Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lạc Ly - Ôn Khanh Mộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy làm phiền hai người rồi” Tiêu Mạch Nhiên bước về phía trước. 

Triệu Ni Ni đảo mắt qua lại. 

“Tiểu Cầm, cô quay về trước đi, để tôi đi cùng cô Tiêu kéo cô ấy bị lạc” 

Tiểu Cầm cũng không nghĩ nhiều, “Vậy cô đi đi, tôi về trước nhé” 

Triệu Ni Ni lập tức đuổi theo Tiêu Mạch Nhiên. 

“Cô Tiêu, cô đã ở đây hai lần rồi, xem ra cậu chủ đã để cô vào trong lòng rồi” 

Tiêu Mạch Nhiến cong môi cười. 

“Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi.” 

“Tôi có thể nhìn ra trong lòng cậu chủ có cô, cô là người đầu tiên đến ở trong biệt thự này, ngay cả Tô Lạc Ly cũng chưa từng đến đây!” 

Tiêu Mạch Nhiên nhìn Triệu Ni Ni. 

“Cô biết Tô Lạc Ly ư?” 

“Không giấu gì cô, trước đây tôi từng được quản gia Vương Vĩ điều qua phục vụ Tổ Lạc Ly ở khu Rainbow” 

"Ồ, hóa ra là vậy.” 

“Theo tôi thấy thì Tô Lạc Ly chẳng bằng 

một đầu ngón tay của cô! Cô ta là một kẻ rất nhiều mưu mô!” 

Triệu Ni Ni bĩu môi. 

Nếu không phải tại Tô Lạc Ly thì cô ta cũng không đến nỗi bị đuổi về. 

bên đó phục vụ nhàn biết bao, hơn nữa tiền lương cũng cao gấp đôi! 

“Vậy cô hãy kể cho tôi nghe về Tô Lạc Ly đi!" 

“Được!” Triệu Ni Ni hào hứng đáp lại, sau đó cùng đi bộ với Tiêu Mạch Nhiên. 

Tại khu Rainbow. 

Ôn Khanh Mộ đã hồi phục lại tinh thần và sức lực, hiển nhiên còn có sức sống hơn lúc trước rất nhiều. 

Anh đã tắm xong từ sớm, sau đó nằm lên giường. 

Một lúc sau, Tô Lạc Ly gửi một lời mời gọi video đến. 

“Cục cưng, em có nhớ anh không?” 

“Sao mới sớm như vậy mà anh đã lên giường rồi?” 

Bình thường đều phải giục năm lần bảy lượt anh mới chịu lên giường, không ngờ hôm nay lại lên giường nằm sớm như vậy. 

“Ngủ sớm thì thời gian sẽ trôi nhanh hơn! Hì hi!" 

Ôn Khanh Mộ kéo camera điện thoại đến bên cạnh giường của mình, vỗ lên chỗ mà Tô Lạc Ly vốn hay nằm ngủ. 

“Em xem anh đáng thương chưa này, ngày nào cũng ôm gối của em ngủ” 

Tô Lạc Ly mím môi cười. 

“Chỉ biết lắm lời thôi, nói như thể anh không thể sống thiếu em vậy. Em thấy mấy ngày xa em, cuộc sống của anh cũng khá tốt đấy chứ, ngày nào cũng ăn được ngủ được.” 

“Này! Đó chẳng phải là vì anh nghe lời em sao! Là em bảo anh ăn uống, ngủ nghỉ cho tốt, vậy lần sau em còn đi nữa là anh sẽ tuyệt thực.” 

“Được rồi được rồi, đùa anh thôi, em có chuyện muốn nói với anh.” 

“Em nói đi.” 

“Là một tin xấu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK