằng Tô Lạc Ly sẽ trả lời, thể là vừa cầm điện thoại vừa ngủ. 

Điện thoại vừa vang lên, anh chợt tỉnh giấc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK