Sở Nhuận Chi cứng họng, lập tức đưa mắt nhìn Hoắc Vũ Long.
Họ vừa mới nhận lại cô cháu gái này nên không muốn làm cho mối quan hệ trở nên căng thẳng.
“Cháu đừng uổng phí sức lực nữa, cậu sẽ không để cháu đi đâu, mấy ngày này cháu nhà đi, cử coi đây là nhà của mình.”
Trong giọng nói lãnh đạm của Hoắc Vũ Long lộ rõ vẻ uy nghiêm.
“Đương nhiên cháu không coi cậu là người ngoài, nhưng cháu đã kết hôn rồi, cháu có nhà riêng của mình.”
Tô Lạc Ly cũng không hề tỏ ra yếu thế.
“Từ nay về sau đây sẽ là nhà của cháu, ngoài nơi này ra cháu không còn nhà nào khác! Hãy quên người chồng của cháu đi, hai đứa không hợp!”
“Cháu không hiểu câu này của cậu, cậu còn chưa gặp anh ấy, sao cậu biết chúng cháu không hợp?”
“Cháu...”
Hoắc Vũ Long nhìn Sở Nhuận Chi.
“Theo cậu đến phòng làm việc, cậu sẽ nói cho cháu biết lý do tại sao không hợp!”
Hoắc Vũ Long đứng dậy bước đi, Tô Lạc Ly theo sau, mà Giản Ngọc cũng đi cùng !
Vẻ mặt Hoắc Vũ Long nghiêm nghị.
Tô Lạc Ly chờ ông nói.
“Lạc Ly, cậu vốn định để cháu làm quen với người nhà vài ngày rồi mới nói, nhưng xem ra cháu đã không đợi được nữa.”
Khi Tô Lạc Ly nhìn thấy Giản Ngọc thì đã đoán được đại khái.
“Cậu có gì cứ nói đi ạ”.
“Cậu sẽ không bao giờ đồng ý cuộc hôn nhân của cháu với Ôn Khanh Mộ!”
Tô Lạc Ly không hề bị kích động.
“Cậu à, cậu không thấy bây giờ nói câu này đã muộn rồi sao? Cháu đã kết hôn với anh ấy, về mặt pháp luật, chúng cháu là vợ chồng. Đây là sự thật.”
“Vậy ly hôn đi! Tóm lại cậu sẽ không để cháu gái mình ở cùng ma cà rồng!”
Hoắc Vũ Long nói rất quyết đoán, thái độ cực kỳ kiên quyết.
Tô Lạc Ly liếc nhìn Giản Ngọc.
“Cậu cũng tin chuyện ma cà rồng sao? Đây là chuyện không có thật! Trên đời làm gì có ma cà rồng, cho dù thật sự có thì anh ấy cũng không phải!”